Dù ta không muốn nhưng lễ trưởng thành vẫn diễn ra vào đúng ngày ta và
Phượng Dương tròn tám tuổi. Chúng ta phải ở trong tẩm cung, không được
nói chuyện với bất cứ ai, cũng không được ăn mặn, chay tịnh trong suốt
sáu ngày.
Một ngày, mới cuối giờ Sửa các cung nhân đã đưa ta đi tắm, mặc bộ võ
phục màu thiên thanh, sau đó đến núi Phượng Hoàng. Mọi người đều đã ở
đó. Mẫu hoàng lạnh lùng nhìn chúng ta. Quốc sư sau khi đọc những lời ta
không hiểu liền tiễn chúng ta đến chân núi. Họ để chúng ta ở lại mà quay về.
Còn lại tám người, chúng ta chia ra tìm đường lên núi. Ta đi cùng Phượng Dương.
Phượng Dương nắm tay ta đi về phía đông, trên đường hoàn toàn tĩnh lặng. Nàng ấy cầm một thanh kiếm ngắn màu đen, vừa đi vừa chặt cây mở lối.
- A Dương, chúng ta đang đi đâu vậy?
- Tìm đền Phượng hoàng.
- Ngươi biết nó ở đâu sao?
- Không.
Ta im lặng đi theo nàng ấy. Trong tầm mắt lúc nào cũng là màu xanh của
lá cây. Bên tai là tiếng vi vi của gió, tiếng chim hót yên bình.
Cứ đi như vậy suốt ba ngày, một miếng cơm cũng không được ăn, chỉ có thể uống sương đọng trên lá buổi sớm và ăn trái cây dại qua bữa. Phượng
Dương dẫn ta đến một bờ suối, nàng ấy nói:
- Âm nhi, ngươi chờ ở đây, ta đi lên phía trước tìm kiếm.
Ta gật đầu, ngồi chờ mệt quá nên ta thiếp đi. Khi tỉnh dậy đã không còn
ngồi ở bờ suối nữa mà ở giữa rừng. Ta không biết tại sao lại ở giữa
rừng?
- A Dương?
- A Dương! Ngươi ở đâu? A Dương?
Đáp lại lời ta chỉ có tiếng vi vu của rừng cây. Không còn tiếng động nào khác.
Lại lạc trong rừng thêm ba ngày. Ta đói đến mức không biết mình là ai,
chân bước theo quán tính về phía trước. Ta ngửi thấy một mùi hương.
Giống hương trên cơ thể của Phượng Dương. Cố gắng đi theo mùi hương đó,
ta ngỡ ngàng thấy một ngôi đền cổ kính. Mùi hương nhang nồng nặc nhưng
trong không khí, hình như còn thoang thoảng mùi của Phượng Dương.
Theo mùi hương ta đến giữa ngôi đền. Ngay giữa sân, một bức tượng lớn
hình phượng hoàng đang tung cánh. Toàn thân nó màu đỏ, từng sợi lông óng ánh ánh vàng, con mắt đen tuyền sắc lạnh. Phía sau phượng hoàng có ba
căn phòng đóng kín cửa, cả ba đều giống hệt nhau. Mùi của Phượng Dương
cũng không còn nữa.
Ta ngồi dưới con phượng hoàng, cố gắng chờ nhưng không biết mình cần chờ cái gì. Ta cũng không biết phải đi đâu. Bụng ta cũng đói, chân tay
không còn sức nữa.
Có một người đang tiến về phía này, mùi hương của Phượng Dương cũng nồng hơn lúc nãy nhiều. Người đó càng tới gần, ta càng sợ hãi. Là Phượng
Dương nhưng toàn thân nàng toàn máu. Bộ võ phục màu hồng nhạt ba hôm
trước nay toàn bộ nhuộm thành màu đỏ đen. Xen lẫn trong mùi hương của
Phượng Dương còn có mùi tanh nồng của máu.
Nàng ấy có vẻ đi không vững. Thanh kiếm màu đen bây giờ chỉ còn giống
chiếc gậy chống nàng ấy khỏi ngã. Ta chạy đến đỡ Phượng Dương. Toàn thân nàng vết thương giăng kín. Lớn có, nhỏ có, còn có chỗ đang chảy máu.
Mùi hương kia cũng nồng thêm theo từng giọt máu chảy ra.
- A Dương!
Ta chạy tới đỡ lấy nàng, dìu nàng vào ngôi đền. Khi chúng ta vừa đến
dưới con phượng hoàng, cánh cửa ở giữa đột nhiên mở ra. Cảnh tượng bên
trong làm ta kinh sợ.
Trong căn phòng đó là ngai vàng Mẫu hoàng thường ngồi trên điện Cần
Chính. Phía sau là tranh vẽ các bậc đế vương trước đây. Phía trước còn
có bài vị, nhang nghi ngút cháy.
Phượng Dương dựa hẳn vào ta, nàng nói:
- Âm nhi, dìu ta tới đó.
Chúng ta khập khễnh tiến tới căn phòng. Càng tới gần, ta càng thấy lạnh
lẽo. Giống như có vô vàn ánh mắt đang nhìn. Cách cửa phòng ba bước thì
ta không bước thêm được nữa. Phượng Dương đi hơn ta một bước, nàng ấy
quay lại nhìn, ta không hiểu nhìn lại.
Phượng Dương đưa cánh tay bị thương đang chảy máu của nàng ấy nhỏ qua
đường của ta, chân ta lại nhẹ nhàng bước lên được. Cứ như thế, bên phần
đường của ta đều có Phượng Dương nhỏ máu đi trước, ta mới đến được trước cửa phòng. Phượng Dương lại nhỏ máu lên bậc cửa. Nàng ấy đột ngột lùi
lại, đẩy mạnh ta vào trong.
Ta ngơ ngác đứng trong phòng nhìn Phượng Dương bên ngoài. Căn phòng này
dù hương khói rất nhiều nhưng lại lạnh, cực kỳ lạnh. Hơn nữa, ta có cảm
giác tối tăm không tưởng được. Ta ngờ nghệch nhìn Phượng Dương đóng cửa
lại. Từng cánh, từng cánh một. Ta có cảm giác chúng ta sẽ không còn
giống với trước đây nữa.
Khi cánh cửa hoàn toàn đóng lại, một cơn gió lạnh thổi tới phía sau, ta không còn nhớ được chuyện gì xảy ra sau đó nữa.