Phượng Khuynh Thiên Lan

Chương 54: Chương 54: Chương 52: Kịch lớn sôi động.




Trở lại lúc Lí Phù Chu rút kiếm chỉ về phía Dung Sở. Thời điểm đó, Thái Sử Lan vốn đã nằm lên giường, đang yên lặng nhớ lại một chương viết về năng lực Dự tri. Tuy rằng thứ này không phải siêu năng lực mà nàng có sẵn, nhưng vài câu miêu tả trong đó lại khiến nàng có cảm giác vô cùng quen thuộc.

Có một số ít người, bởi vì nội tâm trong sạch, tinh thần sẽ trở nên vô cùng mẫn cảm; hoặc do huyết thống di truyền, trời sinh có bản năng dự đoán của thú hoang, nếu như được bồi dưỡng nội tu một cách thích hợp, có thể khiến cho năng lực của giác quan thứ sáu tăng lên gấp bội, hình thành Dự tri. Mà loại bản năng này, Thái Sử Lan vốn có từ lâu, cho nên, nàng quyết định đánh cược một lần.

Nàng nhắm mắt, bắt đầu yên lặng tu luyện nội khí, tích tụ khí trong trời đất, đả thông kinh mạch, không nghĩ không suy, vạn vật trong sáng.

Phương pháp nghe qua có vẻ đơn giản, nhưng có thể thành công hay không, còn phải tùy vào năng lực từng người; vài người rất nhanh có thể đi vào trạng thái “không nghĩ không suy”, nhưng vài người khác cả đời cũng không thể chạm tới cảnh giới này.

Nói vậy tức là, loại tu luyện này, trẻ nhỏ so với người trưởng thành, người tâm tư đơn giản so với kẻ nhạy bén sẽ có ưu thế hơn; không hề liên quan đến chỉ số thông minh, chỉ có quyết tâm mới khiến người ta luyện thành.

Trẻ nhỏ trải đời không nhiều, kẻ trưởng thành không hiểu chuyện, đều là những người vô cùng thích hợp. Tuy rằng Thái Sử Lan không thuộc cả hai loại trên, nhưng nàng lại có quyết tâm cùng sự bình tĩnh cao độ. Vậy nên, chẳng tốn bao nhiêu thời gian, nàng bắt đầu cảm thấy không khí xung quanh dần dần trắng rõ, sau đó trong suốt, hóa thành từng sợi nhỏ, nhẹ nhàng lượn lờ quanh cơ thể. Mà đương nhiên, thứ gọi là “sợi” này, chỉ có thể cảm thấy chứ không có khả năng nhìn được. Từng sợi, từng sợi như chạm vào da thịt nàng, sau đó từng chút, từng chút biến hóa, chậm rãi kéo dài, tràn ngập xung quanh, giống như dây đàn khuấy động cảm giác của nàng.

Đây quả nhiên là một cảm giác vô cùng kỳ diệu, bốn phía xung quanh giống như được mô phỏng dưới dạng không gian ba chiều, giúp nàng có thể dễ dàng nhìn thấy, rõ ràng đến từng ngóc ngách. Thái Sử Lan tin rằng, nếu nàng tiếp tục tu luyện, phạm vi quan sát sẽ càng ngày càng lớn.

Nếu có thể từ từ tiến bộ, phải chăng một ngày nào đó, nàng sẽ có khả năng nhìn thấu trời đất? Mà loại cảnh giới này, phải chăng chính là “Cách xa ngàn dặm mà như ngay trước mắt”, hay còn gọi là “Thiên nhãn thần thông” trong truyền thuyết?

Trong lòng vừa có tạp niệm, những sợi khí xung quanh lập tức dừng kéo dài. Mà đúng lúc này, Thái Sử Lan đột nhiên cảm thấy có nơi nào đó khẽ run lên.

Ý niệm như tia chớp lóe lên trong đầu - Nguy hiểm ở ngay ngoài cửa sổ!

Thái Sử Lan lập tức ngồi dậy, đồng thời cuộn chăn quanh người Cảnh Thái Lam, xoay người lăn xuống gầm giường.

