Lời cũng phân hai mặt, Tự Khuynh liền hỏi han bằng hữu trên Thượng giới một chút về "Nghiêm Lăng", muốn biết hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào, nhưng đều nhận được câu trả lời không biết người này.
Xuất hiện loại chuyện này chỉ có hai khả năng, một là nhân vật này quả thực không có danh tiếng trên Thượng giới, hai là hắn thêu dệt ra tên giả hoặc thân phận giả. Nhưng có thể đánh Đằng Xà đến mức kia, tại sao lại không có danh tiếng gì được đây?
Con trai ngốc nhà mình e là tám phần bị người ta lừa gạt. Tự Khuynh có chút buồn rầu, sợ nhi tử càng lún càng sâu, hắn chỉ có thể tạm thời cấm túc Tiểu Phượng Hoàng.
Có lẽ một thời gian sau, con trai ngốc sẽ quên mất người kia thôi. Tự Khuynh chỉ có thể an ủi mình như vậy.
Ngày qua ngày lặng lẽ lướt đi, bởi Tiểu Phượng Hoàng bị thương không nhẹ, cho nên cũng không có cách nào vận chuyển linh lực giúp chim non. Cũng may sinh mệnh Tiểu phượng điểu ương ngạnh, cho dù không có cách nào ăn uống, chỉ số sự sống yếu ớt vô cùng, vẫn kiên cường chống trụ.
"Thật là một tiểu tử mạnh mẽ." Tiểu Phượng Hoàng cảm khái.
Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua khe cửa, đợi đến khi thương thế của Tiểu Phượng Hoàng hồi phục, y vẫn chưa được thấy Nghiêm Trường Tễ lần nào, dường như hắn hoàn toàn biến mất.
Đã là lần thứ 193 Tiểu Phượng Hoàng len lén gọi tên Nghiêm Trường Tễ, vẫn như cũ không nhận được lời đáp lại, không nhịn được đỏ hồng hai mắt.
Rốt cuộc hắn đã đi đâu?
Tiểu Phượng Hoàng tuyệt đối không ngồi chờ chết, thừa dịp Tự Khuynh lơ là, vụng trộm chạy đến Thượng giới.
Lúc thủ hộ núi Nam Ngu thông báo chuyện này với Tự Khuynh, hắn vốn muốn ngăn nhi tử lại, nhưng đổi cách nghĩ một chút, có lẽ chờ con trai phát hiện ra mình bị lừa gạt, đoán chừng sẽ tuyệt vọng đi.
Cho nên cuối cùng Tự Khuynh vẫn nhắm một mắt mở một mắt, tùy y rời đi, coi như cho thằng con ngốc một bài học.
Tiểu Phượng Hoàng không gặp phải cản trở gì trên đường đi hết, khi còn nhỏ Tự Khuynh đã mấy lần mang y tham gia yến hội nơi Thiên giới, cho nên y còn nhớ mang máng đường đi lối về.
Địa bàn trên Thiên giới nếu so với nhân gian thì lớn hơn rất nhiều, y cơ bản là đi tản bộ lung tung không có mục đích, không rõ rốt cuộc cần phải đến nơi nào.
Tiểu Phượng Hoàng không có thần vị giống Tự Khuynh, nghiêm khắc mà nói, y cần phải có lệnh bài mới có thể lên Thiên giới. Mặc dù bình thường cũng không có đội thủ vệ đi tuần tra, nhưng vận khí Tiểu Phượng Hoàng không được tốt, đụng ngay trúng thời kỳ giới nghiêm căng thẳng--- Chu Tước chậm chạp không trở lại, tiên cung phương Nam lòng người rối loạn, đã đến độ không có cách nào duy trì sự bình tĩnh mặt ngoài được nữa.
Trên đường đến Tứ Trọng Thiên, Tiểu Phượng Hoàng liền bị bắt gặp.
"Kẻ nào tự tiện xông vào Tứ Trọng Thiên!" Thủ vệ mặt phương Tây trợn trừng cặp mắt kim cang, bỗng dưng xuất hiện lù lù trước mặt Tiểu Phượng Hoàng, khiến y bị dọa suýt té luôn ra đất.
