Lần này Tiểu Phượng Hoàng cũng không lưu lại trên Thiên giới quá lâu, cùng Đàn Yến nói chuyện một lát, liền đứng dậy cáo từ.
Đàn Yến không có bạn bè trên Thiên giới, nhưng lại cùng Tiểu Phượng Hoàng mới gặp như đã quen từ lâu, còn hỏi Nghiêm Phi Trần xem có thể mời Tiểu Phượng Hoàng thường xuyên tới chơi không, Nghiêm Phi Trần đối với Đàn Yến trước giờ đều là cầu gì được nấy, huống chi hai người trò chuyện hợp ý như vậy, dù Đàn Yến có không đề xuất với hắn, hắn cũng sẽ chủ động đến thăm hỏi Tự Khuynh, kết giao tình cùng núi Nam Ngu.
Mà sau khi gặp mặt Nghiêm Phi Trần, Nghiêm Trường Tễ cũng thường xuyên trở về Thiên giới, xuất nguyên thần hội họp cùng Nghiêm Phi Trần trao đổi đại sự, chỉ chờ thân xác hoàn toàn hồi phục.
Nhắc tới cũng đúng dịp, liên quan đến thân phận chim phượng nhỏ, Tiểu Phượng Hoàng lại phát hiện đầu mối từ chỗ Đàn Yến.
Sau khi xuất nguyên thần, bản thể Chu Tước chân chính chìm vào giấc ngủ say, bởi vì hôn mê thời gian dài, Tiểu Phượng Hoàng ngược lại không hoài nghi gì, chỉ thu xếp ổn thỏa cho nó, rồi tự mình đến Cửu Trọng Thiên.
Lần này y không gặp Nghiêm Phi Trần, chỉ có Đàn Yến chờ y trong Tiên cung, mà sau khi Tiểu Phượng Hoàng tiến vào, cũng không nhìn thấy Tiểu Đậu Đinh đáng yêu, ngược lại chỉ thấy một con chim phượng dáng dấp giống Tiểu Hồng như đúc.
Tiểu Phượng Hoàng ngạc nhiên nói: "Đây không phải là chim phượng tộc chúng ta hay sao, tại sao cũng xuất hiện ở chỗ ngài?"
Đàn Yến bất đắc dĩ nhéo nhúm lông đỉnh đầu nhi tử một cái, giải thích: "Đây là nhi tử của ta, lần trước ngươi đem Chu Tước đến, hẳn là nó cảm thấy đẹp mắt, hôm sau liền biến luôn thành dáng vẻ ấy, lại còn đứng trước mặt tiên sinh cầu tán dương nữa kia! Thật là nghịch đến đòi mạng mà."
Tiểu hồng điểu kêu lên một tiếng "chíp" cực kỳ đáng yêu, đoạn mổ mổ lòng bàn tay Đàn Yến.
Nhưng Tiểu Phượng Hoàng hoàn toàn không có tâm tư nghe tiểu hồng điểu nói gì, hỏi: "Chu Tước cái gì cơ?"
"Tiên sinh nói với ta, chim non ngươi mang đến đây lần trước, là Chu Tước lúc bé, không phải chim phượng nhỏ đâu." Đàn Yến tốt bụng sửa giúp y, "Nhưng mà vẫn đáng yêu lắm."
"Thì ra nó là Chu Tước sao..." Tiểu Phượng Hoàng có chút không phản ứng kịp, chim phượng nhỏ mà y một mực cho rằng bị cha mẹ bỏ rơi, thế mà lại là Chu Tước Thần Quân đại danh đỉnh đỉnh?
Nhưng tại sao Chu Tước Thần Quân lại biến thành bộ dáng chim non, chẳng lẽ là đứa trẻ của Chu Tước Thần Quân, mà làm sao nó lại đến núi Nam Ngu rồi?
Tiểu Phượng Hoàng nghĩ vậy, bèn hỏi lên.
