Phượng Hoàng Tại Thượng

Chương 54: Chương 54: Không phải thế thì là gì?




Tuy hấp tấp vác trường đao lao ra ngoài nhưng Trầm Chu cũng không trực tiếp chạy tới trước mặt đối phương chém giết.

Muốn vào Không Động phải vượt qua chín lớp cửa, trên mỗi lớp cửa đều có chú trận trấn thủ. Nàng tới trước lớp cửa cuối cùng thong thả ngồi xuống canh. Tiểu tử của Hồ tộc kia năm nào cũng tới đây đòi phá trận một lần, nhưng cố hết sức cũng chỉ qua được lớp cửa thứ tư, chứng tỏ hắn chỉ là bao cỏ có tiếng mà không có miếng mà thôi. Nếu tên tiên quan tới đưa hôn thư cũng là đồ vô dụng như vậy thì nàng không cần tự mình xuất trận.

Nghe xong lời thỉnh cầu của viên lễ quan nọ, Trầm Chu khẽ nhếch môi, vận linh lực khuếch tán giọng mình, “Mặc Hành… *khụ*… thượng thần Mặc Hành đã đến Bồng Lai luận đạo rồi, mấy ngày nay Không Động sẽ đóng cửa không tiếp khách, các ngươi từ đâu đến thì trở về đó đi.”

Viên lễ quan vừa rồi nghe nói thì có hơi bất ngờ, hắn sống đến chừng này tuổi còn chưa từng bị người ta đóng cửa từ chối không tiếp khi đi làm việc cho Thiên đế bao giờ, theo bản năng quay lại nhìn Thanh Huyền quân, ối, sắc mặt của đại thần quả nhiên cũng không vui.

Thanh Huyền nhíu mày, “Bổn quân theo ý chỉ của Thiên đế đến giao hôn thư cho đế quân của các người, không cho người đón tiếp bổn quân vẫn chưa tính, bây giờ còn muốn bổn quân cứ thế quay về, ngươi chẳng thấy làm vậy có hơi không phải phép sao?”

Nghe cách nói thì hắn đã coi Trầm Chu như người gác cổng rồi.

Trầm Chu cười khẽ, “Khuyên ngươi trở về là đề nghị của cá nhân ta, ngươi thấy không phải phép thì không nhất định phải làm theo. Cửa vào Không Động ở trước mặt, muốn tiến vào hay quay trở ra, mời tùy ý.””

Mạch máu nơi thái dương Thanh Huyền hơi giật giật, “Ý ngươi là bổn quân phải tự mình mở cửa?”

Giọng nói kia lại vang lên, “Có khả năng thì thử tới mở cửa sinh tử đi, mở không được thì mau cuốn xéo, khỏi nhiều làm gì.” Xong còn thêm vào: “Ta sẽ chờ các ngươi tại cửa sinh tử cuối cùng đến trước lúc mặt trời lặn, con người ta không có nhiều kiên nhẫn, chớ để ta chờ quá lâu đấy.”

Mạch máu nơi thái dương Thanh Huyền co giật dữ dội, hắn không nhịn được quay sang nói với Phượng Chỉ: “Chậc, một gã gác cổng mà cũng dám cuồng vọng như vậy.”

Hắn chợt thấy Phượng Chỉ đang nhìn cánh cửa đối diện với thần sắc như có điều suy nghĩ, khóe môi còn hơi vểnh lên.

Kể từ khi tiến vào lãnh địa của Không Động, vị tôn thần này dường như có hơi kỳ quái. Thanh Huyền đang định hỏi thăm thì Phượng Chỉ chợt mở miệng nói: “Để bổn thần tới mở chín lớp cửa này.”

Thanh Huyền sửng sốt, hồi thần lại thì vô cùng vui vẻ, “Thượng thần tự mình ra tay thì chắc ta vừa uống xong một chén trà thì bộ mặt kiêu căng của nha đầu kia đã bị đập tan rồi.”

Phượng Chỉ cười khẽ, “Vừa uống xong một chén trà? Thanh Huyền, ngươi quá coi thường bổn thần rồi.” Dứt lời hắn liền chậm rãi đi về phía tiên môn, không buồn để ý tới phản ứng của đối phương.

