Phượng Hoàng Tại Thượng

Chương 97: Chương 97: Phượng cầu hoàng - núi cực vọng






Mấy tháng gần đây, bởi vì sinh thần của Trưởng công chúa Cẩm Họa sắp đến mà Cửu Trùng Thiên trở nên vô cùng náo nhiệt. Từ một tháng trước, khắp tứ hải bát hoang đã bắt đầu lục đục đưa lễ vật tới, gần như là ngày nào cũng có thể thấy kỳ trân dị bảo từ bốn phương tám hướng tuôn chảy về phía cung Thanh Nhiễm. Vì vậy mà Trường Nhạc giới cách cung Thanh Nhiễm không xa cũng lãnh đủ, chủ nhân hiện tại của Trường Nhạc giới là Thanh Huyền quân không chịu nổi phiền nhiễu đành tạm thời sang chỗ bằng hữu lánh nạn.

Sẵn đây nói đến vị Trưởng công chúa Cẩm Họa này luôn.

Muội muội ruột của Thiên đế, mỹ nhân hiếm thấy khắp cửu châu bát hoang, hơn nữa đến nay vẫn chưa có động tĩnh xuất giá, cho nên nàng liền trở thành đối tượng trong mơ của rất nhiều nam thần tiên còn độc thân. Có điều nghe nói vị công chúa này cực kỳ kiêu ngạo, thanh niên tài tuấn bình thường căn bản không thể lọt vào mắt xanh của nàng, nếu không đã chẳng tám vạn tuổi rồi mà còn chưa gả ra ngoài.

Dù biết bắt được trái tim của mỹ nhân là một chuyện cực kỳ gian nan, nhưng rất nhiều nam thần tiên vẫn không chống cự được sức hấp dẫn từ vị trí muội phu của Thiên đế, âm thầm ngấp nghé mỹ nhân. Nhưng vị công chúa này ngày thường lạnh lùng kiêu kỳ tột bậc, không hay tham dự những dịp giao tế, cho nên thọ yến lần này chính là cơ hội duy nhất để tiếp cận nàng. Vì thế, để nhận được thiếp mời của cung Thanh Nhiễm, nam thần tiên khắp chốn đều dốc hết công phu gửi lễ vật tới, mong mỏi có thể được Trưởng công chúa ghé mắt.

Thế nhưng nữ quan chịu trách nhiệm đưa thiếp mời của cung Thanh Nhiễn lại vì một thiếp mời không gửi đi được mà u sầu cả ngày.

Trưởng công chúa đã hạ lệnh, thiếp mời này bằng mọi giá phải đến tay thượng thần Phượng Chỉ, bất kể khách được mời có tới dự hay không, quan trọng nhất là phải mang hồi âm trở về. Song nàng nỗ lực hơn nửa tháng mà ngay cả mặt mũi của vị thượng thần kia cũng chẳng thấy được… thật sự là lực bất tòng tâm mà.

Tiểu nữ quan than ngắn thở dài trước tẩm điện của Trưởng công chúa một hồi mới hạ quyết tâm, trưng vẻ mặt sẵn sàng hy sinh rảo bước tiến vào trong điện. Vị công chúa y phục lộng lẫy, lười biếng tựa mình trên giường mỹ nhân đang vươn ngón tay thon dài như ngọc trêu đùa chú sáo vừa được Nam Hải gửi tặng tháng trước. Tuy chỉ là một loại cầm điểu bình thường nhưng con sáo này lại có thể bắt chước hơn hai ngàn loại âm thanh, rất được chủ nhân cung Thanh Nhiễm yêu thích.

*Giường mỹ nhân



Nhận ra tiểu nữ quan đến nhưng cô gái trên giường mỹ nhân vẫn không dời mắt khỏi chú sáo, chỉ hờ hững hỏi: “Chỗ Phượng hoàng có tin tức gì chưa?”

Tiểu nữ quan không nói hai lời liền quỳ phịch xuống, thưa: “Nô tỳ vô dụng, xin điện hạ giáng tội.”

Chú sáo kia lập tức kêu lên véo von: “Nô tỳ vô dụng, nô tỳ vô dụng!”

Đưa tay trêu chọc chú sáo thêm một lần nữa cô gái mới lạnh lùng cất tiếng hỏi: “Y không muốn đến?”

