Phượng Hoàng Tại Thượng

Chương 152: Chương 152: Mặc Hành, ta đã trở về




Cảnh Diễm còn chưa đến được điện Phong Ma thì đã cảm nhận được sự va chạm giữa hai luồng sức mạnh của thần và yêu. Vây quanh điện Phong Ma chính là yêu lực cổ xưa nhất, nó đã bảo vệ điện Phong Ma suốt mười vạn năm qua, vậy mà bây giờ lại từ từ bị đẩy lùi về phía sau, đủ để chứng minh hai nguồn linh lực kia mạnh mẽ đến nhường nào.

Lần trước gặp nhau, thần lực của tiểu đế quân Không Động kia còn chưa khổng lồ thế này, không ngờ chỉ mấy trăm năm mà nàng đã có thể đánh ngang hàng với bệ hạ.

Cảnh Diễm không khỏi lo sợ, tăng tốc bay nhanh hơn, song chưa kịp đến gần thì một tiếng *ầm* thật lớn bỗng vang lên. Điện Phong Ma sừng sững trên đỉnh núi Vạn Trượng ầm ầm sụp đổ ngay trước mặt hắn, nhanh chóng hóa thành hư vô. Hắn còn đang sững sờ thì chợt thấy nhìn hai tên yêu quân vị hất văng ra ngoài bởi dư chấn.

Hắn kinh hãi kêu to: “Bệ hạ!” Muốn lập tức xông lên nhưng lại bị xung chấn giữa hai nguồn lực thần yêu va chạm ngăn cản, không cách nào tới gần.

Đến khi bụi đất lắng xuống, hắn mới thấy được hai bóng dáng đứng giữa đống đổ nát.

Thiếu nữ nhướng mày nói: “Lưu Quang, ta thắng rồi.”

Nam tử nhìn một chân đặt ngoài vòng tròn của mình, “Bổn tọa vừa nói, nếu ngươi có thể khiến bổn tọa ra khỏi phạm vi này, bổn tọa sẽ cho ngươi mượn Hạo Nguyệt thương.” Hắn nhắc nhở nàng: “Nha đầu, một chân của bổn tọa vẫn còn trong vòng tròn.”

Trầm Chu thoáng khựng người, vẻ đắc ý trên mặt lập tức chuyển thành tức giận, “Đường đường là Yêu hoàng mà còn định chơi xấu?” Nàng thở hổn hển vì tức, “Coi như là lỗi của ta không hỏi cho rõ, vậy đánh thêm một trận nữa!”

Mặc dù không rõ đang xảy ra chuyện gì, song Cảm Diễn như thấy được khóe môi của bệ hạ nhà mình hơi vểnh lên, “Đánh nữa thì kết quả cũng sẽ không đổi, ngươi cần gì tự hành hạ mình.”

Trầm Chu tức xì khói, nghiến răng trèo trẹo, “Lưu Quang, bổn thần nhất định phải có được Hạo Nguyệt thương, ngươi không muốn đánh cũng phải đánh!” Dứt lời nàng liền hóa ra một luồng thần lực đánh thẳng về phía ngực đối phương.

Lưu Quang hờ hững hóa giải đòn tấn công của nàng, lười biếng bình phẩm: “Nha đầu nóng tính.” Hắn nhìn nàng với vẻ mặt bình thản không sắc thái, “Nhưng ép được bổn tọa bước một chân ra khỏi vòng tròn, cũng coi như rất khá rồi.” Hắn nhìn quanh, bốn phía là một đống hỗn độn, “Điện Phong Ma đã bị hủy thành thế này, tạm thời không có chỗ cất giữ Hạo Nguyệt thương, nếu như ngươi không sợ yêu khí trên thân nó đốt bị thương thì cầm lấy đi.” Hắn hơi nhướng mày, “Có điều bổn tọa sẽ ghi tạc khoản nợ phá hủy điện Phong Ma này lên đầu Không Động, sau này sẽ hướng ngươi đòi lại gấp bội.”

Trầm Chu sửng sốt, nháy mắt sau liền khôi phục vẻ mặt lại bình thường, cong môi mỉm cười, “Được. Ân tình thiếu ngươi hôm nay, sau này bổn thần sẽ hoàn trả gấp bội.”

