Lật tiếp những trang sau, giấy đã úa màu, nhàu nát vì thời gian, riệu rã chắp vá với nhau thành sách. Dòng chữ cổ mờ ảo, nhoè mực chìm nổi giữa
trang giấy sờn, một số không còn đủ nét kiên cường ghi dấu mặc kệ thời
gian, một số bị máu văng trúng, không còn nhìn thấy gì ngoài một chấm
đen đặc quánh ánh đỏ. Một số lại nhoè đi vì nước, không còn đủ hình hài, duy nhất còn lại chỉ có dấu mực lem nhem theo nếp phồng cong lên của
giấy.
Những dòng chữ biến mất, chỉ còn vài dòng chắp vá nhưng cũng đủ để đoán
được nội dung. Phía dưới còn một bản vẽ nguyên vẹn, rõ ràng như đã được
đồ đi đồ lại nhiều lần.
“Ta là Phượng Trinh, Định quốc tướng quân vương triều Vịnh Hoa, trấn thủ Hoả Hương, thành trì cuối cùng phía Bắc Nghi quốc, cửa cảng giao thương với Thần quốc. Dù hai nước có qua lại giao thương nhưng văn hoá khác
biệt, tập tục cũng khác nên luôn xảy ra xung đột, một chút bất cẩn cũng
sẽ dẫn đến chiến tranh. Thần quốc rối loạn, quân vương nhu nhược, gian
thần lộng hành, sớm hay muộn cũng sẽ phân chia. Ta không muốn cuộc chiến đó ảnh hưởng đến Nghi quốc, cũng không muốn những kẻ khốn kiếp kia thừa dịp khiến Nghi quốc nội loạn, biến Nghi quốc thành chư hầu, biến bách
tính Nghi quốc thành nô lệ. Vì vậy, hôm nay, ta cùng hai mươi vạn thuỷ
quân, dùng mạng mình lập một trận đồ bảo vệ Nghi quốc khỏi dã tâm của
những kẻ mọi rợ, hy vọng hậu nhân có thể sống yên ổn. Sau này, khi thiên hạ đã ổn định, Nghi quốc mở lại cửa cảng giao thương, có thể phá bỏ
trận đồ.”
Phía dưới là hình vẽ trận đồ dưới lòng biển, cách thức lập và phá giải,
còn có cách khoá lại. Từng chi tiết đều ghi rõ ràng, cách trận hoạt
động, mắt trận, điểm chết, quy luật vận hành, điều kiện lập.
Nhưng chỉ có một trận đồ. Có gì đó không đúng lắm.
Một trận đồ đơn giản lại có thể giam Nghi quốc suốt vài trăm năm?
Một trận đồ?
Ta giật mình chạy tới những chiếc rương xếp lộn xộn trong phòng, nắp đã
mở rộng, những hải đồ thư tín ngả nghiêng lộn xộn. Ném hết những thứ
không liên quan, cuối cùng ta lôi ra được trận đồ của Vô Hình. Ở những
rương còn lại đều có trận đồ riêng.
Đá hết những thứ cản đường, ta trải những bản đồ ra sàn, so sánh.
- A Dương…
- Đi ra ngoài!
Kẻ nào đó đẩy cửa, ta thuận tay ném nghiêng mực ra.
Rầm!
Nghiêng mực đập trúng cánh cửa đang hé khiến nó đóng lại. Yên tĩnh.
Các trận có cùng một cửa vào nhưng đường đi và cách phá giải khác nhau.
Ta viết ra thời gian đám hải tặc hoạt động, mỗi nhóm thường biến mất một tháng trong năm, chúng đi đâu? Trong đám tiền bạc bị ta cướp được, có
cả những báu vật của ba quốc gia kia, không lẽ bọn chúng vượt biển đến
cướp ở nước ngoài?
Có khả năng!
Nếu vậy dưới lòng Biển Cấm có ít nhất mười trận đồ xếp chồng lên nhau
tạo nên một đống rối mù, thay phiên nhau hoạt động. Mười ba đảo chủ,
mười ba hải đồ, mười ba con đường…?
Có mười ba trận đồ dưới biển?
Dựa vào thời gian biến mất có thể xác định được tháng nào thì trận đồ
nào hoạt động. Nhưng cái gì điều khiển sự khởi động của những trận đồ
đó?
- Khả Vinh?
Ta đạp cửa ra ngoài, gọi Khả Vinh. Phải một lúc sau hắn mới chạy tới, ta nhân thời gian liền lục tung các rương nhưng chỉ tìm được mười bản vẻ
trận đồ. Mặc cho ta tìm trong từng trang giấy cũng chỉ có mười bản vẽ.
Khi Khả Vinh tới, cả thư phòng lộn xộn không còn chỗ đứng, thấy hắn hành lễ ở bên ngoài, ta ra lệnh:
- Cầm những trận đồ này về nghiên cứu kỹ lưỡng, ba ngày sau ta muốn có cách hiểu toàn diện nhất.
Ta gom mười bản vẽ trận đồ của mười ba đảo chủ trên bàn đưa cho Khả
Vinh. Hắn đón lấy, chỉ liếc mắt xuống nhìn một chút, gật đầu với ta rồi
ôm trận đồ rời đi.
Nếu suy nghĩ của ta là đúng thì phải mất một năm mới khoá được các trận
đồ đang hoạt động ở Biển Cấm. Nhưng lấy thứ gì trấn trận?
Phượng Trinh công chúa lấy hai vạn thuỷ quân làm vật trấn trận, ta cũng
phải như vậy sao? Hơn mười trận đồ, giết sạch Thuỷ Tịnh quân cũng không
đủ. Thứ gì đủ sát khí và oán khí? Thanh kiếm mở quốc ư? Nhưng cần có
mười ba thanh kiếm như vậy mà ta chỉ có một.
Quay vòng, dùng chung một mắt trận? Nếu vậy phải xé mở và lập lại trận, sẽ chết rất nhiều người. Ta không muốn.
- A Dương, ăn chút gì đã. Hai ngày rồi nàng chưa ăn cũng chưa uống thuốc.
Kính Thiên một thân áo tím bước vào, trên tay là khay đồ ăn bốc khói. Ta có chút không hiểu lời hắn nói. Hai ngày rồi sao?
Ngồi xuống bàn ăn, mắt vẫn không rời khỏi trận đồ của Phượng Trinh công chúa.
Trận đồ này đang điều khiển Biển Cấm sao? Nhưng sao cách hoạt động lại có chút không giống?
- A Dương, đừng chỉ ăn cơm không như vậy.
Kính Thiên gắp cho ta một miếng thịt kho. Ta miễn cưỡng rời mắt khỏi
trận đồ, thuật tay bỏ vào miệng. Đầu óc trống rỗng, ta hỏi hắn:
- Trong phủ có chuyện gì không?
Kính Thiên mỉm cười lắc đầu, lại gắp thêm một miếng thịt vào bát ta:
- Ta giải quyết được, nàng đừng lo lắng.
Ta gật đầu, không hỏi nữa, tiếp tục nhìn vào trận đồ. Nếu có chuyện thì
Kính Thiên sẽ giải quyết. Ta cưới hắn về cũng không phải chỉ để cho có
lệ mà thôi, ta sẽ không phân tâm đến Hoả Hương nữa, tập trung vào Biển
Cấm là được.