Một âm thanh nho nhỏ vang lên, một vật màu bạc xuyên qua song cửa tiến vào, lại “xoẹt” một tiếng, một làn khói mỏng nhanh chóng tràn vào không khí.

Làn khói mỏng màu xám từ từ lan rộng, đến khi tiếp xúc với vách tường, trên tường lại giống như lập tức hiện lên một tầng khí màu lam nhạt, chậm rãi đi lên, ngăn chặn khói xám. Bất quá, trong đêm tối mù mịt, cũng không ai phát giác ra biến hóa nho nhỏ này.

Lại “rầm” một tiếng, hai bóng người mảnh khảnh vội vàng tiến vào, dáng vẻ yểu điệu duyên dáng, chính là Ngân Nha cùng Ngọc Nha phụ trách việc chăm sóc và bảo vệ các nàng.

Ngân Nha vừa tiến vào cửa liền rút kiếm ra, Ngọc Nha Nhi thì lại hô to gọi nhỏ, “Cô nương! Thái Sử cô nương!”, vừa gọi vừa vội vàng đi tới.

Thái Sử Lan dùng chăn che phủ Cảnh Thái Lam, lại tự bịt mũi mình, chậm rãi đi ra, thấp giọng nói, “Khói này có độc...”

Ngọc Nha Nhi cả kinh, nàng đang định vọt tới, lại bỗng nhiên cúi người, hô nhỏ một tiếng. Ngân Nha Nhi phía sau nghe thấy, vội vã chạy lên, vươn tay đỡ lấy nàng, lo lắng nói, “Ngươi cũng trúng độc?”

Ngay sau đó, tiếng nói lập tức im bặt, hai mắt nàng ta từ từ trừng lớn, ánh trăng len lỏi chiếu vào, soi sáng khuôn mặt hoảng sợ đến tái xanh. Nàng ta từ từ ngã xuống, máu tươi từ bụng trào ra. Mà Ngọc Nha Nhi vừa rồi còn “trúng độc” đột nhiên đứng thẳng, mượn thế tiến về phía trước, dải lụa trắng trong lay lóe lên, vọt tới như bão táp, trong nháy mắt đã quấn lấy bọc chăn trong ngực Thái Sử Lan.

“Đến đây nào!” Ngọc Nha Nhi cười nhẹ, “Cục cưng của ta...” Nàng ta vươn tay đón lấy bọc chăn, nhanh chân tháo chạy.

Lúc này, bốn phương tám hướng đều vang lên tiếng tay áo phần phật quật vào gió, nhanh như chớp lao về nơi này. Hộ vệ của Dung Sở quả nhiên không giống người thường. Ngay khi Ngọc Nha Nhi giết Ngân Nha, đoạt Cảnh Thái Lam, vô tình gây ra tiếng động, đám người đã điên cuồng vụt đến.

Mà trong bóng đêm, Dung Sở và Lí Phù Chu cũng đã chạy tới. Trường y trắng bạc của Dung Sở xẹt qua không trung, như ngân hà lưu động, chớp mắt đã vượt qua ngàn dặm; mà bóng người màu lam giống như không nhanh không chậm lướt tới, khiến cho người ta liên tưởng đến tảo biển dập dờn dưới biển sâu.

Mà ở một hướng khác, dường như cũng có bóng người lắc lư tới gần. Có điều, giờ phút này tình thế cấp bách, không ai chú ý tới.

Ngọc Nha Nhi trong phòng cũng không lộ chút vẻ lo sợ. Nàng ta rít lên một tiếng, một đám bóng đen từ bốn phía lập tức lao ra, một số ngăn chặn Dung Sở và Lí Phù Chu, số còn lại ứng phó với hộ vệ. Ngọc Nha Nhi cúi đầu cười một tiếng, ôm bọc chăn, định nhảy ra cửa sổ.

Đúng lúc này, người ở phía sau nàng lạnh lùng lên tiếng, “Sao không mở bọc chăn ra nhìn thử xem?”