Dõi mắt nhìn theo thiếu nữ ôm Hạo Nguyệt thương vội vã rời đi, thật lâu sau Cảnh Diễm mới hoàn hồn, bệ hạ đưa Hạo Nguyệt thương cho người ngoài mượn, tùy tiện quá rồi.

Dường như đọc được suy nghĩ trong lòng Cảnh Diễm, đôi mắt lãnh đạm của Lưu Quang chuyển sang nhìn hắn, “Cảnh Diễm, chẳng lẽ ngươi sợ không có Hạo Nguyệt thương, bổn tọa không thể giữ nổi vị trí này?”

Cảnh Diễm vội vàng thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, cúi đầu cung kính nói: “Khắp Yêu giới ai có thể tranh được với bệ hạ chứ?”

Lưu Quang đi lướt qua người hắn, nhàn nhạt để lại một câu: “Đom đóm muôn đời không thể tranh sáng cùng trăng.”



Rõ ràng một câu nói cực kỳ ngạo mạn, nhưng thốt ra từ miệng Lưu Quang lại không hề khiến người khác cảm thấy hắn tự phụ, trái lại lại đưa tới cảm giác từng trải lâu đời.

Cảnh Diễm im lặng đuổi theo, bụng không khỏi nghĩ thầm, vừa rồi đánh với thượng thần Trầm Chu, bệ hạ nhất định không ra hết sức. Cho dù thần lực thăng nhiều so với mấy trăm năm trước, cô nàng kia cũng không có khả năng đánh sập hoàn toàn điện Phong Ma nếu không được bệ hạ nhường.

Hắn không nhịn được thở dài một hơi, lại phải tốn một khoảng lớn xây dựng lại điện Phong Ma rồi.

Trầm Chu cưỡi mây bay, vừa xem xét Hạo Nguyệt thương vừa lẩm bẩm, thanh Hạo Nguyệt thương trong truyền thuyết này tuy hơi nặng hơn thương bình thường, nhưng cầm đâu bị bỏng tay như Lưu Quang nói. Lúc kết giới xung quanh nó biến mất theo sự sụp đổ của điện Phong Ma, nàng rõ ràng cảm nhận được uy lực vô cùng ghê gớm, nhưng tại sao sau khi qua tay Lưu Quang, nguồn lực đó liền không thấy nữa rồi?

Kỳ quái thật…

Nàng thôi nghĩ ngợi, tập trung đằng vân bay về phía Cửu Trùng Thiên.

______oOo______

“Cái gì?”

Dạ Lai từ Ma giới trở về cung Hoa Dương, nghe tin Trầm Chu lịch kiếp trở về thì không kịp thay y phục sạch sẽ đã vội vàng đến điện Vân Sơ tìm nàng. Kết quả lại được Thành Bích cho hay, Trầm Chu một mình ra ngoài đã mấy canh giờ vẫn chưa về.

Thành Bích cũng bắt đầu hơi hoảng hốt, “Lúc ra ngoài đế quân không hề dẫn theo một thần tướng nào, ta thấy ngài ấy đi về phía biển Thái Hư nên cũng không lo nghĩ nhiều, nhưng giờ ngẫm lại, hình như thần thái của đế quân khi ấy có gì đó là lạ. Ta đã bảo Bạch Trạch thần quân đi tìm rồi, mong rằng thần quân có thể mang đế quân về.” Nàng bất an tự trách: “Đều tại ta không trông chừng đế quân kỹ lưỡng…”

Dạ Lai đặt tay lên vai nàng an ủi: “Khoan hãy sốt ruột, nói không chừng đế quân chỉ ra ngoài giải sầu…” Miệng thì nói thế, nhưng trong lòng hắn lại có dự cảm chẳng lành.

Đợi thêm một lúc, Thành Bích bỗng đứng bật dậy, mặt mũi đầu mong chờ đón Bạch Trạch vừa trở về, “Bạch Trạch thần quân, có tìm được đế quân không?”

Dạ Lai nhìn thấy bên cạnh Bạch Trạch trống không, vẻ mặt không khỏi nặng trĩu.

Quả nhiên Bạch Trạch lắc đầu đáp: “Khí tức của Trầm Chu biến mất trên biển Thái Hư, nàng ấy hẳn đã cố tình xóa đi hành tung, không để ta tìm được.”