"Ta, ta là phượng hoàng Tự Phỉ núi Nam Ngu." Tiểu Phượng Hoàng lập tức thanh minh, "Ta là tới tìm người."
Thủ vệ đã nghe qua đại danh Tự Khuynh, Tự Phỉ tuy không có thần vị, nhưng cũng là tộc trưởng kế nhiệm tộc Phượng hoàng, coi như là nửa tiên nhân. Hơn nữa dáng dấp y đẹp đẽ, nhìn qua không hề có tính công kích, khiến người ta phải sinh hảo cảm.
Thủ vệ trầm ngâm một hồi, hỏi: "Là vị tiên quân nào? Đợi ta đưa tin cho đại nhân ấy."
"Hắn tên là Nghiêm Lăng!" Mắt Tiểu Phượng Hoàng sáng lên, "Ngài có thể tìm hắn giúp ta sao?"
Thủ vệ đảo qua từng vị tiên quân trên thiên giới một lần trong thần thức, không phát hiện ai có danh tự này, bèn nói đúng sự thật cho Tiểu Phượng Hoàng.
"Sao có thể chứ?" Tiểu Phượng Hoàng không dám tin, chẳng lẽ Nghiêm Trường Tễ không phải Thần quân trên Thiên giới hay sao?
Không tìm được tiên nhân muốn gặp mặt, y không thể lưu lại quá lâu, lần nữa chắc chắn Thiên giới quả thực không có tiên nhân nào tên "Nghiêm Lăng" xong, mới thất vọng trở về.
Nhưng y vừa mới xuống đến Tam Trọng Thiên, liền thấy một người đàn ông mắt đỏ, sát khí bừng bừng, anh tuấn lẫm liệt chậm rãi bước tới--- Đây không phải Nghiêm Trường Tễ thì còn là ai được chứ?
Nghiêm Trường Tễ đi trước hai tiểu đồng, mắt nhìn thẳng phía trước, dường như không chú ý tới Tiểu Phượng Hoàng.
"Trường Tễ ca ca!" Tiểu Phượng Hoàng hào hứng phi qua, dừng lại trước mặt người trong lòng, "Trường Tễ ca!"
Ngoài dự liệu của Tiểu Phượng Hoàng, Nghiêm Trường Tễ này đây khiến cho y cảm thấy đặc biệt xa lạ, mặc dù dáng dấp vẫn vậy, trang phục cũng cùng một loại phong cách, nhưng Nghiêm Trường Tễ này, hoàn toàn khác biệt so với ấn tượng của y.
Đúng như dự đoán, Nghiêm Trường Tễ không khỏi liếc nhìn y, tiểu đồng bên người trực tiếp cản trước mặt, cứng rắn nói: "Kẻ mới tới là ai?"
Đây là chuyện gì? Tiểu Phượng Hoàng luống cuống tay chân nhìn Nghiêm Trường Tễ: "Là ta, ta là Phi Phi, Trường Tễ ca ca."
Tiểu đồng truyền ánh mắt hỏi ý kiến về hướng Nghiêm Trường Tễ.
Nghiêm Trường Tễ chần chừ chốc lát, lắc lắc đầu nói: "Bổn tọa cũng không biết người này."
"Ta là Tự Phỉ, là phượng hoàng núi Nam Ngu." Tiểu Phượng Hoàng gấp đến độ tiến lên muốn kéo ống tay áo Nghiêm Trường Tễ, lại bị tiểu đồng đạo hạnh cao thâm ngăn lại, trường kích lạnh như băng cản trước mặt Tiểu Phượng Hoàng, ép y không thể không lùi về sau hai bước, "Ngươi không nhớ sao, Nghiêm Lăng?"
Nghiêm Trường Tễ vẫn lắc đầu một cái.
Tiểu Phượng Hoàng bị dáng vẻ hờ hững của hắn đâm đến nước mắt cũng sắp rơi, "Ngày đó ta vô tình xông vào mộng cảnh của ngươi, ngươi còn để ta làm người hầu phục vụ huynh tắm rửa kia mà, tại sao ngươi có thể quên được!"