Ngọc Nha Nhi cả kinh, theo bản năng lật chăn ra, một cái gối liền rớt xuống.

Một khắc khiếp sợ này, nàng ta bỗng nhiên cảm thấy giữa lưng chợt lạnh.

Nàng quay đầu, nhìn đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Thái Sử Lan, nhiệt lượng toàn thân như bị rút sạch. Ngọc Nha Nhi chậm rãi hạ tầm mắt. Dưới chân nàng, vẻ mặt Cảnh Thái Lam cau có vì bị đánh thức, khó chịu lườm nàng.

“Ngươi...”

Giữa lưng đau sót, nàng gắng gượng xoay người, thấy Thái Sử Lan đang rút một thứ hình dạng cổ quái từ lưng nàng ra. Vật nhọn kia không dính chút máu, ánh sáng màu lam lấp lánh kỳ dị.

“Là kẻ nào phái ngươi tới?” Thái Sử Lan gấp gáp nói, bởi nàng cảm thấy được có người đang lao về phía này.

“Muốn bức cung ta? Ha ha, ngươi cứ mơ...” Ngọc Nha Nhi cười lớn - tổ chức của nàng, chưa từng có người bị bắt lại khai ra nửa lời.

Lời còn chưa nói hết, nàng ta không cười nổi nữa. Phía đối diện, nữ nhân kia bình tĩnh nhìn nàng, nhưng ánh mắt lại giống như dã thú nhìn con mồi dưới chân.

Cho dù có dãy dụa thế nào, cũng không có khả năng chạy thoát.

Một nữ tử không thể học võ công như nàng ta, làm sao có thể...

Ý nghĩ mơ hồ vừa xẹt qua, đầu óc của nàng đột nhiên trống rỗng, tinh thần mệt mỏi, chỉ muốn ngủ say một giấc.

“Là kẻ nào phái ngươi tới?” Âm thanh lạnh lùng lại một lần nữa vang bên tai nàng.

“Ngũ Việt...” Nàng lẩm bẩm.

Thái Sử Lan hơi cúi người lắng nghe. Thì ra, Ngọc Nha Nhân là gián điệp đến từ Ngũ Việt, là một trong mấy trăm mật thám từng trải qua huấn luyện đặc thù ở Ngũ Việt, được đưa tới bên người quan to quý tộc ở kinh đô Nam Tề. Nàng ta đã ẩn núp trong phủ quốc công không dưới năm năm, trước giờ chưa từng có hành động gì, lần này nhận lệnh từ quan trên, đến đây bắt cóc Cảnh Thái Lam. Vì muốn bảo đảm hành động thành công, Ngũ Việt không tiếc để tất cả lực lượng ở phụ cận lộ mặt, chạy đến phối hợp cùng nàng. Không ngờ tới, cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc, thậm chí là bại dưới tay một người hoàn toàn không có võ công như Thái Sử Lan.

Ngọc Nha Nhi cau mày, dường như còn đang suy nghĩ nguyên trong đó. Đầu tiên, vì không muốn kinh động đến Dung Sở, bọn họ đã lựa chọn khí độc cực kỳ tinh diệu, có thể khiến cho Thái Sử Lan cùng Cảnh Thái Lam nhanh chóng hôn mê, vì lý gì lại không có tác dụng? Mà từ khi nào Thái Sử Lan đã phát hiện nàng có vấn đề, là từ khi tráo đổi Cảnh Thái Lam dưới gầm giường sao?

“Các ngươi tự cho rằng bản thân ẩn núp tinh vi, kỳ thật đã sớm rơi vào tầm mắt người khác.” Thái Sử Lan nói, “Sung Sở không phải không biết tới sự tồn tại của các ngươi, chẳng qua chỉ là một mực đợi các ngươi mắc câu mà thôi. Loại nước hắn sai hai ngươi hàng ngày dùng để tẩy trừ vách tường mặt đất, chính là thuốc giải.”