Thanh Huyền vội vã giơ chiết phiến ra hiệu cho chúng tiên lui lại. Vị thượng thần tiến đến trước tiên môn thì đứng lại, chỉ bóng lưng cũng đủ khiến vạt hoa long lâu diễm lệ xung quanh thất sắc. Chúng tiên nghiêm túc đứng ở xa nhìn chăm chăm về phía này, ngay cả nuốt nước miếng cũng không dám vì sợ sẽ bỏ lỡ bất kỳ động tác nào của tôn thần.

Ai ngờ, tôn thần chỉ giơ tay lên chạm nhẹ vào cánh cửa trước mặt mà thôi.

Trầm Chu đang nhắm mắt dưỡng thần thì đột nhiên mở to hai mắt. Là ảo giác của nàng sao? Trong nháy mắt vừa rồi dường như nàng cảm giác được tất cả chú trận trên chín cửa sinh tử đồng loạt bị phá bỏ. Ngay sau đó nàng liền nhẹ lắc đầu xua đi ý nghĩ hoang đường trong đầu. Có thể cùng một lúc gỡ bỏ chú trận trên tất cả chín cửa sinh tử, trên đời chỉ có một mình Mặc Hành làm được, ngay cả đế quân Không Động là nàng cũng chẳng có khả năng này.

Huống chi, lớp cửa cuối cùng còn do nàng tự mình trấn thủ…

Nhưng ý nghĩ này vừa thoáng qua, cảm giác chú trận trên lớp cửa trước mặt đột nhiên biến mất liền lập tức truyền khắp người nàng.

Cánh cửa khi nãy vẫn còn khép chặt đang chậm rãi mở ra.

Trầm Chu lộ vẻ kinh ngạc, ngay sau đó thay bằng vẻ mặt ngưng trọng, nàng nhảy xuống khỏi trụ đá, tay nắm chặt trường đao, nhìn chằm chằm trước mặt.

Kẻ mang hôn thư đến rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy…

Lúc này chúng tiên đang lẽo đẽo theo sau hai vị quân thượng đi qua từng lớp cửa kỳ vĩ và trang nghiêm, trong lòng đã sớm vì biểu hiện vừa rồi của Phượng Chỉ mà phục sát đất.

Ai đó chợt lên tiếng: “Nhị vị quân thượng, phía trước có người.”

Thanh Huyền đã sớm nhìn thấy thân ảnh đứng thẳng phía trước, nhìn kỹ hơn thì hết sức phấn khởi nói: “Ồ? Không ngờ là một mỹ nhân.”

Mỹ nhân đối diện sở hữu mày ngài mắt hạnh, không chút phấn son, nhìn vô cùng đoan trang và khí chất. Có điều toàn thân nàng lại tỏa ra sát khí khiến người khác phải chùn bước.

Mỹ nhân mở miệng hỏi: “Người cùng một lúc mở được toàn bộ chín lớp cửa chính là ngươi?”

Thanh Huyền im lặng, hắn đã thấy nhiều người không biết khách khí nhưng cũng chưa từng gặp ai không chút khách khí như vậy cả. Hắn dù gì cũng là quân thượng một cõi, không nghe thấy danh hào của hắn thì thôi, đằng này nghe xong danh hào của hắn vẫn không thèm đếm xỉa, thật sự khiến hắn có hơi khó chịu.

Vị quân thượng của Đông Cực đang muốn nói mấy câu lấy lại thể diện thì chợt thấy ánh mắt cô nương kia dừng lại trên người Phượng Chỉ, cánh tay cầm đao run lên, nàng bật ra một tiếng ‘Ngươi…’ rồi đứng chết trân tại chỗ.

Thanh Huyền cảm thấy phản ứng của tiểu cô nương này rất có ý vị, liền ra vẻ hờ hững hỏi: “Sao hả, hai người biết nhau?”

Trầm Chu ổn định nhịp thở, ánh mắt vẫn ghim trên người Phượng Chỉ, một lúc sau mới tìm lại được khả năng nói chuyện, “Ngươi hỏi hắn ấy.”

Thanh Huyền quay sang nam tử bên cạnh, “Thượng thần quen vị cô nương này?”

Phượng Chỉ thành thật trả lời: “Ừ, quen.”

Thanh Huyền nắm cổ tay than thở: “Sớm biết vậy vừa rồi đã báo danh của thượng thần, mà thôi, nếu làm vậy đã không có cơ hội chứng kiến năng lực của ngài rồi.”

