Thái Sử Lan ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên đến đỉnh đầu mới miễn cưỡng đứng dậy rửa mặt, một bên luyện tập thần thông, một bên chờ ăn cơm sáng.
Nàng ngồi trước bàn trang điểm, nhìn chính mình trong gương. Mái tóc đã dài ra một chút, nhưng còn chưa đủ để buộc lên. Thái Sử Lan suy nghĩ một chút, không biết là nên nuôi tóc tiếp hay cắt ngắn đi, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại. Lúc này, nàng mới để ý đến xác trùng mà Dung Sở đeo trên tai mình, tên gọi tuy rằng hơi khó nghe, nhưng thứ này thật ra rất đẹp. Tạo hình trơn bóng như giọt nước mưa, bốn góc hơi nhô ra, thoạt nhìn có vẻ cá tính, đúng là phong cách ưa thích của nàng. Toàn thể như trong suốt lại như ánh lên sắc hồng, có một đường mỏng màu đen chạy dọc, nhìn qua giống với gân mạch, đều sáng bóng lộng lẫy, như kim cương mã não, mang một vẻ đẹp ngỗ ngược, phóng túng.
Thái Sử Lan thử tìm cách gỡ xuống, nhưng lại không thấy có nút tháo, mà thực tế nàng còn chẳng có lỗ tai, cũng không biết tại sao có thể đeo lên thứ này, có lẽ, lời Dung Sở nói là sự thật.
Không lấy được cũng không sao, vấn đề ở chỗ, sao mãi vẫn chưa thấy bữa sáng được đem tới?
Từ khi tới Phúc Trúc Xuy Tuyết, Dung Sở liền không đồng ý để nàng mang Cảnh Thái Lam đến phòng ăn tập thể, một ngày ba bữa đều phải ở đây. Tuy rằng Thái Sử Lan thích ra ngoài hơn, nhưng sau khi biết lý do là vì Cảnh Thái Lam, cũng không phản đối nữa.
Hàng ngày, bữa sáng đều sẽ được đem tới từng phòng. Riêng Dung Sở không cần, bởi hắn lúc nào cũng muốn ngủ tới giữa trưa, Lí Phù Chu thì lúc nào cũng dậy sớm, nên đã một mình ăn xong từ lâu.
Có điều, hôm nay hơi kỳ lạ, Thái Sử Lan đợi một lúc lâu, mới có hai thị nữ đến thỉnh an, sau đó tới phòng bếp hỏi. Sau đó, họ quay lại báo rằng phòng bếp không có người, nghe nói có một vị khách quý từ xa tới, muốn đích thân xuống bếp, những người không liên quan đều bị đuổi cả ra ngoài.
Thái Sử Lan nghe tới đây, vội vàng lục lọi khắp phòng, lôi đồ ăn vặt ra ăn. Có trời mới biết Kiều tiểu thư tôn quý kia sẽ đốt ra cái loại đồ chơi gì.
Lại một lúc lâu trôi qua, phỏng chừng đã tới giờ cơm trưa của Dung Sở. Lúc này, hai thị nữ của Kiều tiểu thư đứng ở ngoài viện, vừa khách khí vừa lạnh nhạt nói ràng Kiều tiểu thư tự mình xuống bếp, hiện đang thiết tiệc rượu ở Tư Tịnh cư, mời Thái Sử cô nương vui lòng tới tham gia.
Thái Sử cô nương đương nhiên không hề vui lòng, nàng còn muốn bảo vệ cái dạ dày nhỏ bé của mình. Nhưng nếu nàng không vui lòng tham gia, người ta sẽ không rời đi, Thái Sử Lan nhìn sang Cảnh Thái Lam còn đang ngủ say trên giường, nếu như viện cớ con nhỏ có vẻ không thích hợp, đành miễn cưỡng đi theo.
Nàng vừa vào cửa, đã thấy trên bàn dài bày đầy bát vàng chén ngọc, đồ ăn tỏa hương thơm phức. Dung Sở ngồi chính giữa, bên trái là Lý Phù Chu, bên phải là Kiều Vũ Nhuận, cả ba đều đang tươi cười trò chuyện.
Thấy Thái Sử Lan tới, Kiều Vũ Nhuận hơi hơi thẳng người, mỉm cười gật đầu với nàng, sau đó nhẹ nhàng cất giọng trách mắng hai thị nữ, “Hai người các ngươi tiếp đón thật không chu đáo. Nửa canh giờ trước bảo các ngươi đi mời Thái Sử cô nương, các ngươi lại lề mề đến tận bây giờ mới trở lại, làm cho quốc công và Lí tiên sinh phải chờ lâu, thật sự thất lễ.”