Nghiêm Trường Tễ còn chưa lên tiếng, tiểu đồng bên cạnh ngược lại "Phì" một tiếng bật cười.
"Thanh Dương, y nói Thần Quân đại nhân để y hầu hạ ngài ấy tắm rửa kìa!"
"Đúng vậy, người khắp Tam giới có ai không biết Thần Quân của chúng ta kiêng kỵ nhất là để kẻ khác lại gần, nhi đồng ngu xuẩn nhà ai dám hồ ngôn loạn ngữ!"
"Yêu nghiệt phương nào, còn không mau cút đi!"
Hai vị tiểu đồng kẻ xướng người họa, càng ép càng mau.
"Ăn nói cẩn thận." Nghiêm Trường Tễ mặt mày bình tĩnh ngăn động tác đuổi Tiểu Phượng Hoàng đi của tiểu đồng, tính khí tốt giải thích, "Vị tiểu bằng hữu này, ngươi gặp phải yêu ma quỷ quái mượn danh bổn tọa mà thôi, những chuyện ngươi nói kia không phải do bổn tọa làm nên."
"Không thể nào, không thể nào, ta không tin!" Tiểu Phượng Hoàng cũng không nhịn được nữa, òa khóc.
Nghiêm Trường Tễ có lẽ lần đầu gặp phải tình huống này, có chút nhức đầu lùi về sau mấy bước, không trả lời nữa.
"Còn có Tết Nguyên Tiêu ở phương Đông, đêm hôm đó, chúng ta đã... đã làm chuyện phu thê, ngươi đều quên cả rồi sao? Ngươi cứu ta từ tay Đằng Xà, ta tìm ngươi lâu như vậy..."
Nào ngờ những lời này hoàn toàn chọc giận tiểu đồng, trường kích chợt đâm về phía trước, tựa như muốn đâm đến cổ họng y.
"Yêu nghiệt to gan, dám mở miệng cuồng ngôn!"
"Bêu xấu Thần Quân, tội đáng chém!"
"Chém----"
"Thanh Dương, Thanh Nguyệt." Nghiêm Trường Tễ ra tay ngăn cản lần nữa, cau mày giảng giải với Tiểu Phượng Hoàng, "Ta đã sớm nói đó không phải do bổn tọa gây nên, niệm tình tuổi ngươi còn nhỏ, không đáng để bổn tọa so đo. Nếu ngươi còn dám nói nhảm sinh sự, bổn tọa tuyệt không nhân nhượng. Ngươi hạ giới đi."
Tiểu Phượng Hoàng bị dọa sợ không nói nên lười, y có thể nhìn ra nếu không phải có Nghiêm Trường Tễ ngăn lại, hai vị tiểu đồng thật sự muốn lấy mạng y.
Nghiêm Trường Tễ sao có thể đối xử với y như vậy, chẳng lẽ hắn thật sự quên hết tất cả rồi hay sao?
Y cảm thấy Nghiêm Trường Tễ tuyệt đối không thể bị kẻ khác giả mạo, bởi vì khí tức hai người giống nhau như đúc, chẳng qua là Nghiêm Trường Tễ trước mắt có nhiều thêm cái uy nghiêm khiến người ta phải thần phục, cũng đem lại cảm giác áp bách tột cùng.
Bọn họ rõ ràng là cùng một người.
Tiểu Phượng Hoàng vô tri vô giác trở lại núi Nam Ngu, khóc lớn một hồi, sau đó liền ngã bệnh.
Tự Khuynh xem ở trong mắt, biết nhi tử đến Thiên giới đụng phải vách đá, ngoài miệng trách cứ một phen, lòng lại hồi hộp, dốc tâm dốc sức chăm sóc một thời gian.
Trăm năm đối với thần thú mà nói cùng lắm chỉ như một cái búng tay.
Tiểu Phượng Hoàng thậm chí đã cho rằng y cùng Nghiêm Trường Tễ sẽ không bao giờ gặp nhau lần nữa, người nọ thế mà lại giống như cái đêm Tết Nguyên Tiêu ngày đó, lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước mắt y.
