- Tướng quân.
Lão Ông gặp ta trong quân doanh, ta hỏi lão:
- Lão già kia thế nào rồi?
- Vẫn ngày ngày uống rượu, nói chuyện phiếm.
Ta xoa đầu. Như vậy là muốn ta giúp đỡ trước sao?
- Trưởng thành bên kia thì sao?
Lão Ông nhìn ta, không hiểu. Ta chán nản:
- Nói với Điệp Nhã chuẩn bị một bình rượu, tối nay ta qua nhà Trưởng thành dùng cơm.
- Vâng.
Nhìn bản đồ biển Cấm treo trong doanh trại, ta có chút bất lực. Lần vượt biển Cấm đón Phượng Âm trở về, từ đầu chí cuối đều là may mắn. Dù không muốn nhưng ta luôn phải thừa nhận. Tất cả vì Nghi quốc chưa tới ngày
tận thôi.
Ta không dám lỗ mãng thâm nhập biển Cấm, cũng không dám mang toàn bộ Hoả Hương làm vật đánh cược. Vùng biển đó, ngoài mặt thì đơn giản nhưng lại giấu trong mình càn khôn, càng lại gần, ta càng sợ hãi. Mỗi lần thấy
Biển Cấm lại giống như thấy một vùng biển mới, xa lạ mà thân thuộc, đau
thương mà phấn khích.
- Lục Nga?
- Có thuộc hạ.
- Chuẩn bị thuyền.
- Vâng.
Thuyền ra khơi, Lục Nga tới hỏi ta:
- Tướng quân, chúng ta đi đâu?
- Đảo Thầm.
Lục Nga nhận lệnh lui xuống. Ta đứng trước mũi thuyền, nhìn về phía biển xanh bao la, chập chờn sóng.
Thở dài, trách mình lỗ mãng.
Đến bây giờ ta mới nhận ra, mười ba đảo bao quanh Hoả Hương không đơn
thuần chỉ là nơi ẩn náu của cướp biển, mà còn là vòng cung bảo vệ Hoả
Hương khỏi Biển Cấm. Nếu các đảo chủ còn sống, hẳn sẽ biết được nhiều
hơn một chút.
Chỉ là, thời gian có quay lại, ta vẫn sẽ giết hết bọn chúng mà không do
dự. Ta không tin vào con đường do người khác xây sẵn. Nó có thể sập bất
cứ lúc nào, không chỉ khiến ngươi chết đi mà còn kéo theo những người
khác nữa, những người đã tin tưởng ngươi.
Một làn gió thổi qua. Ngăn cơn ho trực chờ trong cổ họng, ta kéo lại áo choàng, nói với Lục Nga:
- Ngươi dẫn theo mười người lên đảo, vào nhà đảo chủ. Những thứ như sách vở, giấy tờ, hải đồ, cổ thư đều phải mang lên thuyền, không được bỏ
sót.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Diệp Hà là kẻ đứng đầu trong liên minh mười ba đảo, cũng là kẻ già nhất, hẳn phải biết chút ít gì về Biển Cấm. Cổ thư trong Hoả Hương cũng có
nhắc đến vùng biển này nhưng chỉ nói sơ sài, hơn nữa đã là chuyện của
vài trăm năm trước. Biển thay đổi từng ngày, sao có thể chỉ dựa vào cổ
thư đã vài trăm tuổi?
Lần qua Biển Cấm vừa rồi, ta cảm nhận sâu sắc nó không đơn giản chỉ là
nơi ở của thuỷ quái. Màu biển luôn thay đổi, hơn nữa có nhiều nước đối
lưu ngược dòng. Nếu đoán không nhầm, phía dưới Biển Cấm có nhiều dòng
chảy, hơn nữa là dòng chảy của nhiều biển khác nhau, cùng một cửa vào
nhưng nhiều cửa ra. Phương hướng hoàn toàn không có tác dụng trong đó.
Nói đơn giản hơn, nó là một cổng lớn trên biển, chỉ biết được lối vào mà không xác định được nơi sẽ tới. Thậm chí, có thể có xoáy ngầm hoạt động trong lòng biển.
Trọng Đình nói Biển Cấm nông, lại có nhiều đá ngầm, thuyền lớn không thể qua.
Lão già kia nói có nhiều thuỷ quái, cây cối chằng chịt, chỉ có thuyền lá mới có thể qua.
Đối với ta, Biển Cấm là vùng biển sâu, nhiều sóng ngầm và dòng đối lưu, đặc biệt không xuất hiện bão.
Phượng Âm từng nói đường biển này không giống với lần trước nàng đi qua. Có phải ta đi đường khác hay không?
Ba người, cùng một vùng biển nhưng lại có nhận thức khác nhau. Theo suy nghĩ thông thường thì có kẻ nói dối.
Nhưng, nếu tất cả cùng nói thật, thì có ý nghĩa gì?
- Tướng quân, đã xong rồi.
Ta nhìn những rương được mang lên thuyền, hơn mười rương.
- Đến những hòn đảo khác, mang toàn bộ bút tích, giấy tờ, bản đồ, cổ thư trở về.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Nếu tất cả đều nói thật, vậy Biển Cấm không phải như ta từng thấy. Vậy
lý do gì khiến lần đón Phượng Âm trở về lại đơn giản như vậy?
Người duy nhất biết câu trả lời lại nhất định không chịu nói. Kẻ khiến hắn nói lại nhất định không chịu làm.