Nhưng Đàn Yến biết rất ít chuyện trên Thiên giới, lắc đầu, có chút xin lỗi nói: "Tiên sinh cũng không nói cho ta biết trên tam giới có bao nhiêu Chu tước, nếu không chờ hắn trở lại, ta giúp ngươi hỏi một chút?"
Nhưng Tiểu Phượng Hoàng một khắc cũng không chờ nổi, y nóng lòng muốn tìm câu trả lời, vội vàng ngăn Đàn Yến lại.
Đàn Yến thấy sắc mặt y khác thường, ân cần nói: "Ngươi sao thế, không thoải mái?"
Hắn vừa nói vậy, Tiểu Phượng Hoàng ngược lại thật sự cảm thấy đường vận chuyện linh lực hơi hơi rối loạn, đầu cũng choáng váng, nhưng y một mực đặt tâm tư trên vấn đề thân phận Chu Tước, chỉ coi như mình đây là khí huyết dâng trào, bèn nói: "Không có gì đáng ngại, đa tạ Tiên quân quan tâm."
Tiểu Phượng Hoàng trở lại núi Nam Ngu không thấy chim phượng nhỏ.
Tiểu phượng điểu vốn nên an tĩnh nằm trên chiếc ổ dệt từ gấm sương mù, giờ đây không thấy bóng dáng, y lo lắng gọi mấy tiếng: "Tiểu Hồng, Tiểu Hồng, ngươi ở nơi nào?"
Không có thanh âm "chiêm chiếp" quen thuộc đáp lại.
Tiểu Hồng có phải Chu tước hay không, liệu mẫu thân có từng gặp qua Chu tước?
Tiểu Phượng Hoàng không tìm được chim phượng nhỏ, lau mồ hôi trên trán, đoạn "bịch bịch bịch" chạy một mạch đi tìm Tự Khuynh.
Chẳng biết tại sao, Tự Khuynh thoạt nhìn cũng là dáng vẻ nôn nóng không yên, thấy nhi tử chạy tới, liền ôm lấy y, dịu dàng xóa tan những ưu phiền mới vừa rồi: "Sao vậy, Phi Phi? Lại lỗ mãng rồi."
"Mẫu thân!" Tiểu Phượng Hoàng lo lắng: "Con vừa từ Cửu Trọng Thiên về, Đàn Yến Tiên Quân nói với con, con không phải đang nuôi tiểu phượng điểu, mà đó là bản thể của Chu Tước Thần Quân! Ngài đã từng ra mắt Chu Tước Thần Quân chưa?"
"Chu Tước?" Tự Khuynh nhớ lại hình dáng tiểu phượng điểu một phen, bừng tỉnh: "Đúng rồi, hình dáng của nó quả thật không phải của tộc chúng ta, gần với cổ thú thời kỳ hồng hoang hơn, mặc dù ta chưa gặp bản thể của Lăng Quang Thần Quân bao giờ, nhưng nhắc đến thì hẳn là không sai. Tiểu phượng điểu ấy đâu, còn đang ngủ say hay không?"
Sau khi nghe được lời Tự Khuynh, tâm Tiểu Phượng Hoàng lạnh xuống nửa phần, luống cuống: "Con không tìm được nó!"
"Đừng hoảng hốt, Phi Phi." Tự Khuynh trấn an Tiểu Phượng Hoàng, "Chuyện này hệ trọng, ta đến hỏi U Huỳnh Tiên Quân chút xem sao."
Không nói Tiểu Phượng Hoàng, thật ra ngay cả Tự Khuynh cũng không quá chắc, địa vị của Chu Tước Thần Quân trong tam giới cơ bản là chí cao vô thượng, theo hắn được biết, đối phương không có con cháu. Dù hắn ta có con đi chăng nữa, lúc đứa bé ra đời, cũng nên xuất hiện điều khác thường, chứ không thể lặng yên không một tiếng động như vậy.
Nhưng nếu ngay cả hắn ta cũng vì bị thương mà vội vã hóa thành trạng thái con non để bảo vệ chính mình, đây khẳng định không còn là chuyện trong tầm khống chế.
Kỳ quái là, Tự Khuynh cũng không nghe nói thần vị của Chu Tước đang bị để trống, tấu sơ mình trình lên cũng có nét chữ phê duyệt.