Trầm Chu kinh ngạc hỏi Phượng Chỉ: “Là ngươi mở cửa?”

Người này rốt cuộc là ai vậy?

Thanh Huyền đáp thay Phượng Chỉ: “Không sai. Khoan vội ôn chuyện cũ, bổn quân hơi mệt, phiền cô nương mau dẫn đường.”

Trầm Chu siết chặt chuôi đao, chấn chỉnh tâm tình rồi nói: “Thượng thần Mặc Hành hiện không có ở Không Động, các ngươi cũng chẳng gửi bái thiếp từ trước, ta không thể để các ngươi vào.” Ngữ khí hết sức hờ hững, hoàn toàn không coi bọn họ ra gì.

Thanh Huyền có chút nói không nên lời, “Chẳng phải cô nương và thượng thần Phượng Chỉ là chỗ quen biết sao? Không thể nể mặt ngài ấy một chút sao?”

Nghe thấy hai chữ ‘Phượng Chỉ’, hô hấp của Trầm Chu không khỏi hơi chậm lại.

Phượng Chỉ, Phượng Chỉ…

Cẩn thận suy ngẫm hai cái tên, cuối cùng nàng bật ra tiếng cười tự giễu, “Phượng Hy… Phượng Chỉ… tại sao ta lại không nghĩ tới chứ.” Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo và xa cách, “Thì ra là Phượng hoàng giá lâm, thứ lỗi đã không đón tiếp từ xa.”

Thanh Huyền càng lúc càng mê man, nghi hoặc hỏi: “Hai người rốt cuộc có quen biết không vậy?”

“Không quen.”

“Quen.”

Cả hai đồng thanh trả lời, nhưng đáp án lại không giống nhau.

Thiếu nữ vừa đáp ‘Không quen’ lại lên tiếng: “Phượng hoàng giá lâm Không Động là theo vị này đến đưa hôn thư đấy à?” Nàng khẽ cười một tiếng, “Rảnh rỗi thật. Cũng phải, trí nhớ của ta kém thật, sao lại quên mất thượng thần vốn thích xem náo nhiệt nhất chứ. Ta chỉ hơi khó hiểu, hôn sự này có gì vui sao?”

Chúng tiên đi theo lập tức bắt đầu nghị luận, cô nương này rốt cuộc là ai mà dám dùng giọng điệu này nói chuyện với thượng thần Phượng Chỉ vậy?

Tôn thần thượng cổ hiện giờ chỉ còn lại đế quân của Phượng tộc là Phượng Chỉ và thượng thần Mặc Hành của Không Động, hai vị thượng thần này đều được ví như hóa thạch sống của Tiên giới. So với thượng thần Mặc Hành thần bí luôn sống khép kín thì giao thiệp của Phượng Chỉ quân tương đối rộng rãi, người ở lục giới có duyên gặp hắn cũng không ít.

Người quen biết Phượng Chỉ quân đều rõ hắn vốn là người thích hóng chuyện vui, nhưng duy chỉ chuyện của Thiên tộc là vẫn giữ nguyên tắc không can dự. Lần này Thiên tộc đến cầu hôn Long tộc, chẳng ai ngờ hắn sẽ theo Thanh Huyền quân đi Không Động cả.

Lại nói về chuyện hiện giờ, Phượng Chỉ quân đắc tội vị cô nương Không Động này hồi nào vậy?

Thanh Huyền nghi hoặc nhìn hai người, muốn mở miệng lại cảm thấy bầu không khí này không thích hợp cho người ngoài xen mồm, đành đứng nhìn ánh mắt hai người giằng co giữa không trung.

Phượng Chỉ đột nhiên phất tay áo hóa ra một bàn trà cụ, chậm rãi ngồi xuống rồi nhìn tiểu cô nương trước mặt, trong mắt tràn đầy ý cười, “Mặc Hành đã không ở nhà, ta và Thanh Huyền lại không có bái thiếp, vậy cũng chỉ có thể ngồi đây chờ, cô không phiền chứ?”

Trầm Chu bị hành động này của hắn làm cho á khẩu, mặt lập tức hồng lên, một lúc sau mới trầm giọng nói: “Ngươi chớ có như vậy.”

Phượng Chỉ nhướng mắt, “Vậy bổn quân nên thế nào?”

