Mạnh Chương vừa quay lại, Tiểu Phượng Hoàng đã lo lắng nghênh đón, hỏi: "Thần quân đại nhân, hắn đã đi chưa?"
Mạnh Chương thấy y lóc cóc chạy một đường, cau mày không vui, ỷ vào vóc dáng mình cao lớn, đưa tay nhấc đối phương lên cao, nói: "Không phải đã nói không được loạn động à, sao có thể không để ý gì hết vậy?"
"Đại nhân!" Tiểu Phượng Hoàng sợ hết hồn, y như đứa ocn nít bị nhét vào lồng ngực Mạnh Chương. Mặc dù hành động này có thể coi là mạo phạm, nhưng kỳ lạ là, Tiểu Phượng Hoàng không hề cảm nhận thấy có chút tình ý sai phạm nào, ngược lại chỉ có một loại cảm giác thân thương kỳ quái.
Cũng may từ cửa phòng đến giường ngủ không xa, Mạnh Chương người cao chân dài, đi chưa được mấy bước liền thả y xuống.
Tiểu Phượng Hoàng lúng túng không biết nói gì mới đúng.
"Ta đã nói rõ với Nghiêm Trường Tễ, hắn không dám đối cứng." Mạnh Chương cũng không kể với Tiểu Phượng Hoàng, rằng Chu Tước đã giải thích sự việc hiểu lầm liên quan đến chiếc vòng tay, chỉ cầm một đĩa linh quả từ bên cạnh đưa cho nhi tử: "Ăn đi."
Linh quả óng ánh long lanh, căng mọng đầy đặn, phủ màu trắng sương nửa trong suốt, nhìn qua đã biết vô cùng hiếm hoi.
Tiểu Phượng Hoàng được thương mà hãi, "Tạ ơn đại nhân, ngài khách khí quá rồi!"
Mạnh Chương trực tiếp bóc cho y một quả, đặt vào tay y.
Tiểu Phượng Hoàng chối không xong, đành cẩn thận cắn một miếng, phần cùi nhẵn mịn thoải mái chạm lên nụ vị giác, hương vị thanh ngọt đọng lại trên môi y.
Nhìn thấy biểu tình yêu thích của Tiểu Phượng Hoàng, Mạnh Chương lộ ra vẻ tươi cười hiếm thấy: "Quả nhiên trẻ con các ngươi đều thích ăn cái này, đạo đồng trước kia trong thần điện của ta cũng vậy."
Tiểu Phượng Hoàng: "...?"
Hai người thân mật trò chuyện bên trong thần điện, Nghiêm Trường Tễ bên ngoài cũng không nhàn rỗi.
Hắn hiểu Mạnh Chương sẽ không giúp hắn, hướng về phía Đông phương Thần điện, vẽ pháp trận, đoạn ngồi ngay ngắn chính giữa, niệm pháp quyết, một lát sau quanh thân phát ra kim quang vạn trượng, bản thể Chu Tước đỏ sẫm như ẩn như hiện bên trên đỉnh đầu.
Thủ vệ cũng không thể mặc hắn làm bậy, xoay người chuẩn bị bẩm báo Thanh Long, bỗng nghe thấy một đoạn tiếng xin hàng khí thế ngất trời, vang tận mây xanh----
"Phi Phi, ta biết ngươi giận ta, nhưng chuyện vòng tay, là thị nữ của ta tự mình bắt chước, sau đó sợ bại lộ mới nói dối là do ta tặng, ta cũng không biết chuyện này! Hiện ta đã cho giải ả tới sông Ngân, phong ấn tu vi, trăm năm hối lỗi. Xin lỗi, Phi Phi, xin hãy tha lỗi cho ta!"
Tiểu Phượng Hoàng: "..."
Mạnh Chương: "..."
Cho nên Chu Tước Thần Quân bởi không gặp được mình, ngay cả mặt mũi cũng không cần, thô tục dân giã hướng về Thần điện phía Đông lớn tiếng đầu hàng.
Thanh âm của hắn quả thực như ma âm rót vào lỗ tai, bất luận Tiểu Phượng Hoàng bịt tai kín đến mức nào, vẫn đều có thể nghe rõ ràng.
Không khó tưởng tượng sau khi sự việc này bị đồn ra ngoài, sẽ đưa tới náo động như thế nào.