Thái Sử Lan nghe tới đây, gật đầu một cái. Rất tốt, vừa mở miệng đã khai hỏa, nói bóng nói gió.
Hai thị nữ vội vàng quỳ xuống, cuống quít dập đầu, “Chúng nô tỳ đáng chết! Chúng nô tỳ quả thật cố ý kéo dài...Là bởi vì trong lòng bất mãn Thái Sử cô nương...” Nói đến đây thì nước mắt lưng chòng, liếc mắt nhìn nàng.
Thái Sử Lan lại gật đầu. Không tệ, có công thêm dầu vào lửa, tiếp theo là có thể cáo thành công trạng rồi!
Đương nhiên, người tố cáo là thị nữ không hiểu chuyện, còn Kiều tiểu thư khoan dung độ lượng, nhất định sẽ không để bụng.
Mấy thị nữ đầu rưng rưng nhìn về phía Dung Sở, lại nhìn sang Lí Phù Chu. Dung Sở mỉm cười, gắp một miếng điểm tâm trước mặt, “Phù Chu, nếm thử bánh bao của Kiều nữ quan xem sao, nghe nói huynh thích nhất món này.”
Kiều Vũ Nhuận đỏ mặt.
Lí Phù Chu liếc mắt nhìn Dung Sở, cũng cười khẽ, gắp một miếng bánh bao lên ăn, “Quả thực ngon!”
Kiều Vũ Nhuận lại càng đỏ mặt, xấu hổ nói, “Quốc công và Lí tiên sinh không chê là tốt rồi.”
Dung Sở không thèm để tâm đến thị nữ, mắt thấy cáo trạng chuẩn bị thành công toi, Kiều Vũ Nhuận lập tức đảo mắt, liếc nhìn mấy thị nữ quỳ trên đất, “ngạc nhiên” nói, “Các ngươi còn quỳ làm gì? Ta đâu có nói sẽ tránh phạt các ngươi, còn không mau đi xuống tự kiểm điểm!”
“Tại sao chúng nô tỳ phải tự kiểm điểm?” Lê Phách lập tức thẳng người, giọng điệu tức tối, “Là do hành động của Thái Sử cô nương khiến người ta bất mãn!”
“Làm càn, lời này làm sao có thể nói.” Kiều Vũ Nhuận quát khẽ, “Đang yên đang lành, các ngươi bất mãn Thái Sử cô nương cái gì? Thái Sử cô nương là khách của quốc công, cũng coi như là chủ tử của các ngươi. Các ngươi có tư cách gì mà bất mãn?” Nói xong, nàng áy náy cười, nhìn về phía Dung Sở và Lí Phù Chu, “Các nàng theo ta lâu ngày, xưa nay đều giống như tỷ muội một nhà, khó tránh việc được nuông chiều mà không hiểu được cấp bậc lễ nghĩa, mong quốc công và Lí tiên sinh thứ lỗi.”
“Tiểu thư, tuy rằng người rộng lượng, không để tâm, nhưng mà, chúng nô tỳ...chúng nô tỳ không thể trơ mắt nhìn người chịu ủy khuất...”
Thái Sử Lan tiếp tục gật đầu. Hay, kẻ tung người hứng, đi hết một vòng lại quay lại chuyện cũ.
Nàng đột nhiên sải bước đi tới. Đám thị nữ xoay người, giận dữ trừng mắt nhìn nàng, Kiều Vũ Nhuận đứng lên, cười dài, tiến lên kéo nàng, nói: “Thái Sử cô nương vừa nhìn đã biết là người tính tình ngay thẳng, ta vô cùng yêu mến. Chỉ là một chút hiểu lầm nho nhỏ, không đáng nhắc tới. Nào, mời cô nương ngồi.”
“Phải, không đáng nhắc tới.” Thái Sử Lan ngồi xuống, nhìn lên bàn, tiện tay cầm một cái bánh bao, “Về sau chỉ cần đừng có nửa đêm xông tới đánh đàn là được.”
Nụ cười trên môi Kiều Vũ Nhuận hơi cứng lại, sau đó lập tức mỉm cười, gật đầu.
“Là ta không đúng, quá nóng ruột muốn đến thăm cô nương.” Nàng mỉm cười, liếc mắt nhìn Dung Sở, nhẹ nhàng nói, “Quốc công rất ít khi thân thiết với một người như vậy, ta nhất thời hiếu kỳ, sơ xuất thất lễ. Lần này quốc công tha thứ cho ta, được chứ?”