Thanh Huyền thấy vậy cũng ung dung ngồi xuống, trưng ra bộ mặt hào hứng hóng chuyện, “Vậy bổn quân cũng sẽ ngồi đây chờ, dù gì thì phong cảnh nơi này cũng rất hợp khẩu vị của bổn quân.”

Chúng tiên đi theo liếc mắt nhìn nhau, nếu cả hai vị quân thượng đều đã quyết định ngồi chờ, bọn họ còn làm gì khác được chứ.

Một chốc sau, trước cánh cửa cuối cùng dẫn vào Không Động đã bày la liệt bàn trà.

Nói tới nói lui, phong cảnh nơi này đúng là không tệ, khí hậu mát mẻ, còn có hương hoa say lòng người.

Bạch Trạch đuổi theo Trầm Chu vì không thuộc đường nên nửa đường bị cho rơi, bây giờ mới rốt cuộc tìm tới nơi. Vừa nhìn thấy Trầm Chu nó liền lên tiếng oán trách: “Sao lại chạy nhanh như vậy, cũng không thèm chờ ta.” Vừa nói nó vừa coi mình như một con mèo, phóng lên vai Trầm Chu nằm xả hơi, giương mắt nhìn tình hình trước mặt, “Trầm Chu, sao còn chưa đuổi bọn họ đi…” Nói đến đây thì nó chợt nhìn thấy Phượng Chỉ, toàn thân lập tức co rụt lại. Tại sao Phượng hoàng lại ở đây?

Trầm… Trầm Chu?

Chúng tiên nghe nói liền giật bắn mình.

Bàn tay cầm chén trà của Thanh Huyền khẽ run lên, hắn giương mắt nhìn tiểu cô nương trước mặt. Nàng chính là Trầm Chu? Sớm đã nghe đồn nàng không bằng lòng với hôn ước này, xem ra là thật. Nhưng tại sao nàng lại quen biết Phượng Chỉ? Ngoài ra, con vật lông trắng trên vai nàng hình như là dạng ấu thú của Bạch Trạch…

Thanh Huyền càng lúc càng cảm thấy mình đi một chuyến này không hề tệ tí nào.

Chúng lễ quan của Thiên cung vừa nghe danh hiệu của Trầm Chu liền lập tức đứng dậy hành đại lễ, “Nếu đã là thượng thần Trầm Chu thì hẳn nên để chúng tiểu tiên qua cửa, trước khi thượng thần Mặc Hành đáp ứng hôn sự này, thiết nghĩ cũng đã hỏi qua ý của ngài.”

Trầm Chu lạnh lùng bác bỏ: “Mặc Hành là Mặc Hành, bổn thần là bổn thần, tự động cho rằng ý của Mặc Hành chính là ý của bổn thần, các ngươi đặt bổn thần ở đâu hả?”

Nàng nói một hơi khiến viên lễ quan kia sợ đến mặt trắng bệch, không biết phải đáp lại thế nào, đành đưa mắt cầu cứu tôn thần có phân vị cao nhất ở đây.

Phượng Chỉ đưa ngón tay mân mê vành chén trà sứ, thản nhiên lên tiếng: “Hôn nhân đại sự từ trước đến giờ là do cha mẹ đặt để, Mặc Hành hiện giờ là trưởng bối duy nhất của cô, dĩ nhiên có quyền quyết định thay cô.” Ánh mắt hắn nhìn nàng vô cùng bình thản, “Không còn là trẻ con nữa mà vẫn cáu bẳn như thế, cô đã đặt thể diện của trưởng bối ở đâu, coi là uy nghiêm của Thiên gia là gì rồi hả?”

Thanh Huyền ngạc nhiên khi nghe Phượng Chỉ nói ra những lời này, vị tôn này này hôm nay có thể nói đến năm chữ ‘uy nghiêm của Thiên gia’, chắc mặt trời chuyển sang mọc ở hướng tây rồi. Chẳng phải trước giờ vị này vẫn luôn không coi năm chữ này ra gì sao?

Tiểu cô nương bị Phượng Chỉ dùng năm chữ này răn dạy chỉ lạnh lùng nhìn hắn, gằn từng chữ đáp trả: “Đây chính là cách nhìn của ngươi về hôn sự này?”

Phượng Chỉ đặt chén trà xuống bàn, hờ hững hỏi lại: “Không phải thế thì là gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.