- Ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc Dương nhi chu đáo.
Vịnh Khanh nói với ta khi lên thuyền rời đi. Ta để Vịnh Khanh, Tử Ân,
Khả Vinh đi cùng chăm sóc nàng, chuyện giao thương sẽ do Trịnh Khả hoàn
thành. Bản thân thì ở lại Hoả Hương. Ít nhất khi nàng quay về, ta có thể thấy nàng đầu tiên.
Hoàng thượng quả nhiên không tha cho phụ thân, nàng ban cho người thuốc
độc rồi công bố với bên ngoài là bệnh chết. Chuyện ở núi Thất Nghịch bị
bưng bít hoàn toàn, không một ai trong Hoả Hương biết chuyện ở đó. Họ
nghĩ phụ thân bệnh nặng, ta trở về gặp mặt lần cuối, A Dương đến núi
Thất Nghịch cùng ta giữ trọn hiếu đạo nhưng không ngờ đường đất xóc nảy, hài tử không may mất đi. Tang trùng tang, hoạ trùng hoạ.
Ta nên cảm kích hoàng thượng. Nếu không phải nàng giải quyết êm đẹp, ta
không thể nào điều hành Hoả Hương được nữa. Hoặc ra, Điệp Nhã sẽ xách
kiếm giết chết ta.
Còn phụ thân…
Nghiệt này người tự tạo, có thể trách ai bây giờ?
****
Những tin tức truyền về ngày càng khả quan, nàng đã cân bằng trở lại. Ít nhất cũng đã chịu ăn.
- Đại nhân!
Ta ngẩng đầu lên khỏi mật thư nhìn Lưu Hoà đứng giữa phòng:
- Thuốc ngươi nghiên cứu thế nào rồi?
Nàng trả lời:
- Chỉ chờ tướng quân trở về bắt đầu trị liệu. Nhưng…
Ta nhìn nàng, Lưu Hoà nói tiếp:
- Nếu dùng thuốc này, tướng quân sẽ không mang thai được nữa.
- Không sao, tính mạng nàng mới quan trọng.
Không có hài tử quả là điều đáng tiếc nhưng đối với ta, nàng mới là quan trọng. Ta muốn có hài tử chỉ vì nàng thích đại hoàng tử, đối với trẻ
nhỏ trong thành cũng đặc biệt quan tâm. Nàng thích hài tử vì vậy ta muốn nàng cũng có một đứa con của riêng mình. Chí ít, có hài tử rồi nàng sẽ
vì con mà ít mạo hiểm hơn, cũng biết quan tâm bản thân hơn. Vậy là đủ
rồi.
Mỗi ngày tin tức truyền về đều khiến ta lo lắng, bên cạnh nàng xuất hiện một Hàn Niệm Chi. Hắn khiến nàng vui, khiến nàng cười, khiến trái tim
ta nhấp nhổm.
Nàng trở về, Hàn Niệm Chi cũng cùng đi với tư cách là sứ thần Kim quốc. Quan trọng, Ngô Thanh cũng trở về.
Cách biệt một thời gian dài, lần đầu tiên trong suốt bảy tháng ta ngủ ngon. Ôm nàng trong lòng, ta thoả mãn mà thiếp đi.
Chúng ta trở về kinh thành, nàng để Hàn Niệm Chi sống trong Thiên Viên
các, ở khu nhà phía bắc, thuộc hậu viện. Hành động của nàng rất khó hiểu nhưng ta không quan tâm, nàng vui vẻ là được rồi.
Phong Nghị bắt đầu rục rịch, mũi giáo liên tục hướng vào Thiên Viên các, trong sáng ngoài tối đều không yên bình. Ta chặn mọi thông tin đến tai
nàng, tự mình giải quyết. Nếu nàng biết được, nhất định xách kiếm đi
đánh nhau với Phong Nghị.
Đây không phải Hoả Hương mà là kinh thành, hoàng đế ở đây là Phượng Âm,
hoàng cung là hậu viện của nàng. Mà Phong Nghị là kẻ nắm giữ hậu viện
đó.