Tiểu Phượng Hoàng đang bện chiếc vòng đội đầu cho nhóc chim phượng, cặp mắt bỗng nhiên bị hai bàn tay phủ kín.
Nhiệt độ cùng xúc cảm này quá mức quen thuộc, y lập tức nhận ra người mới tới, chỉ là hơi thở này vì đã rất lâu không tiếp xúc mà mang có phần xa lạ.
Cái tên đó giống như nghẹn ở cổ họng y, kêu không thành lời.
Tại sao hắn trở lại?
Thấy Tiểu Phượng Hoàng chậm chạp không phản ứng, Nghiêm Trường Tễ tự mình xấu hổ, buông tay đem người ôm lấy từ đằng sau, "Làm sao, lâu quá không gặp, không nhận ra nam nhân của ngươi sao?"
"Không cho chạm vào ta!" Tiểu Phượng Hoàng lập tức bùng nổ.
Đoạn, vội vã tránh ra đẩy Nghiêm Trường Tễ một cái, cả giận nói, "Thần Quân đại nhân xin hãy tự trọng!"
"Này là thế nào?" Nghiêm Trường Tễ lập tức ngây ngẩn, hắn mạo hiểm lớn đến vậy cứu phượng hoàng ngốc, sao lại có phản ứng thế rồi, "Ngươi tức giận cái gì, Phi Phi?"
Tiểu Phượng Hoàng trợn mắt nhìn hắn, ánh mắt đỏ bừng: "Ngươi lại quên, tại sao lúc nào ngươi cũng quên! Ngươi biến mất mấy thập niên, ta không đợi được, liền lên Thiên giới tìm ngươi, thủ vệ nói không có tiên quân nào tên Nghiêm Lăng hết, sau đó ta thật vất vả thấy được ngươi, ngươi lại để thư đồng của ngươi ngăn ta lại, còn nói không quen biết ta, nói ta ngông cuồng... Thư đồng của ngươi còn muốn giết ta, ngươi cứ ở bên cạnh nhìn! Cho nên ta không thích ngươi, ngươi cũng đừng tới tìm ta nữa!"
Nghiêm Trường Tễ không giải thích được, hắn chỉ vừa mới tỉnh lại, làm sao lại lên Thiên giới luôn rồi?
Trong nháy mắt hắn suy nghĩ rất nhiều khả năng.
Có kẻ đoạt lấy danh tiếng của hắn, trở thành Chu Tước Thần Quân sao?
Nhưng khả năng này nhỏ vô cùng, Thanh Nguyệt Thanh Dương làm thư đồng của hắn ba ngàn năm, bản lãnh toàn thân đều là do một tay hắn dạy dỗ, sao có thể ngay cả hàng giả cũng nhận không ra?
Tuy nhiên việc gấp lúc này vẫn là trấn an Tiểu Phượng Hoàng đã.
"Phi Phi, ngươi nghe ta nói, ta không biết tại sao ngươi lại thấy ta, nhưng ta có thể chắc chắn kẻ ngươi gặp trên Thiên giới, tuyệt đối không phải là ta. Ta bị thương rất nặng, đến bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn khôi phục, hôm nay vừa mới tỉnh lại, liền lập tức tới tìm ngươi."
Nghiêm Trường Tễ nói câu nào câu nấy đều là sự thật, chỉ là trước kia phun quá nhiều mấy lời nửa thật nửa giả, thành ra lúc này nói thật lại giống như nói dối.
Tiểu Phượng Hoàng ôm một bụng tủi thân, thật ra y có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Nghiêm Trường Tễ, nhưng sau khi nghe đối phương giải thích, lại có chút không xác định lắm đối với suy đoán trước kia.
Chẳng lẽ Nghiêm Trường Tễ y thấy trên Thiên giới đúng là giả sao?
Nhưng sao y lại nhận sai?
"Ta không tin." Tiểu Phượng Hoàng nói.