Giả sử kẻ ở núi Nam Ngu là Chu Tước chân chính, vậy cái vị ngồi trong thần điện phương Nam lại là ai? U Huỳnh Tiên Quân cùng Bạch Trạch biết chuyện này không?
Nếu thật sự có kẻ giả danh thay thế hắn ta ẩn núp cả trăm năm, lại bắt đi bản thể hồi bé không có chút sức chống cự nào của Chu Tước, một khi sự việc bại lộ, núi Nam Ngu khó tránh khỏi liên can.
Tự Khuynh ý thức được sự tình nghiêm trọng, không dám trì hoãn, lập tức nhập định, xuất nguyên thần đến Cửu Trọng Thiên trong nháy mắt.
Hắn vừa rời đi, Tiểu Phượng Hoàng lại mất hồn mất vía đứng lên, cảm giác không thoải mái trong thân thể bộc phát rõ ràng.
Quá trình chờ đợi vừa dài đằng đẵng vừa gian nan, Tiểu Phượng Hoàng có chút khó chịu đựng.
Y nén cơn không thoải mái, trở lại tẩm cung. Thấy bốn bề vắng lặng, đóng cửa, nhẹ giọng kêu lên: "Trường Tễ ca? Nghiêm Lăng? Ngươi ở đâu? Trường Tễ ca?"
Nghiêm Trường Tễ không xuất hiện, Tiểu Phượng Hoàng lại gọi mấy tiếng, trước mặt vẫn trống trơn như cũ.
Tại thời khắc y cần người bầu bạn nhất, Nghiêm Trường Tễ lại không xuất hiện.
"Gì mà gọi tên sẽ xuất hiện, đều là gạt người!" Tiểu Phượng Hoàng thở hổn hển mắng xong, bụng dưới liền truyền tới cảm giác đau quặn, trời đất quay cuồng, cuối cùng không đứng vững ngã xuống.
Y đặt mông ngồi dưới đất, linh lực hỗn độn chạy loạn khắp nơi trong kinh lạc, giống như có vô số cây đao nhỏ đâm dọc chém ngang bên trong cơ thể, đau đến toàn thân phát run.
"Nghiêm Lăng chính là một tên lừa gạt!" Tiểu Phượng Hoàng chưa từng khó chịu như vậy, nước mắt lạch tạch nhỏ xuống, thấm ướt vạt áo mềm mại, nhuộm ra một mảng thẫm màu.
Cùng lúc đó, tại Cửu Trọng Thiên.
Nghiêm Phi Trần hỏi: "Chuyện dưới Hạ giới an bài thỏa đáng rồi chứ?"
Nghiêm Trường Tễ bộ dáng gió bụi mệt mỏi, gật đầu: "Ta đã xử lý tốt, Tự Phỉ không biết ta rời đi, sau này ta cũng sẽ không xuất hiện trước mặt y nữa."
"Ừ, ngươi mai danh ẩn tích dưỡng thương hai trăm năm trên núi Nam Ngu, cũng là không hợp phép tắc." Nghiêm Phi Trần không rõ nội tình, tán đồng: "Nếu cha con Tự Khuynh không biết thân phận của ngươi, vậy cũng, núi Nam Ngu và chúng ta không có giao tình tốt, biết rõ chỉ càng thêm lúng túng mà thôi."
"Ta hiểu, đa tạ Tiên Quân chỉ điểm."
"Hôm nay gọi ngươi đến, là có chuyện gấp muốn giao phó cho ngươi." Nghiêm Phi Trần chuyển đề tài, nghiêm nghị nói: "Thần điện phương Đông vừa xuất hiện vô số điềm lạ, thần vị của Mạnh Chương rung động một phen, ta lo hắn trở về vị trí cũ xảy ra chuyện, muốn để ngươi đi một chuyến."
Nghiêm Trường Tễ chưa kịp trả lời, tiểu đồng ngoài cửa đưa tin: "Tôn Thượng, tộc trưởng núi Nam Ngu Tự Khuynh cầu kiến."