“Về phần tại sao ta phát hiện ngươi có vấn đề, rất đơn giản, ô giấy trên cửa sổ từng bị động qua, mà người cuối cùng rời khỏi phòng ta, là ngươi.” Thái Sử Lan nâng cằm Ngọc Nha Nhi lên, nhìn thẳng vào mắt nàng ta, “Một vấn đề cuối cùng, trong doanh Nhị Ngũ, chắc chắn còn có nội ứng của các ngươi, là ai?”

Ngọc Nha Nhi há mồm, đang định trả lời, bỗng nhiên hai bóng người đánh tới, góc áo phấp phới trong gió. Người còn chưa đến, tay áo vừa nhấc, mũi nhọn lạnh lẽo bắn thẳng vào lưng Ngọc Nha Nhi. Ngọc Nha Nhi “A” lên một tiếng, thân người mềm oặt trượt xuống.

Kẻ ra tay cũng không dừng lại, tên phía trước lạnh lùng quát, “Thích khách lớn mật, còn chưa chịu chết!”

Người còn lại thản nhiên nói, “Đã khiến cô nương sợ hãi.”

Hai người vừa nói xong câu đó, một trái một phải tách ra giữa không trung, song song quỳ xuống đất. Thái Sử Lan nhìn búi tóc hai kẻ nọ, hóa ra là nữ tử. Tướng mạo vênh váo, vẻ mặt đáng ghét. Hai người không tới xem Ngọc Nha Nhi đã chết hay chưa, cũng không để ý đến Thái Sử Lan, mà khom người thật sâu, hướng mặt về phía cửa chính, dịu dàng nói, “Cung nghênh tiểu thư.”

Thái Sử Lan mặt không biểu tình - tiểu thư, tiểu thư nào ở đây? Từ trên trời rớt xuống? Dung Sở với Lí Phù Chu đâu? Bình thường chạy tới chạy lui, không dừng nửa bước, đến lúc có chuyện quan trọng liền biệt tăm?

Hai nữ tử kia khép na khép nép khom người với cái cửa, mặt cũng đã muốn chạm đất đến nơi. Thái Sử Lan nhìn ra ngoài, không thấy một ai tiến tới, nhưng cách đó không xa, lại thấy Dung Sở giống như đang bị cản lại, mà Lí Phù Chu lại không biết đã biến đi đâu.

Đúng lúc này, hương lan xộc thẳng vào mũi, ngào ngạt thơm ngát, vừa ngửi liền biết là hương liệu cao quý. Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy có vật gì đó lả tả bay xuống, rơi đầy trên mặt đất, tỏa hương thơm mát.

Thái Sử Lan vươn tay đón lấy, nhìn kỹ đóa hoa màu trắng trong tay, quả nhiên là hoa lan.

Hoa lan tung bay đầy trời, giống như tuyết trắng bao phủ, mà giữa không trung, một cái kiệu đột nhiên xuất hiện.

Thân kiệu màu xanh nhạt, hoa tươi tô điểm, bốn phía chạm rỗng, tơ tằm trong suốt che phủ, vô số chuông bạc, sợi tua rủ xuống. Bốn góc, tiểu tỳ mặc y phục tuyết trắng nâng kiệu, bước đi trên không, chậm rãi hướng xuống.

Lúc này, hoa lan như tuyết ngập trời, kiệu hoa tì mĩ, cưỡi mây đạp gió mà đến. Tơ tằm tung bay trong gió, mơ hồ có thể thấy người trong kiệu ngồi thẳng, khí chất tôn nghiêm, tựa như tiên nữ trên chín tầng mây.

Lúc này, ồn ào náo động nơi đây đã kinh động cả doanh Nhị Ngũ, nhiều ít đệ tử chạy ra khỏi cửa, thấy một màn này giữa không trung, đều nhịn không được mà trợn mắt há mồm.

Thái Sử Lan khoanh tay trước ngực, vẻ mặt không đổi - không tồi, còn tưởng chỉ có thể nhìn thấy trong phim võ hiệp, không ngờ hiện tại có thể tận mắt chứng kiến.