Phản ứng của Tiểu Phượng Hoàng nằm trong dự liệu của Nghiêm Trường Tễ, hắn nghĩ ngợi chốc lát, nảy sinh một kế, vén lên ống tay áo huyền sắc với những đường hoa văn thẫm ẩn, lộ ra cánh tay cường tráng bền chắc, đưa đến trước mặt Tiểu Phượng Hoàng.
Trên cánh tay kia chi chít những đường vân kinh mạch tím đen, hoàn toàn là hình dáng bệnh tật thời kỳ cuối.
Tiểu Phượng Hoàng bị dọa hoảng, thất thanh nói: "Thế này là thế nào?"
Sắc mặt Nghiêm Trường Tễ xanh tái, yếu ớt nói: "Đánh một trận với Đằng Xà, kinh mạch của ta nát hết, đan điền trống không, say ngủ trăm năm mới hồi phục về như cũ, không đến nỗi hồn phi phách tán. Ta quả thật không biết Thiên giới có chuyện gì xảy ra, có lẽ là có kẻ giả danh thế chân ta."
Tiểu Phượng Hoàng thấy Nghiêm Trường Tễ đứng thôi cũng lảo đảo sắp ngã, mềm lòng có chút tin tưởng lời hắn nói ra.
"Mẫu thân ta và Ứng Long ca cũng đã nói Đằng Xà khó đối phó... Thì ra ngươi bị thương nặng như vậy, nếu ngươi đến tìm ta sớm chút thì tốt rồi..."
Lúc y nói chuyện, miệng không không chế mà hơi bĩu lên, tựa như bị ủy khuất cực độ. Bởi vì đã phá thân, hưởng qua mùi vị tính dục, so với trăm năm trước, khí chất cùng tướng mạo Tiểu Phượng Hoàng đều nhiều thêm một tia sắc thái mĩ lệ.
Nghiêm Trường Tễ nhìn bờ môi đỏ tươi ướt át của y, thiếu chút nữa cứng, dồn không ít sức lực nén lại mới không tỏ ra thất thố.
Tiểu Phượng Hoàng đi lên trước, như sợ làm đau hắn, nhẹ nhàng kéo tay đối phương, đem bàn tay ấm áp phủ lên kinh mạch bị thương, chậm rãi truyền qua linh lực ôn hòa, lo âu hỏi: "Vậy bây giờ huynh hồi phục sao rồi?"
Nghiêm Trường Tễ thuận thế ôm lấy Tiểu Phượng Hoàng, Tiểu Phượng Hoàng vẫn mềm mại thơm ngon như ngày trước, đối với Nghiêm Trường Tễ chẳng khác nào xuân dược.
Hắn khàn giọng nói: "Không tốt lắm."
Tiểu Phượng Hoàng nghe ra thanh âm hắn không đúng: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Ta có một biện pháp..." Nghiêm Trường Tễ cúi người thân mật rỉ tai với Tiểu Phượng Hoàng.
Tiểu Phượng Hoàng vừa nghe mặt liền ửng đỏ: "Tại sao ngươi lại như vậy chứ, ngày đêm đều nghĩ, nghĩ loại chuyện đó! Ta, ta còn chưa tha thứ cho ngươi đâu!"
"Lời ta nói đều là thật, Phi Phi." Nghiêm Trường Tễ lén lút bấm pháp quyết, để cho màu sắc đường vân trên cánh tay mình càng đậm thêm một ít, "Tình huống trước mắt chỉ có thể dùng song tu..."
"Đừng nói nữa, ngươi, ngươi thật không biết xấu hổ!" Tiểu Phượng Hoàng đỏ bừng mặt, nhưng không đẩy Nghiêm Trường Tễ ra, ngược lại để mặc cho hắn ôm.
Đây chẳng khác nào là một loại ngầm cho phép không tiếng động.
"Ngươi cùng ta song tu, vốn là lẽ bất di bất dịch, ngươi còn phải kết làm đạo lữ với ta nữa không đúng hay sao?" Nghiêm Trường Tễ nghiêm trang nói, hắn đỡ hông Tiểu Phượng Hoàng, bàn tay từ từ mò xuống, "Đâu cần phải ngại ngùng chứ."