Dạ Lại siết chặt nắm đấm, ngay cả kính ngữ cũng không thèm dùng, nghiến răng trèo trẹo, “Nha đầu kia…”

Thành Bích hoang mang hỏi: “Hai vị thần quân, vậy phải làm sao bây giờ? Đế quân nhất định đã đi lấy bốn món thần khí kia rồi, bây giờ đuổi theo ngăn e cũng không kịp.”

Bất luận là đi Tiên giới Yêu giới hay đi Đông Hải, đế quân đều tới nơi từ lâu rồi, không chừng đã lấy được một món rồi cũng nên…

Dạ Lai mím môi, cố giữ bình tĩnh mà nói: “Đế quân chờ tận bảy trăm năm mới hành động, cho thấy nàng không hề lỗ mãng hành động. Bây giờ đã không còn kịp ngăn cản, chúng ta chỉ có thể trợ lực cho nàng mà thôi.” Hắn nghiêm nghị trầm ngâm, “Chỉ là không biết đế quân sẽ đi lấy món nào trước.”

Bạch Trạch lên tiếng đáp: “Hạo Nguyệt thương.”

Nếu là lấy dù Bích Lạc và Phượng Huyết ngọc trước, tin này sẽ rất nhanh truyền khắp lục giới, lấy Định Hải châu cũng giống vậy, chỉ có Yêu giới vì Yêu hoàng tính cách cao ngạo nên luôn không qua lại với các giới khác. Để tranh thủ thời gian, nàng nhất định sẽ đến Yêu giới trước.

Tuy không rõ làm sao Bạch Trạch lại đưa ra kết luận này, nhưng Dạ Lai vẫn tin tưởng phán đoán của hắn, lập tức quyết định: “Bạch Trạch, chúng ta chia ra hành động, ta đi Yêu giới, ngươi đi Tiên giới, nhất định phải đuổi kịp đế quân, giúp đế quân lấy được đồ về!”

Dõi mắt theo hai bóng đen chia ra bay về Tiên giới và Yêu giới, Thành Bích không nhịn được nói với theo: “Hai vị thần quân cẩn thận…” Trong mắt tràn ngập vẻ lo lắng, “Đế quân, ngài nhất định phải bình an vô sự, bằng không Thành Bích biết ăn nói thế nào với thượng thần Mặc Hành đây…”

Nàng đứng yên một lúc rồi nhấc chân đi về phía điện Quan Tinh. Trên đường hoa đào nở rộ, nhưng tâm trạng nàng lại vô cùng ủ ê. Thượng thần Mặc Hành, nếu ngài vẫn còn tại thế thì tốt biết bao.

Trước điện Quan Tinh có thần tướng dẫn dắt trọng binh trấn giữ, nhìn thấy thiếu nữ đang đi về phía mình đều vội vàng kêu lên: “Thành Bích nguyên quân.”

Nàng theo thường lệ hỏi: “Có gì dị thường không?”

Thần tướng trả lời: “Tất cả đều bình thường, nguyên quân yên tâm, nơi này có mạt tướng trấn giữ, cam đoan một con ruồi cũng không thể bay vào.”

Thành Bích gật đầu, phất tay thu lại kết giới ngoài điện rồi tiến vào. Nhưng vừa đi tới nơi đặt quan tài của Mặc Hành, khóe mắt nàng không khỏi co giật.

Một con ruồi cũng không thể bay vào, vậy kẻ sống sống sờ sờ trước mắt nàng kia ở đâu ra vậy?

Thanh niên đứng trước quan tài của Mặc Hành, bóng lưng cực kỳ thanh lãnh, phân không rõ rốt cuộc là nam hay nữ. Trên đại điện quanh năm lạnh lẽo, bóng dáng đỏ rực kia trở nên cực kỳ chói mắt.

Từ khi Mặc Hành tạ thế, trong cung Hoa Dương liền rất hiếm thấy phục sức màu nổi, cả Trầm Chu cũng gần như luôn mặc y phục đen. Vị khách không mời mà đến này ăn mặc như vậy, rõ ràng có ý khinh nhờn người đã khuất.

Thành Bích ngưng tụ thần lực nơi tay, tức giận quát lớn: “Kẻ nào tự tiện xông vào tẩm điện của thượng thần Mặc Hành? Người đâu…” Chưa nói hết câu, yếu hầu nàng liền bị một sức mạnh nào nó giữ chặt.