“Cung nghênh tiểu thư!” Tiếng kêu nghênh đón của hai nữ tử kia càng thêm cung kính, một người trong đó xoay mặt, lạnh lùng nói với Thái Sử Lan, “Nữ nhân sơn dã, quả nhiên không hiểu chuyện! Chúng ta cứu ngươi thoát khỏi nguy hiểm, giúp ngươi ra tay giết địch, ngươi không tạ ơn cũng không sao. Hiện tại, tiểu thư của chúng ta quang lâm, ngươi cũng không thèm quỳ tiếp?”

Thái Sử Lan vẫn khoanh tay trước ngực, liếc mắt về phía cửa, lại nhìn xuống Ngọc Nha Nhi dưới đất.

“Nhiều chuyện.” Nàng nói.

“Ngươi nói cái gì?” Nàng kia không thể tin nổi, nhướn mày, giọng nói bén nhọn.

“Đần độn.”

“Thật là nữ nhân sơn dã! Láo xược!”

“Ầm ĩ.”

“...Thôn nữ ngu dốt kia, còn không mau đến bái kiến tiểu thư nhà ta!”

“Ai cơ?”

“Chúng ta phải...” Nàng kia còn chưa nói hết câu, thanh âm đã bị cắt ngang.

“Trúc Tình.” Một giọng nói ôn nhu vang lên, “Không được thất lễ.”

“Vâng, tiểu thư.” Thị nữ tên Trúc Tình kia lập tức cung kính khom người.

Thái Sử Lan xoay người, thấy cỗ kiệu đã dừng lại trước cửa. Mà sân trước phòng nàng nhỏ hẹp, lúc cỗ kiệu đáp xuống, tiểu tỳ nâng kiệu phía trước vấp phải cánh cửa, thân người lảo đảo. Cỗ kiệu kia cũng vì vậy mà nghiêng về trước, nữ tử như tiên nhân bên trong cũng lao đầu xuống. Nàng ta vội vàng vươn tay vịn vào thành kiệu, ý đồ tận lực duy trì dáng ngồi đoan trang của mình. Mà ngay lúc đó, Thái Sử Lan bỗng nhiên tiến lên, tóm lấy bàn tay đang vươn ra của nàng ta, dùng sức lôi kéo.

“Cung nghênh, cung nghênh.” Nàng nói.

Nàng kia không kịp đề phòng, nhất thời lảo đảo bị kéo ra. Thái Sử Lan lại vung mạnh tay, đẩy nàng ta vào trong phòng, “Mời vào!”

Nữ tử còn chưa kịp ổn định thân hình, đột nhiên bị đẩy, chỉ nghe “Rầm” một tiếng, cũng không biết va phải cái gì, một âm thanh nhịn đau nho nhỏ mơ hồ vang lên.

Trong nháy mắt, đoan trang, tao nhã, tiên nữ,...đều tan thành cát bụi...

“Ngươi làm cái gì đấy?” Trúc tỉnh đỏ mặt, giọng nói ngập vẻ tức giận, “Ngươi dám làm vậy với tiểu thư của chúng ta! Dám dùng bàn tay dơ bẩn kia lôi kéo nàng!”

Thái Sử Lan liếc nhìn nàng ta, chậm rãi rút khăn ra, lau lau hai tay.

“Thật bẩn.” Nàng nói.

Liền theo đó, Thái Sử Lan quẳng khăn tay xuống, chậm rãi bước vào phòng. Mà bên trong, mỹ nhân kia đã tự mình sửa sang, ngồi ngay ngắn từ bao giờ.

Thấy Thái Sử Lan tiến vào, nàng ta khẽ gật đầu, nói: “Ngồi đi!”

Giọng nói ôn nhu, giọng điệu cũng không tính là ngạo mạn, vấn đề ở chỗ, nàng ngồi trong phòng người ta, ngồi ở vị trí chủ nhà, rồi nói với chủ nhân chân chính nơi này hai chữ - “Ngồi đi!”

Thái Sử Lan đương nhiên không ngồi xuống, khoanh tay trước ngực nhìn nữ nhân từ trên trời rơi xuống kia. Quả nhiên, ảo giác vẫn luôn xa vời thực tế.