Trong lúc hắn nói chuyện, đường vân màu tím đen bất thường từ ngực lặng lẽ lan lên cổ, tiếng hít thở dần dần nặng nề, vẻ trang nghiêm kia cũng chỉ là bộ dạng nỏ hết đà.
Biểu tình trên khuôn mặt anh tuấn của Nghiêm Trường Tễ có chút cứng ngắc, gân xanh trên trán mơ hồ hiện lên, tựa như nhẫn nhịn nỗi thống khổ cực lớn, hắn nói: "Phi Phi..."
"Trường Tễ ca ca!"
Nghiêm Trường Tễ ngã lên người y, khó nhọc nói: "Xin lỗi, Phi Phi, ta..."
"Ngươi đừng nói chuyện!" Tiểu Phượng Hoàng vội vã đỡ Nghiêm Trường Tễ nằm xuống, đối phương ho khan một trận, kịp thời giơ tay lên khóe miệng lau đi vết máu tươi không tồn tại.
Vẻ lo âu trong ánh mắt Tiểu Phượng Hoàng dường như cũng phải ngưng tụ thành vật chất: "Trường Tễ ca ca, nói cho ta ta phải làm thế nào đi."
Nghiêm Trường Tễ không trả lời y, chỉ thống khổ ho một tiếng, cả người hắn giống như bị phủ một tấm mạng nhện to lớn, quấn thật chặt lên toàn thân hắn. Môi hắn tái nhợt, gian nan nói: "Phi Phi, đừng nhìn."
"Tạch" một tiếng, nước mắt Tiểu Phượng Hoàng rơi trên lồng ngực cường tráng của Nghiêm Trường Tễ, y khóc nói: "Ta tha thứ cho ngươi, Trường Tễ ca ca, ta tha thứ cho ngươi. Ngươi dạy ta đi, phải làm sao, ta muốn cứu ngươi..."
"Đừng khóc, Phi Phi, nghe lời." Nghiêm Trường Tễ hướng dẫn từng bước, xoa mái tóc đen nhu thuận của Tiểu Phượng Hoàng, thử thăm dò: "Trước tiên ngươi hôn ta một chút?"
Sau khi trưởng thành Tiểu Phượng Hoàng không cao thêm nữa, nằm trên người Nghiêm Trường Tễ chẳng khác nào một mẩu gầy teo nhỏ xíu, y lấy cùi chỏ chống người, rướn về phía trước một thước mới miễn cưỡng chạm đến bờ môi Nghiêm Trường Tễ.
Y lẳng lặng nhìn hai tròng mắt đỏ sẫm của Nghiêm Trường Tễ, không chớp mắt, giống như hạ thứ quyết tâm nào đó, lông mi khẽ run rẩy, nhắm mắt cúi đầu hôn lên.
Đây chỉ là một nụ hôn không có tí nào kiều diễm.
Tiểu Phượng Hoàng hôn không có kĩ thuật gì, y thậm chí còn quên há miệng, chỉ tùy tiện quấn quýt dính sát bờ môi đối phương.
Trong chốc lát, Tiểu Phượng Hoàng thở hổn hển buông Nghiêm Trường Tễ ra.
"A... Trường Tễ ca ca, trên người ngươi không còn dấu đó nữa!"
Giọng điệu của y vui mừng đến nỗi Nghiêm Trường Tễ cũng phải cười lên: "Đúng vậy, ngươi hôn ta một chút ta liền khá lên nhiều, nếu ngươi..."
Nghiêm Trường Tễ vừa nói, vừa đè gáy Tiểu Phượng Hoàng, nhỏ giọng rỉ rai, rồi lại phóng đại thanh âm: "Như vậy ta liền nhanh khôi phục hơn thế nữa."
"Ngươi... Được rồi, ta đáp ứng ngươi." Tiểu Phượng Hoàng đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Trường Tễ, nhỏ giọng nói: "Nhưng ngươi phải nhắm mắt lại, không được nhìn ta..."