Nghe được cái tên này, Nghiêm Trường Tễ biến sắc, vội vàng hành lễ cáo lui: "Tiên Quân, vậy ta đi lĩnh mệnh."
"Ừ, sớm đi dẫn Mạnh Chương trở lại." Nghiêm Phi Trần cũng không muốn để hai người họ gặp mặt, khoát tay tỏ ý cho hắn lui ra.
Nghiêm Trường Tễ đến gần Tự Phỉ, vốn mang cả tâm tư giỡn cợt Tự Khuynh, có thể khiến Tự Khuynh kẻ đi ngang tam giới ăn đủ, thật sự là một chuyện hết sức thú vị.
Mà hiện giờ chuyện hắn hứng thú đã ở ngay trước mắt, lẽ ra nên cười nhạo Tự Khuynh một phen, khiến người ta mất sạch thể diện. Nhưng hắn lại nghĩ đến từng tiếng "Trường Tễ ca" mềm nhũn, ẩn chứa lưu luyến vô hạn của Tiểu Phượng Hoàng, hắn liền không có cách nào cười nổi, chỉ càng thêm tâm phiền ý loạn.
Nghiêm Trường Tễ chân trước vừa rời khỏi, Tự Khuynh đã phi vào đại điện, dùng nguyên thần bán trong suốt chắp tay hành lễ: "Ra mắt U Huỳnh Tiên Quân."
Nghiêm Phi Trần đáp lễ, để tiểu đồng bốn phía lui xuống, hỏi: "Tự đạo hữu vội vàng như vậy, là có chuyện gì?"
Tự Khuynh đi thẳng vào vấn đề: "Khuyển tử hai trăm năm trước nhặt được một con chim non trọng thương, vốn tưởng là chim phượng tộc ta, hôm nay lại nghe lệnh đường nói chim non thật ra là Lăng Quang Thần Quân bản nhỏ, liền hướng Tiên quân xin chứng thực."
Nghiêm Phi Trần "con nợ cha trả" biểu tình lúc này một lời khó nói hết: "..."
Nghiêm Phi Trần có chút nhức đầu, hắn còn vừa mới nói chuyện này cùng Chu Tước, vốn tưởng không có sơ hở, ai ngờ rốt cuộc Đàn Yến lại vô tình làm bại lộ thân phận, để đối phương trực tiếp xông tới cửa hưng sư vấn tội.
Bất luận là đối với Tự Khuynh hay đối với U Huỳnh Tiên Quân, nguyên thần đều là thứ yếu mạng, quả quyết dùng phương thức xuất khiếu liên lạc người khác, này tương đương với việc phó mặc chính bản thân mình. Cho nên có lẽ Tự Khuynh đã hiểu lầm cái gì.
Nghiêm Phi Trần không có cách nào, chỉ có thể thầm thở dài, cân nhắc một hồi, nửa thật nửa giả nói: "Chuyết kinh không nói dối, lệnh tử xác thực gặp Lăng Quang. Bởi hắn đột phá cảnh giới gặp phải thiên kiếp vô lượng, rơi xuống núi Nam Ngu, tình huống quá mức hung hiểm mới cho ra hạ sách này, đúng là hành động bất đắc dĩ. Làm phiền Tự đạo hữu hồi lâu, thật là đắc tội, bây giờ hắn đã trở lại Thiên giới, không bao lâu nữa nhất định sẽ đến cửa bồi tội, mong Tự đạo hữu thông cảm."
Tự Khuynh ngờ vực: "Nhưng trong Thần điện phương Nam..."
Nghiêm Phi Trần mỉm cười: "Đó là bởi Lăng Quang lưu lại thần niệm. Hắn lường trước một kiếp này, cho nên chuẩn bị từ sớm."
Tự Khuynh vẫn cảm thấy không thỏa đáng, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu không nhắc lại: "Thì ra là vậy, ngược lại là ta quá lo lắng rồi."
Tính tình Tự Khuynh thẳng thắn, lấy được câu trả lời liền tùy ý khách sáo đôi câu cùng Nghiêm Phi Trần, rồi ẩn thân rời khỏi đại điện.