"..." Sắc mặt Tiểu Phượng Hoàng có chút một lời khó nói hết, thầm nghĩ Nghiêm Trường Tễ chẳng lẽ bị xuyên hồn luôn rồi, lúng túng nhìn Mạnh Chương: "Đại nhân..."
"..." Da đầu Mạnh Chương tê dại, yên lặng mấy giây, sau đó rút ra hai thanh trường đao, dứt khoát đứng dậy ra ngoài.
Tiểu Phượng Hoàng sợ hết hồn, vội vàng ngăn cản: "Chờ một chút, đại nhân, ngài chớ kích động!"
"Đường đường là Tứ phương thần, lại dám làm ra loại chuyện này... Hắn không biết xấu hổ, nhưng ta còn cần thể diện!"
Tiểu Phượng Hoàng biết thực lực của Nghiêm Trường Tễ, Thanh Long cũng là Tứ linh hiển nhiên cũng sẽ không hề thua kém, tuy nói thần tiên đánh nhau không liên quan đến y, nhưng nguồn cơn hai vị Tứ phương thần dấy lên mâu thuẫn cũng bởi vì y, thành ra y nhất thời bối rối: "Đại nhân, ta lập tức trở về núi Nam Ngu, ngài đừng đánh nhau với Chu Tước Thần Quân! Ta không ở nơi này, hắn cũng không náo loạn nữa."
Nghe Tiểu Phượng Hoàng nói vậy, Mạnh Chương quả nhiên ngừng lại, thu hồi sát khí toàn thân, nhìn Tiểu Phượng Hoàng chốc lát, đoạn hỏi: "Ngươi phải về núi Nam Ngu?"
"Phải, đại nhân, ta vẫn là trở về thôi."
Mạnh Chương yên lặng một hồi, thu đao, nói: "Ta đưa ngươi về."
Tiểu Phượng Hoàng cuống quýt: "Quá phiền toái đại nhân, tự ta đi là tốt rồi."
"Không phải ngươi không muốn gặp Nghiêm Trường Tễ sao?" Mạnh Chương trả lời rất đương nhiên, "Ta không ở bên cạnh ngươi, hắn nhất định sẽ một mực quấy rầy ngươi, ta đưa ngươi về nhà, hắn liền không dám tùy tiện như thế."
Lời đối phương nói Tiểu Phượng Hoàng hiểu rõ, nhưng trong lòng vẫn áy náy.
Tuy nhiên Mạnh Chương lại bổ sung: "Ta đã hai ngàn năm không gặp mẫu thân ngươi rồi, đưa ngươi trở về, cũng có thể thăm hỏi hắn một chút."
"Là vậy sao... Vậy thì làm phiền đại nhân." Gã đã nói vậy, Tiểu Phượng Hoàng từ chối cũng không hay. Nhưng chẳng biết tại sao, luôn cảm thấy lời sau mới là trọng điểm.
"Ngươi thích trái cây này như vậy, cùng mang theo đi."
Hai người vừa ra khỏi, Chu Tước phát hiện tung tích của bọn họ, lập tức đuổi theo.
"Phi Phi!"
Mặc dù đã giải thích rõ hiểu lầm, nhưng Tiểu Phượng Hoàng vẫn không thể tha thứ Nghiêm Trường Tễ lừa gạt mình, nếu Nghiêm Trường Tễ thực sự thích y, tại sao có thể một đi không trở lại? Bây giờ hắn cũng không có "một thân trọng thương" nữa.
Nhưng trước khi Tiểu Phượng Hoàng kịp phản ứng gì, Mạnh Chương đã chặn trước mặt y, hướng về phía Nghiêm Trường Tễ, ra lệnh: "Đứng lại."
Nghiêm Trường Tễ đang muốn nổi giận, bỗng nghĩ tới thân phận Mạnh Chương giờ đã khác xưa, chỉ có thể gắng gượng nhịn trở về, dừng chân, hô lớn: "Phi Phi, lời ta vừa nói ngươi có nghe được không?"
Tiểu Phượng Hoàng không đáp.
"Ngươi dẹp ý niệm này đi, Nghiêm Trường Tễ." Mạnh Chương thay mặt Tiểu Phượng Hoàng trả lời.
Nghiêm Trường Tễ lại nói: "Tâm ta duyệt ngươi, Phi Phi! Ngày mai ta lập tức đến núi Nam Ngu cầu hôn! Xin ngươi tha thứ cho ta, Phi Phi! Ta..."