Còn tưởng đối phương nhất định giống với tiên tử, chẳng hạn như tóc dài tung bay, áo trắng phất phơ, kết quả, xiêm y người ta là chất liệu cao quý, cũng nhẹ nhàng bay bay, có điều lại là màu xanh da trời, hơn nữa còn hơi đậm. Tuy rằng cũng khá đẹp, nhưng mặc trên người nàng có vẻ hơi già dặn. Thái Sử Lan suy nghĩ một chút, cảm thấy màu sắc này rất quen mắt, cẩn thận nhớ lại mới bừng tỉnh, đây không phải giống hệt màu y phục Lí Phù Chu hay mặc sao?

Còn tưởng đối phương nhất định vô cùng xinh đẹp. Hoa tươi rực rỡ phun đầy trời như vậy, lớn lên chắc chắn khuynh quốc khuynh thành, nếu như không thể lên sân khấu biểu diễn thì thật có lỗi với kịch bản của Quỳnh Dao. Ai ngờ, nhìn kỹ mới thấy, cũng thường thôi, so với Tô Á còn kém mất ba phần.

Thái Sử Lan lại nhìn sang đám tiểu tỳ áo trắng. Trong phông nền tuyệt đẹp ban nãy, nàng còn cảm thấy ai ai cũng đều xinh xắn lộng lẫy, hiện giờ tới gần mới phát hiện, đôi mắt, sống mũi tất cả đều có điểm không đẹp, đứng bên người nữ tử áo lam kia thì rất có tác dụng làm nền, giống như mấy đóa hoa loa kèn vây quanh cỏ xanh.

Thái Sử Lan âm thầm bội phục, vị này đúng thật là cao thủ. Không những giấu diếm thành công khuyết điểm bản thân, mà còn có thể dùng kẻ khác làm nền cho mình, khiến cho người nhìn sinh ra ảo giác - quả nhiên vô cùng cao thâm!

Đám thị nữ tiến tới, một người lôi ra một bộ ấm trà, chén sứ nho nhỏ; một người lấy ra lá trà từ trong túi gấm, hương thơm nức mũi; một người tìm kiếm bếp lò, chuẩn bị đun nước; người còn lại vén tay áo, lau sạch bụi bẩn trên bàn, sau đó, đặt một miếng ngọc kê tay lên, tránh cho mặt bàn thô ráp tổn thương da thịt mềm mại của tiểu thư nhà các nàng.

Dường như nữ tử áo lam kia không quan tâm chuyện Thái Sử Lan muốn đứng hay muốn ngồi, cũng không liếc nhìn mấy kẻ đang bận rộn xung quanh, nàng ta đoan trang ngồi một chỗ, thấy Thái Sử Lan chăm chú nhìn mình, mới chậm rãi nói, “Ta là Kiều Vũ Nhuận.”

Nói xong nàng liền im lặng, giống như chắc chắn Thái Sử Lan đã từng nghe qua cái tên này. Thái Sử Lan khoanh tay trước ngực, dựa vào cạnh cửa, bình tĩnh nhìn nữ nhân trước mặt.

Kiều Vũ Nhuận không chút xấu hổ, hoặc cũng có thể trước giờ nàng luôn như vậy, không quan tâm sắc mặt kẻ khác. Sau một hồi yên tĩnh, nàng lại lên tiếng, “Ta từ lệ kinh đến đây là để báo tin cho quốc công, nhân tiện hỏi thăm Phù Chu. Lại nghe được cô nương ở cạnh quốc công, đặc biệt tới bái vọng. (kính thăm)”

Thái Sử Lan vẫn yên lặng nhìn nàng - muốn công khai quyền sở hữu? Đối tượng là ai đây? Dung Sở? Hay Lí Phù Chu?

“Nơi này thật sơ sài.” Kiều Vũ Nhuận nhìn quanh, giọng điệu đau lòng, “Hai người bọn họ làm sao có thể ở quen được.”