Tiểu nữ quan càng cúi đầu thấp hơn, “Bẩm điện hạ… nô tỳ… không gặp được thượng thần Phượng Chỉ…”

Thần sắc trên mặt trở nên tối đi, cô gái ném cho tiểu nữ quan một cái nhìn rét lạnh, “Dốc hết nhân lực của cung Thanh Nhiễm vẫn tìm không được một người, ngươi giữ chức nữ quan này quả thật vô dụng.”

Vai tiểu nữ quan khẽ run một cái, thận trọng tìm từ ngữ thích hợp, “Điện hạ, không phải nô tỳ không tìm được thượng thần Phượng Chỉ, chẳng qua, chỗ thượng thần đang ở không phải là nơi người có tu vi cỡ nô tỳ có thể xông vào, e ngay cả thần tướng tu vi cao nhất cung Thanh Nhiễm cũng không dám mạo hiểm thử một lần.”

Cô gái từ tốn nhón mồi đút cho chú sáo, hai mắt khẽ nheo, “Hửm? Chỗ Phượng hoàng đang cư ngụ rốt cuộc là nơi nào?”

Tiểu nữ quan nuốt vài ngụm nước miếng, run giọng đáp mà không dám nhìn sắc mặt chủ nhân: “Bẩm điện hạ, thượng thần Phượng Chỉ hiện đang ở núi Cực Vọng.”

Nghe vậy, sắc mặt của vị công chúa nọ liền trở nên tối tăm đến cùng cực. Núi Cực Vọng là nơi cất giữ chuông Hỗn Mang, ngoài nguyên nhân nhiệt độ khu vực này lạnh vô cùng, còn bởi vì thần uy mạnh mẽ từ chuông Hỗn Mang mà bất kỳ ai tiến vào đều đứng trước nguy cơ tan thành mấy khói. Đừng nói là thần tướng cung Thanh Nhiễm, thế gian này e có rất ít thần tiên có thể mặt không đổi sắc tiến vào đó.

“Y đến núi Cực Vọng làm gì?”

Tiểu nữ quan khẽ run rẩy, nghe rõ chủ tử hỏi nhưng thật sự không dám nói. Song biết đằng nào chủ tử cũng sẽ biết được từ người khác, nàng đành cắn răng nói: “Không biết điện hạ còn nhớ hay không, một trăm năm trước thượng thần Trầm Chu của Không Động bị phạt nhốt vào chuông Hỗn Mang, nghe nói sau đó thượng thần Phượng Chỉ liền tiến vào núi Cực Vọng, người ta nói…”

“Nói cái gì?”

“Người ta nói, không chừng thượng thần Phượng Chỉ và thượng thần Trầm Chu có tư tình với nhau, bằng không thượng thần Phượng Chỉ đã chẳng vào trong núi Cực Vọng ở suốt trăm năm qua…”

Chú sáo bên cạnh thiếu nữ trên giường mỹ nhân lập tức máy móc kêu lên: “Có tư tình, có tư tình … KÉT!” Chú sáo vừa bị động tác thô bạo của chủ nhân dọa cho giật nảy mình, cuống quýt bay vào góc phòng, vòng loạn vài vòng rồi mới đáp xuống trên nóc chụp đèn ở đằng xa.

Vị công chúa ném vỡ nát chiếc chén đựng thức ăn cho chim trong tay mình, khuôn mặt diễm lệ phủ đầy sương giá, hồi lâu sau nàng mới nghiến răng nói một câu: “Trầm Chu, ngươi giỏi lắm.”

Một trăm năm trước, hôn ước giữa đế quân Trầm Chu của Không Động và Nhị điện hạ Trường Lăng của Thiên tộc đã gần kề, song bởi do chống lại ý chỉ của Huyền Thiên Chiếu, tân nương bị phạt nhốt vào chuông Hỗn Mang, hôn sự cũng vì thế mà bị hoãn lại.

Nếu lời đồn là thật thì mặt mũi của Thiên tộc bị ném mất xác rồi còn gì.