Mạnh Chương bị hắn ồn ào đến phát phiền, khoát tay, tạo ra kết giới cách âm, xung quanh yên tĩnh trong nháy mắt, Tiểu Phượng Hoàng chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng Nghiêm Trường Tễ cử động, mà không nghe nổi cái gì, một câu cũng không.
Mạnh Chương không để ý Nghiêm Trường Tễ đang nổi điên, bay lên không trung hóa thành bản thể Thanh Long to lớn, quay đầu hướng Tiểu Phượng Hoàng nói: "Thân thể ngươi không khỏe, ta chở ngươi đi... lên đi."
Sau khi hóa thành bản thể, giọng nói Mạnh Chương trở nên mênh mang mà cổ kính, âm cuối mang tiếng long ngâm như có như không, khiến cho người ta phải sinh ra xúc động muốn quỳ xuống quy phục.
Thượng cổ thần thú hung manh giờ đây an tĩnh ngừng bên người Tiểu Phượng Hoàng, dưới ánh hào quang mờ ảo, đuôi rồng khẽ phe phẩy, màu xanh sáng bóng như nước nhuộm lên tầng tầng lớp lớp vảy rồng rực rỡ, đẹp đến chói mắt.
Tiểu Phượng Hoàng ngơ ngác nhìn một hồi, không xác định hỏi: "Đại nhân, ta, ta có thể không?"
Mạnh Chương vui vẻ nói: "Có gì không thể?"
Kẻ có thể cưỡi qua rồng bên trong tam giới ít ỏi đến nỗi có thể đếm trên đầu ngón tay, huống hồ là cưỡi Thanh Long đứng đầu tứ linh, cho tới giờ chưa ai dám cưỡi trên cổ bản thể của hắn, Tiểu Phượng Hoàng tính là người đầu tiên.
Thân rồng của Mạnh Chương còn lớn hơn hai vòng tay của Tiểu Phượng Hoàng, y vừa leo lên liền ngồi vững trên đó.
"Ôm lấy cổ ta, không nên đụng đến sừng rồng." Mạnh Chương nhắc nhở.
"Được." Tiểu Phượng Hoàng bèn rút cái tay vừa định đụng tới sừng rồng về, cũng khôn ngoan không hỏi nguyên nhân, nghĩ bụng sừng rồng đại khái cũng là khu vực cấm kỵ giống vảy ngược đi.
"Ngồi vững nhé." Mạnh Chương nói.
"Được."
Hai người vừa đi, Chu Tước càng trở nên gấp gáp, không rõ hai người vừa đi hướng nào, nhưng cũng lắc mình đuổi theo.
Cưỡi rồng hoàn toàn khác việc tự mình phi hành, vừa tự nhiên vừa thoải mái. Sống lưng Thanh Long ấm áp mà rộng rãi, đám mây bồng bềnh êm ái phất qua khuôn mặt, giống như gió xuân nơi trần thế.
"Nhũ danh của ngươi là Phi Phi phải không?"
Đáy lòng Tiểu Phượng Hoàng bỗng vang lên thanh âm của Mạnh Chương, gã đang dùng thần thức tiến hành đối thoại.
"Đúng vậy, đại nhân." Nói đến đây Tiểu Phượng Hoàng thật ra có chút ngại ngùng, đại danh của y là Tự Phỉ, nhưng khi còn nhỏ luôn phát âm sai, cứ đem "Phỉ" đọc thành "Phi", uốn nắn thế nào cũng không được.
Tự Khuynh cưng chiều y, liền bảo, "Phi Phi" thì "Phi Phi", thế nào cũng hay cả. Vì vậy cái tên "Phi Phi" này cứ thế mà thành.
Sau khi biết lai lịch nhũ danh của Tiểu Phượng Hoàng, Mạnh Chương cười phá lên, cảm khái: "Mẫu thân ngươi chính là người như vậy."
"Mẫu thân rất yêu ta." Tiểu Phượng Hoàng nói.
Mạnh Chương nghe xong, yên lặng hồi lâu, mới hỏi: "Hắn bây giờ thế nào?"
Tiểu Phượng Hoàng không nghĩ đối phương sẽ hỏi câu này, có chút khó giải thích, thầm nghĩ chẳng lẽ Mạnh Chương Thần Quân thật ra từng có mâu thuẫn với mẫu thân? Song vẫn đàng hoàng trả lời: "Mẫu thân bây giờ rất tốt."