Thái Sử Lan nhìn đồ vật tinh xảo bằng gỗ Hoàng Dương, nền đá bằng phẳng, bốn vách tường có treo đàn cầm cùng kiếm cổ, màn gấm sa hoa lộng lẫy - ừm, thật sơ sài!

Giọng điệu cô nương này đau lòng như thế, lẽ nào còn muốn vung tiền như rác, xây phòng vàng để tiện chăm sóc hai người kia sao?

“Có điều, chắc cô nương không nghĩ như vậy.” Kiều Vũ Nhuận gật đầu với nàng, ôn hòa nói tiếp, “Cũng không sao, ta hiểu suy nghĩ của những người như ngươi.”

Nàng khoan dung độ lượng, mỉm cười hiền hậu. Mấy thị nữ kia thấy thế cũng lộ vẻ cảm động, đáy mắt ngập nước, đồng loạt gật đầu.

Bầu không khí tuyệt vời như vậy, hài hòa như vậy, khắp nơi tràn ngập yêu thương cùng cảm động như vậy. Bất kể là ai, khi thấy được cảnh này, có lẽ đều sẽ cảm thấy rất vừa mắt. Đương nhiên, ngoại trừ Thái Sử Lan.

Nàng vẫn khoanh tay tựa cửa, nhìn nữ nhân kia - Nói nhảm nhiều như vậy, rốt cuộc trọng điểm là gì?

“Ta vừa mới tới, chưa có hiểu rõ ngươi, chỉ nghe nói ngươi còn mang theo một đứa nhỏ. Ngươi là quả phụ sao?” Kiều Vũ Nhuận mỉm cười nhìn Thái Sử Lan, lại tiếp tục lên tiếng, “Ta hiểu suy nghĩ của những người như ngươi. Các ngươi xuất thân nghèo khó, chịu bao khổ cực, hiện tại may mắn được quốc công chú ý, ngươi cũng không có lý do gì để từ chối. Mà với hiểu biết nhỏ hẹp của ngươi, chắc hẳn cũng không nghĩ tới một điều, nếu như mẹ con các ngươi ở lại nơi này, sẽ vô tình bôi nhọ thanh danh của quốc công và Phù Chu. Hai người họ đều là nam tử quang minh lỗi lạc, có lẽ cũng không để ý. Có điều, hôm nay ta đã tới đây, không thể không nhắc nhở ngươi, chúng ta đều là nữ nhân, có thể không xinh đẹp, nhưng tuyệt đối không thể không hiểu biết lễ nghĩa mà ở cùng chỗ với nam tử chưa vị hôn*. Việc làm tổn hại danh dự này, dù sao cũng hơi không ổn...Ngươi hiểu chứ?”

(vị hôn: kết hôn.)

Nàng ta ngẩng đầu, nhìn Thái Sử Lan, ánh mắt dịu dàng, ấm áp. Thái Sử Lan lại bất động như cũ, thản nhiên đón nhận ánh mắt nàng.

Năm lần bảy lượt nhìn thấy vẻ mặt tê liệt này, lại nửa câu cũng không thèm mở miệng đáp lại, vị Kiều tiểu thư cao quý ôn hòa nào đó rốt cuộc không nhịn được nữa, mày hơi nhíu lại, sau đó lại vội vàng dãn ra, chân thành nói, “Ta hiểu suy nghĩ của những người như ngươi...”

“Ta hiểu những nữ nhân như ngươi.” Thái Sử Lan bỗng nhiên lên tiếng, “Các ngươi thanh cao máy móc, ăn nói dài dòng, đi nhẹ nói khẽ, thích uống trà xanh.”

“Tại sao ngươi biết ta thích trà...”

“Nhìn như tiên nữ giáng trần, thanh cao thoát tục, kỳ thật xiêm áo lòe loẹt, ba lạng phấn trắng, một lạng son môi.”

“Ngươi...”

“Dịu dàng điềm đạm, hiền lành đoan chính, tinh thông cầm kỳ thi họa, quanh năm lắm bệnh nhiều tai.”

“Ta...”