Ngô Thanh liên tục đến Thiên Viên các gặp A Dương, ta đương nhiên không
để hắn gặp nàng. Ngô Thanh hiện là tể tướng của Ân quốc, hắn và nàng
không còn quan hệ gì nữa. Ta không muốn A Dương gánh trên vai tội phản
quốc. Hơn nữa, A Dương đối với Ngô Thanh trước kia thật sự có tình cảm,
nếu để nàng gặp hắn…
- Ngươi sợ nương tử vì ta mà đuổi ngươi đi sao?
Ta nhìn Ngô Thanh một thân xanh nhạt từ từ tiến vào đình nghỉ, binh lính của ta đang đánh với người của hắn. Thời gian không làm hắn thay đổi
nhiều, vẫn gương mặt xinh đẹp, dáng người gầy yếu nhưng đôi mắt thâm
thuý âm trầm.
Hắn đã vào được đây, chứng tỏ có người giúp. Phong Nghị, ngươi thật sự quản quá nhiều.
Ta ra dấu cho binh lính dừng tay, lui ra ngoài chờ. Ta mời Ngô Thanh
ngồi xuống, đợi tỳ nữ rót trà. Ngô Thanh ngồi xuống, nheo mắt:
- Kính Thiên, ngươi ngăn cản ta gặp nương tử là ý gì?
- Ngô đại nhân, A Dương là nương tử của ta, không phải của người. Xin
cẩn trọng lời nói. Còn có, ta không ngăn cản nàng ấy gặp người, là tự A
Dương không muốn tiếp chuyện Ngô đại nhân mà thôi.
Ngô Thanh cười lạnh:
- Tự nàng ấy không muốn gặp ta? Sao những gì ta nghe lại không giống?
Mỗi lần ta tới đều có kẻ giữ nàng lại trong thư phòng, một bước cũng
không được ra?
Ta hơi nhìn Ngô Thanh. Chuyện này hắn cũng biết. Trong Thiên Viên các
còn cọc ngầm của Phong Nghị? Xem ra ta quá nhân từ với bọn hạ nhân nên
mới có kẻ dám hai lòng.
- Tin đồn thì rất nhiều nhưng đâu phải cái nào cũng đúng. Thiên Viên các này là cung điện của A Dương. Nàng muốn ở đâu, làm gì ai có thể ngăn
cản?
Ngô Thanh nhếch mép:
- Kính Thiên, ngươi ngăn cản ta gặp nàng vì sợ hãi sao? Ngươi phản bội
nàng gian díu với nữ nhân khác, hại nàng mất đi hài tử, cuối cùng còn để nàng cực khổ đi sứ Kim quốc một mình. Bản thân ngươi thì ở lại Hoả
Hương hưởng thụ?
- …
- Kính Thiên, ngươi đối với Phượng Dương có ích lợi gì không? Ngươi ở
cạnh nàng như thứ vô dụng, chỉ có thể lặng lẽ đợi nàng như chóđợi chủ.
Thật là thảm hại! Ngươi nghĩ nàng có tình cảm với ngươi sao? Không đâu!
Nàng để ngươi bên người chỉ là bù lấp khoảng trống do ta để lại, vị trí
phu quân của ngươi chỉ là bình phong che chắn nàng khỏi những mối hôn
nhân chính trị mà thôi. Bây giờ ta đã trở về, nàng còn cần ngươi sao?
Một kẻ vô dụng, hèn kém lại xuất thân ti tiện! Ngươi không nhận ra mình
là vật cản đường của Phượng Dương sao?
Mỗi một lời của Ngô Thanh như truỳ thủ đâm vào người. Dù ta muốn nhưng
không thể phản bác, vì… điều hắn nói là sự thật. Ta chỉ vô dụng ở bên
cạnh A Dương, nhìn nàng bị thương hết lần này đến lần khác, khi nàng đau khổ cũng chỉ có thể đứng nhìn. Ta chưa từng thực sự giúp gì được cho
nàng, lại còn là gánh nặng phía sau.
A Dương đột nhiên xuất hiện. Ta có cảm giác không thể nhìn vào nàng được.
Rời khỏi đình nhưng ta vẫn không yên tâm. Nàng sẽ chấp nhận Ngô Thanh?
Ta lặng lẽ đến vọng đài, nhìn nàng và Ngô Thanh nói chuyện, nhìn Ngô
Thanh mờ mịt rời đi.
Nàng không đồng ý?
Lần thứ hai ta nhìn thấy Ngô Thanh rời đi. Ta có nên nhẹ nhõm không?