Mạnh Chương không nói gì thêm, Tiểu Phượng Hoàng nhìn gã chằm chằm, luôn cảm thấy bóng lưng đối phương có chút ưu thương.
Lo lắng cho thân thể Tiểu Phượng Hoàng, tốc độ phi hành của Mạnh Chương không tính là nhanh, tốn không ít thời gian mới tới núi Nam Ngu.
Thanh Long hóa hình người, đứng sau lưng Tiểu Phượng Hoàng, hỏi: "Đây là núi Nam Ngu?"
"Đúng vậy, đại nhân!" Tiểu Phượng Hoàng vừa quay đầu lại, phát hiện Mạnh Chương bỗng nhiên đổi một thân đạo cụ mới, mặc vào trang phục chính thức hết sức lộng lẫy.
Tiểu Phượng Hoàng: "..."
Mạnh Chương Thần Quân vẫn luôn nói năng thận trọng, giờ thoạt nhìn lại có chút thẹn thùng, thấp thỏm hỏi: "Trông thế nào?"
Tiểu Phượng Hoàng: "... Rất xuất sắc, Thần Quân đại nhân."
Mạnh Chương bị nhi tử nhìn đến cả người đều không ổn, cố gắng giải thích: "Ta cùng mẫu thân ngươi tách ra đã hơn hai ngàn năm, dù sao cũng phải chính thức một chút."
Tiểu Phượng Hoàng vẫn cảm giác quái quái chỗ nào.
Tự Khuynh trong đại điện nhận được tin báo từ thủ vệ, nói Mạnh Chương Thần Quân từ phương Đông tới cửa viếng thăm, còn tưởng con trai gây họa, vội vã ra ngoài, không ngờ lại thấy được hình ảnh khiến tâm hắn chấn động.
Tiểu Phượng Hoàng vẫn chưa hiểu chuyện gì, chủ động giới thiệu với Tự Khuynh: "Mẫu thân, đây là Mạnh Chương Thần Quân, hôm nay con đụng phải Đằng Xà, là ngài ấy... hả?"
Mạnh Chương ngẩng đầu, thấy khuôn mặt mình vẫn luôn ngày đêm mong nhớ, không khỏi sững sờ, gọi một tiếng: "A Khuynh..."
Toàn thân Tự Khuynh run lẩy bẩy, thời gian như trở lại cái ngày hắn tuyệt vọng tự thiêu, vứt bỏ thân xác phàm trần. Sắc mặt hắn tái nhợt, không nói một lời, dường như đang cố gắng kiềm chế cái gì.
Tiểu Phượng Hoàng phát hiện sự việc không ổn, nghi hoặc bầu không khí cổ quái giữa hai người, y quay đầu nhìn Mạnh Chương, cuối cùng nhanh chóng đi về phía Tự Khuynh.
Mà lúc này Tự Khuynh đã đến ranh giới bùng nổ, một tay nắm thành quyền, điều linh lực, toàn bộ cánh tay cháy lên ngọn lửa hừng hực đỏ thẫm, từ bậc thang cao nhất nhảy xuống, lấy tay làm đao, hướng về phía Mạnh Chương từ trên cao chém xuống.
Tiểu Phượng Hoàng sợ hãi: "Mẫu thân-------!"
Nhưng mắt thấy Tự Khuynh đã đánh tới nơi, Mạnh Chương cũng không tránh, ngay lúc Tự Khuynh vọt tới trước mặt, lại vô cùng chuẩn xác nắm lấy cổ tay hắn, ngăn lại bàn tay đang bổ xuống của đối phương.
Thấy Mạnh Chương còn dám trả đòn, sắc mặt Tự Khuynh càng thêm khó tin, giận dữ: "Ngươi!"
"A Khuynh." Mạnh Chương lại gọi hắn một tiếng, sau đó dịu dàng tháo lực của Tự Khuynh, lùi một bước, cuối cùng xé áo, bắp thịt cường tráng trên người lõa lồ lộ ra.
Gã biến ra một cây trường côn, giao vào tay Tự Khuynh, sau đó quay lưng lại, ngồi xếp bằng, đem cột sống yếu ớt phơi ra trước mặt Tự Khuynh.
Ngay sau đó Mạnh Chương rút cang khí hộ thân về, cưng chiều nói: "Vẫn là dùng cái này đi. A Khuynh, dùng tay đánh, sẽ đau."
Tiểu Phượng Hoàng: "..."
Nghiêm Trường Tễ vừa mới chạy đến: "..."