Phượng Khuynh Thiên Lan

Chương 8: Chương 8: Âm Hồn Bất Tán




- Thế Trúc! - Chủ nhân Thai thị, cũng chính là tổng quản An Châu - Thai Bách nhíu mày, nhìn chằm chằm vào phòng bếp, hỏi nữ tử phía sau, - Ngươi nói nhìn thấy có bóng đen đi vào nơi này, sợ có kẻ gian tới làm hại Thế Lan, thậm chí là ám sát Tấn quốc công, sai người báo với vi phụ. Nhưng hiện tại, nơi này hết thảy đều có vẻ bình thường, có phải ngươi hoa mắt rồi hay không?

- Con gái sao dám dối gạt phụ thân? - Thai Thế Trúc mím môi cười, ngón tay chỉ vào mặt đất, - Phụ thân, người nhìn xem. Từ chiều tới giờ phòng bếp ít người ra vào, mà hiện tại, trên đất lại ngổn ngang dấu chân, vô cùng bất thường.

Thai Bách chăm chú nhìn xuống, lát sau nghiêm túc gật đầu:

- Vẫn là Trúc nhi thông minh.

Hắn vung tay, hộ vệ lập tức bao vây xung quanh phòng bếp. Thai Thế Trúc mỉm cười đắc ý, bỗng nhiên kinh hãi nói:

- A! Sao tỷ tỷ lại ở bên trong?

Một ngón tay chỉ về phía cửa phòng bếp, nhanh nhẹn tiến lên:

- Hình như con vừa nhìn thấy bóng tỷ tỷ!

- Nói bừa! Thế Lan ở phía sau am tu hành, không được ra khỏi cửa dù chỉ một bước, làm sao có thể ở đây! - Thai Bách nhẹ giọng quát, cũng không tự chủ được nhìn về phía trước.

Thai Thế Trúc bước tới mở cửa, men theo ánh sáng yếu ớt đi vào. Bên trong tối đen, nhìn không rõ cảnh vật, nàng khép mắt lại, khóe môi hiện lên ý cười, đứng im, đột nhiên thét chói tai:

- A! Tỷ tỷ! Tỷ làm sao vậy? A! Đào nhi! Tại sao ngươi lại ở đây...Hai người! Hai người...

Âm thanh hoảng sợ vang lên lanh lảnh, đâm vào màng nhĩ của tất cả mọi người. Trong nháy mắt, đoàn người vội vã tiến vào.

- Tại sao hai người lại ở chỗ này, còn....còn cái dạng này...Cái dạng này....! Trời ơi! - Thai Thế Trúc vẫn nhắm mắt hét chói tai, kêu một hồi, lại không nghe thấy tiếng động nào khác, bốn bề yên tĩnh một cách lạ lùng. Có người chậm rãi “khụ” một tiếng:

- Trúc nhi...

- Tại sao hai người lại vô liêm sỉ như....- Thai Thế Trúc còn chưa kêu hết lời kịch.

- Trúc nhi! - Âm thanh nghiêm khắc vang lên, Thai Thế Trúc giật mình mở mắt, nhất thời như bị sét đánh.

Bên trong làm gì có thi thể nào, làm gì có cảnh nam nữ quần áo xộc xệch, làm gì có cảnh đệ đệ đang hoảng hốt. Trước mắt, giường nhỏ tuy rằng đã sập, ván gỗ cũng gãy tan, nhưng mặt đất lại vô cùng sạch sẽ, cửa sổ mở ra, trong gió thoang thoảng một mùi hương kì lạ, nhưng chắc chắn không phải thứ mùi sau khi nam nữ hoan ái mà có. Đệ đệ Thai Thế Đào đứng trước mặt nàng, quần áo chỉnh tề, sắc mặt bình tĩnh, đang cùng với tất cả mọi người nhìn chằm chằm nàng.

Việc này thật sự đáng sợ, nhưng cũng chưa phải quan trọng nhất! Quan trọng hơn, đáng sợ hơn chính là....

Thai Thế Trúc như muốn ngừng thở. Phía đối diện, một người đang đứng đó, dáng vẻ vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ. Người nọ từ từ bước đến trước mặt nàng, bước đi có chút xiêu vẹo, nhưng khí thế lại giống như nữ vương cao ngạo, vừa tiến tới vừa hỏi:

- Cái dạng này? Ngươi nói “cái dạng này” gì nữa?