Núi Nam Ngu, tẩm cung của Tự Phỉ.
Tiểu Phượng Hoàng nằm trên giường, mặt mũi tái nhợt, nửa là đau, nửa là sợ hãi: "Mang thai cái gì cơ?"
Thanh Loan buông tay vừa bắt mạch, thu hồi linh lực, "Ngươi mang thai hơn tháng rồi, không tự cảm nhận được chút nào sao?"
Tiểu Phượng Hoàng thật sự bị dọa sợ, ngây ngẩn lắc đầu, luống cuống nắm tay Thanh Loan, âm thanh có chút nức nở: "Ta không biết... Chẳng lẽ không phải kết thành đạo lữ xong mới có thể có con sao?"
"Nếu không tại sao ta lại mắng ngươi ngốc chứ!" Thanh Loan tức giận vô cùng, dùng ngón tay hung hăng gõ trán Tiểu Phượng Hoàng, "Tộc Phượng hoàng của chúng ta, chỉ cần nguyện ý giao chân tình cho đối phương là sẽ khả năng mang bầu. Đại điển kết làm đạo lữ tân nhân sẽ thề một đời không đổi, phu thê đồng lòng, có thiên đạo chứng giám, mới có thể bằng lòng vì đối phương nhân giống đời sau. Nhìn dáng vẻ này của ngươi là bị người ta thao bao nhiêu lần rồi, thật là ngu hết thuốc chữa!"
"Ta không biết, ta thật sự không biết..." Tiểu Phượng Hoàng bị đối phương dạy dỗ ròng ròng nước mắt, "Ta đã từng nói với hắn rằng muốn kết làm đạo lữ!"
Thanh Loan vạch trần không chút lưu tình: "Thế người đâu?"
"..." Tiểu Phượng Hoàng không nói nên lời, phương thức liên lạc duy nhất giữa y và Nghiêm Trường Tễ là gọi tên hắn nhân lúc không người, hắn sẽ tự động xuất hiện, nếu như hắn đơn phương cắt đứt mối liên kết, vậy y không còn biện pháp nào khác.
Ngay sau đó, Thanh Loan lại chất vấn, "Ngươi luôn miệng nói hai người các ngươi lưỡng tình tương duyệt, vậy họ tên của hắn ngươi có biết hay không? Hắn giữ chức vụ gì ở Thượng giới, ngươi biết không? Không nói mấy thứ này, hắn có lưu lại cho ngươi bất kỳ tín vật nào không?"
"Không, ta biết!" Tiểu Phượng Hoàng sụp đổ lớn tiếng phản bác: "Hắn tên Nghiêm Lăng, Nghiêm Trường Tễ, ta biết!"
"Sao ngươi biết đây không phải tên giả? Lần trước ngươi đến Thiên giới, tìm được hắn sao?"
"Ta..." Tiểu Phượng Hoàng cứng họng, y tìm được Nghiêm Trường Tễ, nhưng đối phương không phải Nghiêm Trường Tễ chân chính, nói cách khác, y vẫn là không tìm được đối phương.
Thanh Loan lớn lên cùng Tự Phỉ, vốn là người cùng thế hệ, giờ phút này cũng hận sắt không thành thép, nói: "Ngay cả những điều này hắn cũng không nói cho ngươi, ngươi lại cam tâm tình nguyện sinh con cho hắn, tại sao có thể có con phượng hoàng ngu như vậy."
Tiểu Phượng Hoàng khóc nấc, Thanh Loan không còn cách nào, chỉ có thể ôm y an ủi, vỗ vỗ bờ lưng không ngừng run rẩy, "Được rồi, trước tiên đừng khóc nữa, Phi Phi. Không phải ngươi đã nói, có một lần hắn cũng có một lần biến mất cả trăm năm sao? Có lẽ là có việc ngáng đường, có lẽ qua mấy ngày nữa hắn sẽ tới tìm ngươi."
"Ừ..." Tiểu Phượng Hoàng đáp.