Cẩm Họa siết chặt nắm tay, nàng và Đế Thượng tuy chào đời ở Thiên tộc nhưng không phải ngay từ khi được sinh ra đã uy phong hiển hách như hiện giờ. Mẫu thân của bọn họ vốn chỉ là một tiên nga địa vị thấp, còn chẳng được tiên đế sủng ái cho mấy, cho nên từ nhỏ huynh muội hai người đã chịu đủ mọi ức hiếp và kỳ thị. Để có được địa vị như bây giờ, bọn họ đã phải trải qua bao nhiêu gian khổ không cần nói cũng hiểu.

Địa vị nàng và Đế Thượng mất mấy ngàn năm mới được đến ngày này, còn tiểu nha đầu kia không tốn công cũng chẳng tốn sức đã đạt được, thậm chí còn được tôn sùng hơn hẳn hai người họ. Cho dù có tu vi cao hơn hẳn thì khi gặp nàng ta, bọn họ vẫn phải cung kính xưng một tiếng ‘thượng thần’.

Trên đời này sao lại có chuyện vô lý đến như vậy!

Tuy chẳng cam lòng nhưng nàng không thể không thừa nhận là Tiên giới tuyệt đối không có khả năng đối địch với Không Động. Ngay cả ngũ đại bí cảnh liên quan đến vận số của trời đất như Đại Quang Minh cảnh, Kim Cương cảnh ở phía Đông, Phạn cảnh ở Tây Thiên và Liên Hoa cảnh ở Bắc Thiên dù đã trải qua quá trình tự hoàn thiện không ngừng sau hàng vạn hàng nghìn năm vẫn không thể triệt để cắt đứt quan hệ với Không Động. Thần uy thời thượng cổ dẫu đã hết sức mỏng manh nhưng vẫn đủ thao túng thế cục ở lục giới, bằng không năm đó Đế Thượng đã không khẩn trương đến như vậy khi biết Không Động xảy ra đại loạn.

Nhớ tới lời nữ quan vừa nói khi nãy, khuôn mặt diễm lệ của Cẩm Họa hơi vặn vẹo.

Phượng Chỉ, ngươi thật sự động tâm với tiểu nha đầu của Không Động ư…

Nhìn nhìn chủ tử nhà mình, tiểu nữ quan dè dặt thử an ủi: “Điện hạ bớt giận. Chuyện này không chừng còn có nội tình gì khác. Nghe nói thượng thần Trầm Chu là một người vừa ngang tàng vừa thô lỗ, thượng thần Phượng Chỉ sao có thể vừa mắt nàng ta, trong khi ngay cả mỹ nhân đoan trang hiền thục như điện hạ còn…”

Những lời này không khác gì hắt thêm dầu vào lửa, Cẩn Họa lạnh lùng hỏi: “Ngươi muốn nói ngay cả người như bổn cung cũng không lọt vào mắt y?”

Tiểu nữ quan khóc không ra nước mắt, chỉ biết trách bản thân tự đập đá vào chân.

Cuối cùng tiểu nữ quan bị phạt đi chùi nhà xí suốt ba năm. Dĩ nhiên đây là chuyện sau này.

******

Núi Cực Vọng.

Một trăm năm đủ biến tóc người phàm từ đen thành trắng nhưng lại không thể làm suy suyển băng giá trong núi Cực Vọng. Địa điểm lạnh nhất trong trời đất này chính là hiểm cảnh nổi danh khắp lục giới. Không kể tới nguồn linh lực tràn ngập mọi ngõ ngách trong núi, chỉ thần uy từ chuông Hỗn Mang đã đủ khiến sinh linh tứ phương kinh sợ. Trong nháy mắt đặt chân vào trong núi, tuy có thần lực hộ thể nhưng Bạch Trạch vẫn cảm thấy lạnh thấu xương.

Dõi mắt nhìn ra xa, một chiếc chuông khổng lồ đứng sừng sững trong bão tuyết mịt mù, những hoa văn thượng cổ trên thành chuông liên tục phóng thích thần lực, không ngừng thiết lập kết giới ngăn cản bất kỳ ai đến gần.

Bạch Trạch khởi động lực bổn nguyên giăng tiên chướng bao quanh thân rồi chậm rãi giẫm lên mặt băng tiến lại gần. Cách chuông Hỗn Mang khoảng mười dặm nằm đơn độc một ngôi nhà gỗ nhỏ, bên ngoài gian nhà có bày biện một bộ bàn ghế bằng đá, xung quanh nhà được vây lại bằng một hàng rào trúc đơn giản. Tuy bốn bề đều là gió tuyết gào thét nhưng bên trong hàng rào trúc lại hết sức yên bình, mặt bàn ghế đá không dính một hạt tuyết.