....

- Aaaa...

Một lúc sau, tiếng hét chói tai vang lên, rung chuyển đất trời. Thai Thế Trúc đường đường là một thiên kim tiểu thư nhưng điệu bộ lúc này lại vô cùng thất lễ. Nàng ta lùi ra sau ba bước, lại “bịch” một cái ngã xuống, kêu lên một tiếng, chân rõ ràng cũng trật luôn rồi. Thế nhưng, nàng ta cũng chẳng để ý, vội vã xoay người, chạy ra bên ngoài.

Một người rõ ràng đã chết trước mặt mình, giờ lại bỗng nhiên xuất hiện sờ sờ trước mắt, cái cảm giác kinh hoàng cùng sợ hãi lúc này, quả thật không thể diễn tả bằng lời. Cũng bởi vì quá khiếp sợ, Thai Thế Lan căn bản không nhận ra rằng, người trước mắt này diện mạo cùng kiểu tóc đều đã có phần đổi khác. Hiện tại, nàng chỉ cảm thấy hoảng sợ đến cùng cực, chỉ nghĩ đến việc làm sao thật nhanh rời khỏi nơi quỷ quái này mà thôi.

Nàng vừa chạy ra đến cửa, một cái chân bỗng giơ ngang ra trước mặt, Thai Thế Trúc không kịp né, “rầm” một cái cắm mặt xuống đất.

Cái chân kia vẫn thản nhiên để đó, chẳng thèm thu lại, giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Ngươi còn chưa có trả lời ta, cái dạng này gì nữa?

Thai Thế Trúc chống hai tay xuống đất, liều mạng bò lên, đến liếc mắt nhìn Thái Sử Lan một cái cũng không dám. Nàng ta giơ tay ôm lấy mặt, xông ra phía ngoài. Eo đột nhiên bị một bàn tay bắt lấy, âm thanh thản nhiên ở phía sau lại một lần nữa vang lên:

- “Bộ dáng này” làm sao?

Thai Thế Trúc sợ hãi hét lên, vùng vẫy thoát khỏi tay Thái Sử Lan, chạy ra ngoài.

”Vù” một tiếng, một chiếc ghế lao tới, đập thẳng lên đùi Thai Thế Trúc, hung hăng đánh nàng ngã xuống đất. Âm thanh đáng sợ phía sau lại tiếp tục vang lên:

- “Bộ dáng này” gì nữa?

Thai Thế Trúc thấp giọng gào thét, kéo lê chân bị thương bò ra ngoài, bò được một lúc lại nhận ra thân người một chút cũng không hề di chuyển, quay đầu lại liền thấy một bàn chân đang dẫm lên góc váy của nàng.

Thái Sử Lan nhìn nàng dò xét, giọng điệu tò mò nhưng sắc mặt không đổi.

- “Bộ dáng này” làm sao hả?

....

Thai Thế Trúc cảm thấy bản thân bị điên rồi.

Âm hồn bất tán, vô cùng cố chấp, từng bước đuổi sát, không chết không ngừng...Kẻ này....kẻ này chắc chắn là quỷ!

Thái Sử Lan dẫm lên góc váy của nàng, một tay túm tóc nàng kéo ra sau, giống hệt tư thế lúc trước Thai Thế Trúc kéo tóc Thai Thế Lan, thân người của nàng ngửa ra sau, da đầu đau nhức, nước mắt”ào” một cái ướt đẫm khuôn mặt.

Thái Sử Lan cũng chẳng thèm để ý, gằn từng tiếng:

- Bộ dáng chết như thế này đúng không?

Lúc này, phía sau lưng nàng, không ai nhìn rõ đang có chuyện gì xảy ra. Tay áo vừa động, Gai Nhân Gian đã rơi xuống lòng bàn tay, định đâm vào cổ Thai Thế Trúc.

Gai Nhân Gian, gai thứ nhất - Chân Thật!

.....

Chính sảnh Thai phủ, đèn đuốc sáng rực, một người đang khoan thai ngồi xem kịch đột nhiên ngẩng đầu.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.