Nàng nũng nịu mềm giọng, dịu dàng động lòng người, mỉm cười liếc mắt, sắt đá nhìn thấy cũng muốn tan chảy.
Dung Sở cười dài nhìn Thái Sử Lan, “Chỉ cần nàng tha thứ, ta cũng không để ý.”
Dường như thân người Kiều Vũ Nhuận lại cứng đờ. Lí Phù Chu gắp một miếng banh bao bỏ vào bát nàng, ôn hòa nói, “Chấm với dấm gừng rất ngon.”
Thân người Kiều Vũ Nhuận nháy mắt mềm nhũn, cười tươi như hoa, đoan trang thanh nhã, “Đa tạ Lí tiên sinh”, nàng quay đầu mỉm cười với Thái Sử Lan, “Nếu vậy, Thái Sử cô nương tha thứ cho ta chứ?”
Thái Sử Lan đang ăn bánh bao, cảm thấy hơi cứng, gật đầu, nói: “Lần sau hấp bánh kỹ chút.”
Phía sau vang lên tiếng “răng rắc”, dường như người tên Lê Hoa kia đang cào lên mặt đất...
“Vậy coi như Thái Sử cô nương đã tha thứ cho ta rồi.” Kiều Vũ Nhuận cười nhạt, gặp một cái bánh bao khác lên, “Lí tiên sinh và ta đều thích loại bánh này, Thái Sử cô nương cũng nếm thử xem.”
“Nàng ăn cua sẽ bị nổi mẩn.” Dung Sở gạt đũa, lại gắp một miếng bánh móng ngựa cho Thái Sử Lan, “Nàng thích ăn mặn. Cái này Lí Phù Chu cũng biết.”
Thái Sử Lan liếc nhìn Dung Sở. Thế nào? Thích để người ta ghen ghét nàng, rảnh rỗi có đúng không?
Nàng không có hứng thú với trò tranh giành tình nhân. Đời người lắm việc phải lo, tình yêu không phải thứ đáng lưu tâm.
“Đêm qua ta vừa tới liền gặp một trận ám sát. Có lẽ nơi này cũng không mấy an toàn, ta có mang theo mấy thị nữ, đều là người giỏi võ nghệ. Nếu quốc công cần hỗ trợ, xin cứ tự nhiên.” Kiều Vũ Nhuận mỉm cười, trân thành lên tiếng.
“Họ bảo vệ tốt Kiều nữ quan là được rồi. Nếu như nàng gặp phải chuyện không hay, ta làm sao ăn nói với thái hậu?” Dung Sở cười nhìn nàng, “Với lại, cũng không cách nào ăn nói với Lý huynh.”
“Quốc công nói đùa.” Kiều Vũ Nhuận xấu hổ đỏ mặt. Lí Phù Chu bình tĩnh nói, “Thuộc hạ nắm giữ hộ vệ phủ Quốc công, chỉ cần Kiều nữ quan ở cạnh quốc công, an nguy của hai người đều là trách nhiệm của ta.”
“Lí tiên sinh yên tâm.” Kiều Vũ Nhuận dịu dàng nói, “Việc ta ở đây đương nhiên không thể lộ ra bên ngoài. Mà theo như ta thấy, hành tung quốc công tuyệt mật như vậy, hôm trước có thích khách xông vào, chỉ có thể là do trong doanh Nhị Ngũ có nội ứng. Bởi vậy, ta đã bảo Vương công công mang cao thủ trong cung đến điều tra. Vương công công là một trong những chủ sự Tây Cục, việc ông ấy làm, xin quốc công cứ việc yên tâm.”
Nàng nói tới chính sự, giọng nói so với lúc trước hoàn toàn bất đông, sắc mặt trang nghiêm, câu từ khách khí, lại chân thành đáng tin.
Dung Sở đang uống cháo gạo tẻ, nghe đến hai chữ “Tây Cục”, dường như hơi dừng tay lại, ngâm nga nói, “A, hóa ra là Tây Cục...”
Giọng nói hắn nghe không ra vui giận, nhưng nghe ra lại có vẻ sâu xa kín đáo. Kiều Vũ Nhuận cười cười, thong thả nói, “Mấy năm gần đây, người trong triều và vương công quý tộc hay hiểu sai về Tây Cục. Thật ra, theo ta thấy, hơn phân nửa là những người đó có tật giật mình, tự thân có quỷ, nên mới lo sợ bị triều đình ta lùng bắt. Người quang minh lỗi lạc như quốc công, dĩ nhiên không có gì phải lo sợ.”