“Không được uống rượu, nếu uống liền say. Mà có thêm nam nhân, say lại càng say.”

“Cái này...”

“Thích tỏ vẻ trong sáng thanh cao” Thái Sử Lan liếc mắt nhìn xuống Kiều Nhuận Vũ đang há to miệng, “Hiền lành lương thiện, âm thầm chịu đựng, rưng rưng nước mắt.”

Giọt nước lơ lửng trên khóe mắt Kiều Nhuận Vũ, rốt cuộc không biết có nên chảy xuống hay không...

Thái Sử Lan nói đến đây, chậm rãi lướt qua người nàng, đi vào phía trong.

“Hiện tại đang là nửa đêm. Đây là phòng ta, kia là bàn ta.” Nàng nói, “Cái mông ngươi đang đặt nhầm chỗ. Vậy nên, đề nghị ra cửa, quẹo trái tìm phòng Dung Sở, quẹo phải tìm phòng Lí Phù Chu, thích đi đâu thì đi, đừng lằng nhằng dây dưa nữa.”

“Rầm” một tiếng, nàng đóng sập cửa phòng, vứt lại vị mỹ nhân hiền thục nào đó ngây ngốc một chỗ.

“Láo xược! Quá láo xược!” Khuôn mặt Trúc Tình đỏ bừng, chạy lên định đạp cửa. Kiều Vũ Nhuận bỗng quát lên một tiếng chói tai, “Trúc Tình!”

Trúc Tình hoảng sợ, lập tức dừng chân. Vẻ nghiêm nghị trên khuôn mặt Kiều Vũ Nhuận cũng đã biến mất, hai mắt đỏ hoe. Nàng ngồi yên một lúc, sau đó mới ủy khuất cười, “Nàng nói đúng...là ta thất lễ. Ta có lòng tốt muốn khuyên nàng, lại quên mất thời điểm không thích hợp, đã vậy, chúng ta đi thôi.”

Hai mắt Trúc Tình cũng đỏ lên, giận dữ nói, “Tiểu thư, thân phận người cao quý cỡ nào cơ chứ? Hôm nay tới gặp dã nữ này đã là tự hạ thấp bản thân rồi, vậy mà nàng ta còn đám làm như vậy? Cứ coi như không luận thân phận, nói về quan hệ thân sơ, nơi này có chịu chứa chấp nàng hay không, cũng do người quyết định. Nàng hành xử không đúng, bị giáo huấn là đáng, tại sao cuối cùng lại thành chúng ta bị đuổi đi chứ!”

Kiều Vũ Nhuận nghiêng đầu nhìn nàng, vẻ mặt kỳ lạ, bỗng nhiên thẹn thùng cười, nói: “Nói vậy không đúng rồi. Nơi này dù sao cũng thuộc về quốc công, muốn đuổi người cũng không đến lượt chúng ta quyết định.”

“Phải rồi!” Hai mắt Trúc Tình sáng lên, sung sướng vỗ tay, “Chúng ta không cần thiết hạ thấp bản thân lo chuyện của nữ nhân này, nói cho quốc công biết không phải là được rồi sao! Quốc công chắc chắn sẽ giúp tiểu thư hả giận.”

Một thị nữ khác lại lên tiếng, “Tiểu thư chịu oan ức, Lý công tử nhất định cũng muốn vỗ về. Đến lúc đó, vị Thái Sử cô nương này tự nhiên sẽ hiểu rõ vị trí của nàng, không cần chúng ta phải nói nhiều.”

“Lê Phách, chớ nói lung tung.” Gương mặt Kiều Vũ Nhuận ửng đỏ, hai mắt lại long lanh, “Đừng quấy rầy người khác nghỉ ngơi, chúng ta về trước đã!”

Nàng chậm rãi vươn tay, hai thị nữ mỉm cười, đỡ lấy Kiều Vũ Nhuận. Mấy người lặng lẽ đi ra ngoài, được một đoạn, bỗng nhiên xoay người, ánh mắt lành lạnh liếc nhìn hai cánh cửa đóng chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.