Lúc ta tỉnh dậy đã thấy nằm trong Thiên Viên các, Phượng Âm lạnh lùng
ngồi bên cạnh. Thấy ta tỉnh, nàng thở dài một hơi, mở miệng muốn nói
nhưng cuối cùng chỉ chốt lại được một câu:
- Tỷ nghỉ ngơi cho khoẻ đi.
Nói rồi đứng dậy đi mất. Ta biết nàng giận nhưng cũng đành thôi. Nàng cũng không thể giết ta được.
Tiếng bước chân vang lên, Kính Thiên bước vào. Ta chán nản nhìn lên đỉnh giường, không lên tiếng.
Hắn rót một ly trà mang qua, nói:
- Nàng uống chút nước đi.
Ta làm như không nghe, vẫn nhìn lên trần nhà. Kính Thiên hơi thở dài. Hắn ngồi xuống giường, đỡ ta lên, nói:
- Nàng vẫn giận sao?
Ta nhìn hắn, đây là lần đầu tiên chúng ta nhìn nhau như vậy kể từ khi ta mất đi hài tử. Kính Thiên vẫn nhìn ta, trong mắt hắn có chút bi thương. Đôi mắt ngày nào trong sáng như thế, nay chỉ còn nhuốm màu bi thương.
Dựa vào gối, ta không trả lời mà uống ngụm nước hắn đưa. Kính Thiên nói:
- Ta nghĩ nàng sẽ lập Hàn Niệm Chi làm phu quân.
Ta lắc đầu:
- Ta từng thề đời này chỉ có một mình ngươi là phu quân, có lập phu thị
cũng qua ý kiến ngươi. Hơn nữa, ta với Hàn Niệm Chi là không thể. Thân
phận hắn thế nào, ta rõ ràng. Chúng ta từ đầu không có gì.
Kính Thiên cúi đầu xuống không nói. Ta hỏi hắn:
- Ngươi làm sao vậy? Sao tự nhiên lại nghĩ thế?
Hắn vẫn cúi đầu:
- Chuyện ở núi Thất Nghịch, rồi chuyện của hài tử, tất cả đều là tại ta
mà ra. Nếu ta không đến gặp phụ thân, nàng cũng vì thế mà mệt nhọc cưỡi
ngựa, còn phải chứng kiến…
Ta nắm lấy tay hắn:
- Núi Thất Nghịch không phải lỗi của ngươi, chúng ta đều không ngờ phò mã lại làm thế. Còn hài tử, là tại ta không chú ý…
Thân thể của ta không thể mang thai. Dù không đến núi Thất Nghịch thì cũng không thể sinh nó ra…
Kính Thiên ôm chặt ta, vùi mặt vào vai, giọng hắn khàn đi:
- A Dương, xin lỗi! Là ta có lỗi với nàng!
Ta giật mình, vết thương bị động vào nhưng ta không thấy đau. Hơi ấm từ
người Kính Thiên xoa dịu đi tất cả. Vòng tay ôm lấy hắn, siết chặt. Ta
cắn chặt môi không cho mình khóc, là lỗi của ta nhưng hắn lại không một
lời trách móc.
Tại sao?