Một ngày trong xanh. Bầu trời trong vắt không gợn chút mây. Nắng chói
chang chiếu xuống mạn thuyền. Những con hải âu bay lượn trên mặt nước.
Gió mơn man mang chút nồng của biển cả.
- Tướng quân, phía trước có một đội thuyền đang tiến tới.
Ta chạy lên cột quan sát, nhìn về đội thuyền đang lướt sóng về hướng
này. Đội hình thân thuộc khiến ta có chút giật mình. Bắn pháo hiệu lên
bầu trời. Một lát sau, có cột khói tím trả lời. Ta mỉm cười:
- Mở đường, tiếp nhận.
- Vâng.
Là thuyền của bọn Phượng Ngoã, không ngờ lại có thể gặp nhau.
Hai đội nhập lại. Thuyền của ta và Phượng Ngoã đứng song song, cầu ván
đã được bắc qua. Phượng Ngoã đang mang thai, ta nên qua thuyền của nàng. Hàn Niệm Chi đến hỏi ta:
- Có chuyện gì vậy? Đội thuyền này là…?
- Là sứ thần Nghi quốc. Chúng ta đang bắc cầu ván, ta và ngươi sẽ qua thuyền đó.
Hàn Niệm Chi cười:
- Dù sao ta cũng là sứ thần, người có thể hỏi ý kiến ta một chút không?
Ta nhìn hắn:
- Ngươi đồng ý không?
Hàn Niệm Chi bật cười:
- Theo ý tướng quân.
Ta bước lên cầu trước, đi được vài bước mới nhớ Hàn Niệm Chi chưa từng
đi cầu ván kiểu này, lại không có võ công. Ta quay lại, đưa tay ra trước mặt hắn:
- Nắm lấy! Ta dẫn ngươi qua.
Hàn Niệm Chi hơi ngạc nhiên nhưng cũng không từ chối, hắn nắm lấy tay ta. Chúng ta an toàn bước vào khoang thuyền kia.
Phượng Ngoã đứng ở giữa thuyền, nàng nhướng mày nhìn vào đôi tay đang
nắm chặt của ta và Hàn Niệm Chi. Hải Điền đứng bên trái Phượng Ngoã, hắn cười gian nhìn ta. Ngô Thanh đứng phía sau, hắn cũng đang nhìn bàn tay
đang nắm Hàn Niệm Chi của ta. Không khí có vẻ quái lạ.
Tay hơi bị giật, ta quay lại thì đã thấy Hàn Niệm Chi hành lễ:
- Lúc nãy tại hạ suýt ngã, đa tạ tướng quân tương trợ.
Lúc nãy hắn có ngã sao? Nhưng vẫn nói:
- Ngươi an toàn là được rồi.
Hàn Niệm Chi mỉm cười, hành lễ với Phượng Ngoã:
- Tại hạ Hàn Niệm Chi, tự Tây Du, là sứ thần Kim quốc cử đến bàn chuyện giao thương với Nghi quốc lần này.
Phượng Ngoã liếc nhanh qua ta sau đó khom tay hành lễ với Hàn Niệm Chi:
- Ta là Tịnh vương của Nghi quốc, Phượng Ngoã. Tiểu muội này của ta tính tình lỗ mãng, nếu có gì đắc tội mong công tử bỏ qua cho.
- Đâu có, đâu có.
- Đây là phu quân ta, Hải Điền.
Phượng Ngoã nói tiếp, ta xoa trán nhìn Hàn Niệm Chi và Hải Điền làm lễ
chào nhau. Ngô Thanh bước đến trước mặt Hàn Niệm Chi, hành lễ:
- Tại hạ Ngô Thanh, Hữu Tể tướng của Ân quốc. Nghe danh Ngọc Khanh công
tử đã lâu, đến hôm nay mới có thể gặp mặt, thật vinh hạnh.
Ta ngáp một cái. Chào hỏi thôi cũng mất thời gian như vậy?
Bắn pháo hiệu, chúng ta tiếp tục căng buồm rẽ sóng về Hoả Hương.
Ta để Phượng Ngoã tiếp sứ thần, chỉ tập trung lo điều chỉnh đội hình
thuyền. Lúc đầu chỉ có mười thuyền và mười con Bội Sâm nhưng bây giờ đã
tăng lên gấp đôi, có vài chỗ bị rối loạn, thường xảy ra xung đột.
- Dương nhi, nghỉ uống miếng nước đã.
Hải Điền đứng bên cạnh ta, trên tay còn cầm chén nước đậu. Đặt lá cờ hiệu xuống, ta đưa tay đón lấy, hỏi hắn:
- Ngươi sao lại cùng đi sứ? Vân thành không cần người coi sóc ư?
Hải Điền nháy mắt với ta:
- Ngoã nhi đang mang thai, lại không rành đi biển, ta không an tâm. Vân
Thành đã nhờ Kính Thiên coi sóc, dù sao hắn cũng ở lại Hoả Hương mà.
Ta chau mày.
Kính Thiên phải chăm sóc cả Vân Thành? Chuyện ở Hoả Hương rất nhiều, hắn sao phải nhận cả Vân Thành nữa?
- Dương nhi, khi ởÂn quốc ta có nghe một vài lời đồn…
Ta nhìn hắn, hỏi:
- Lời đồn gì?
- Muội đối với Hàn Niệm Chi không bình thường.
- Không bình thường chỗ nào?
- Muội có vẻ rất tốt với hắn. Nảy sinh tình cảm rồi sao?
Ta lắc đầu:
- Không có. Nảy sinh tình cảm cái gì?
Hải Điền hơi thở ra, hắn nói:
- Ta chỉ sợ muội có tình cảm không nên có với Hàn Niệm Chi…
Hắn hơi nhìn ra biển, ngập ngừng nói với ta:
- Mặc dù Kính Thiên đáng trách nhưng dù sao cùng là phu quân muội. Có thể bỏ qua được thì bỏ qua…
Ta không trả lời mà nhìn ra biển. Người nên được bỏ qua ta là hay Kính
Thiên? Người để mất hài tử là chính ta kia mà. Tư cách gì mà bỏ qua cho
Kính Thiên?