Nam tử hơi quay đầu lại, Thành Bích nín thở trong nháy mắt, đó là… một khuôn mặt xinh đẹp đến cực cùng…

Tóc đen dài như lụa, khuôn mặt hơi xanh nhưng vô cùng tinh tế, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ, sống mũi cao thẳng, khóe môi hơi cong nhưng không hề có chút độ ấm… Khuôn mặt kia có chút bóng dáng quen thuộc, nhưng lại hoàn toàn lạ lẫm.

Thành Bích giãy giụa cố thoát khỏi thần lực đang bóp chặt cổ mình, nghèn nghẹn thốt ra một câu: “Ngươi… là ai?”

Nam tử nhìn khuôn mặt vặn vẹo vì đau của tiểu nữ quan, khóe môi hơi nhếch để lộ một nụ cười lạnh lùng, “Bổn thần?” Ánh mắt lười biếng của hắn giá rét đến cực cùng, “Bổn thần chính là chủ nhân của cung Hoa Dương.”

Thành Bích vận thêm sức chống lại thần lực trên người, “Thả… ta ra…” Trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt, “Chủ nhân của cung Hoa Dương mà ta biết chỉ có một người, ta cũng chỉ thừa nhận mỗi người đó, ngươi… là cọng hành mọc từ đâu ra mà tới đây nhận vơ?” Vừa nói hết lời nàng liền bị đánh văng, thân thể mảnh mai đập mạnh vào cột điện rồi rơi *bộp* xuống trên sàn điện.

Thành Bích chống tay nhỏm dậy, hộc ra một búng máu.

Nam tử cất giọng buốt giá: “Không hổ là nữ nhân bên cạnh nha đầu kia, ngay cả điệu bộ liều mạng nói năng cũng y hệt.” Con ngươi lạnh nhạt chuyển về phía Thành Bích, “Vừa rồi ngươi hỏi bổn thần là cọng hành mọc từ đâu ra à?” Hắn từ tốn nở nụ cười, “Bổn thần tên là Phù Uyên, cùng Không Động có một chuyện xưa rất dài đấy…”

Sắc mặt Thành Bích lập tức trở nên trắng bệch không còn giọt máu.

Ánh mắt Phù Uyên rời khỏi người nàng, chuyển sang bóng dáng nằm im lìm trong quan tài.

Giọng hắn cực kỳ nhạt, nhưng lại mang theo ý lạnh vô tận, “Mặc Hành, ta đã trở về.”

______oOo______

Sau khi xác nhận Trầm Chu đã mang Hạo Nguyệt thương lên đường đến Tiên giới, Dạ Lai lập tức rời khỏi Yêu giới đi Cửu Trùng Thiên, song đi được nửa đường hắn lại cảm thấy không cần nóng lòng đến Tiên giới hội họp với Trầm Chu. Bạch Trạch đang trên đường đến đó rồi, vậy hắn sẽ lấy Định Hải chậu trước. Quyết định xong, hắn lập tức quay đầu bay về phía Đông Hải, trên khuôn mặt đẹp đầy vẻ kiên định.

Lúc bấy giờ Trầm Chu đã vượt qua Nam Thiên Môn, bay về phía đài Cửu Khuyết, nơi treo dù Bích Lạc.

Dù Bích Lạc thuộc sở hữu của Thiên đế, nhưng nàng không hề có ý định xin chỉ thị của ông ta. Thiên đế đương nhiên sẽ không cho mượn, nàng cần gì phải lãng phí nước bọt với ông ta chứ? Chẳng bằng trực tiếp đi lấy cho rồi.

Tiên tướng bảo vệ bên ngoài đài Cửu Khuyết đang mơ màng ngái ngủ thì bổng cảm nhận được một thần lực khổng lồ giáng xuống, không khỏi giật nảy mình, lập tức tỉnh táo nhìn về phía phát ra thần lực. Chỉ thấy một thiếu nữ y phục đen tuyền xuất hiện trong một luồng sáng trên đài, ôm một thanh thương bạc trước ngực, thần sắc lãnh đạm.

“Thượng, thượng thần Trầm Chu?” Danh tiếng của Trầm Chu ở Tiên giới hiển nhiên cao hơn nhiều so với ở Yêu giới, tiên tướng cầm đầu lập tức nhận ra nàng, lắp bắp kêu.

Nàng ngước đầu nhìn lên, “Đó chính là dù Bích Lạc?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.