Có thể tạo ra một tiên chướng tách biệt gần sát chuông Hỗn Mang như vậy, chứng minh thực lực của chủ nhân ngôi nhà gỗ thuộc hàng nghịch thiên.

Bạch Trạch theo thói quen khẽ niệm chú phá vỡ tiên chướng, đẩy cửa nhà gỗ bước vào, thấy trong nhà trống không thì lui ra ngoài, thấp giọng lẩm bẩm: “Lại ra ngoài rồi.”

Hắn tới đây mười lần, hết bảy tám lần đều không thấy chủ nhân ở nhà, cũng đã quen rồi.

Có điều, hắn biết chủ nhân ngôi nhà đi đâu.

Cùng lúc đó, một thanh niên đang độc hành giữa bão tuyết, y phục tuyền trắng không chút vấy bẩn, đường nét mặt bị tuyết bay mù mịt che khuất, nhưng trong điều kiện khắc nghiệt của núi Cực Vọng, dáng vẻ của hắn lại thong dong như đang tản bộ trong sân vườn nhà mình. Cứ như sự uy hiếp của thần uy dày đặc trong núi và áp lực từ chuông Hỗn Mang chỉ là một trò đùa đối với hắn.

Đến trước chuông Hỗn Mang, nam tử đứng thẳng lưng, ánh mắt như muốn xuyên qua thành chuông nhìn vào bên trong. Không màng đến tổn thương bởi thần uy tỏa ra từ chuông Hỗn Mang, hắn đưa tay chạm vào thành chuông, dịu dàng thấp giọng nói: “A Chu, chỉ nửa tháng nữa là có thể nhìn thấy nàng rồi… thật buồn cười, bổn quân dẫu trấn an nàng rằng một trăm năm sẽ trôi qua rất nhanh, nhưng suốt một trăm năm qua, ngày nào bổn quân cũng phải kiềm chế vô cùng cực khổ để không phá vỡ chuông Hỗn Mang đấy…”

Trong lúc nói, hơi lạnh từ lòng bàn tay nam tử chậm rãi chuyển thành sát khí rét buốt xương. Như cảm nhận được nguy hiểm trước mắt, chuông Hỗn Mang lập tức huy động linh lực chống lại, khiến thần sắc Phượng Chỉ càng thêm tối tăm.

Thế rồi phía sau chợt truyền đến một tiếng hô: “Phượng hoàng, dừng tay!”

Phượng Chỉ rút tay lại, thả lỏng toàn thân.

Bạch Trạch bước nhanh đến, thần sắc vẫn bình tĩnh nhưng giọng nói đầy vẻ nghiêm trọng, “Không được. Sẽ hại đến Trầm Chu.”

Phượng Chỉ rũ mi, ôn hòa quay lại ngước mắt nhìn chuông Hỗn Mang, bình thản nói: “Bổn quân cứ nghĩ người thích náo nhiệt như nàng làm sao chịu được cô tịch một trăm năm, nhưng gần đây bổn quân mới hiểu được, thì ra người không chịu được cô tịch thật ra là bổn quân mới đúng. Nàng có lẽ… còn chẳng muốn nhìn thấy bổn quân.”

Bạch Trạch liếc nhìn đối phương, không hiểu phong tình xát thêm muối vào vết thương: “Trầm Chu không muốn gặp ngươi đâu, cách xa nàng ra.”

Hơi khựng người một thoáng, Phượng Chỉ cười khổ, “Bạch Trạch, chuyện này không phải do bổn quân quyết định.”

Nhớ tới đối phương đã đồng ý với thượng thần Mặc Hành là sẽ chiếu cố Trầm Chu, Bạch Trạch nói: “Ta có thể bảo vệ Trầm Chu, Dạ Lai cũng vậy. Mười vạn thần tướng của Không Động cũng sẽ không để nàng chịu bất kỳ thương tổn nào.”

Nghe vậy Phượng Chỉ khẽ nhướng mày, “Cho nên, xem ra chỉ có bổn quân là dư thừa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.