“Ta sợ.” Dung Sở cười.
Kiều Vũ Nhuận ngẩn ra, lại lập tức mỉm cười, “Quốc công lại nói đùa rồi.”
“Ta sợ Kiều nữ quan lộ vẻ nghiêm trang với ta.” Dung Sở cười ha ha một tiếng, đặt bát xuống, “Ta còn sợ Dung Sở ta chưa già đã thành kẻ vô dụng, bản thân gặp kẻ ám sát lại cần nữ nhân tới giải quyết hộ.”
Hắn mỉm cười nhìn Kiều Vũ Nhuận, giọng nói mềm nhẹ, nụ cười ấm áp bao trùm bốn phía, nhưng ánh mắt từ trên nhìn xuống lại mang vài phần tôn quý, vài phần lạnh nhạt.
Vẻ lạnh nhạt thờ ơ của hắn lại khiến người ta có cảm giác như bị sát khí bủa bây, Kiều Vũ Nhuận không kiềm được mà rùng mình một cái, vội vàng cười nhẹ, mềm giọng cất tiếng, “Quốc công nói vậy, bảo ta làm sao dám nhận. Vương công công là thái giám chưởng sự trinh tập* ty, nếu như chúng ta đã gặp phải án lớn mưu sát quốc công, về công về tư, đều nhất định phải điều tra một...hai.... Bằng không, thái hậu biết được, chúng ta không thể tránh khỏi tội danh không làm tròn bổn phận. Quốc công độ lượng rộng rãi, đương nhiên hiểu được điều này.)
(trinh tập: lùng bắt, điều tra và truy tìm.)
“Chỉ cần nàng rõ rang, ta đương nhiên hiểu được.” Dung Sở lại cười đến thân thiện, tự tay múc cháo cho Kiều Nhuận Vũ, “Ăn nhiều một chút, đường xa khổ cực rồi.”
Kiều Vũ Nhuận đưa hai tay đón lấy, vẻ mặt chân thành.
Thái Sử Lan yên lặng nuốt một miếng bánh bao xuống.
Người đứng trên luôn tranh quyền đoạt lợi như vậy? Miệng cười mà bụng toàn đao, trên đao tẩm độc, mỗi câu mỗi chữ đều là trường kiếm chôn sâu trong tuyết, nhìn qua bề ngoài có vẻ mềm mỏng dịu dàng, nhưng bên trong lại ngập tràn khí lạnh.
Cho dù nàng nhìn Kiều Vũ Nhuận không thuận mắt, nhưng lúc này cũng không khỏi cảm thấy nàng ta thật đáng thương. Chỉ bàn về chính sự trong chốc lát, ca ca tốt cũng không còn là ca ca tốt, sắc đẹp cũng thành mây bay, đối mặt với thế lực hùng hậu cùng sát khí ẩn giấu của Dung Sở, từng câu từng chữ đều phải cẩn thận suy xét.
Xem ra, nàng vẫn phải học nhiều.
“Ta no rồi.” Nàng đẩy bát ra, đứng lên, gật đầu với Lí Phù Chu một cái, cũng không thèm liếc nhìn Dung Sở và Kiều Vũ Nhuận, nghênh ngang rời đi.
“Thái Sử cô nương như ngọc chưa mài, ngây thơ thẳng thắn, thật khiến người ta yêu mến.” Kiều Vũ Nhuận mỉm cười nhìn bóng lưng nàng.
Dung Sở liếc mắt về phía Lý Phù Chu, cười nói, “Cũng không tệ, có điều giống như Lí Phù Chu đã nói, nữ tử phải dịu dàng trang nhã, thân thiện dễ gần như nàng mới là tốt nhất.”
“Làm sao có thể như vậy, là Lí tiên sinh quá khen rồi.” Hai mắt Kiều Vũ Nhuận sáng lên, xoay mặt nhìn Lí Phù Chu.
Lí Phù Chu mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Dung Sở lại cười nói: “Hôm nay trời đẹp, Kiều nữ quan hiếm khi mới ra ngoài một lần, cũng không nên phụ lòng cảnh xuân. Nhân lúc ta cân nhắc hồi báo thái hậu, không bằng để Phù Chu dẫn nàng đi dạo một chút.”
Ánh mắt Kiều Vũ Nhuận hiện vẻ vui mừng, “Thật sao? Nhưng mà Lí tiên sinh vất vả nhiều việc, ta không muốn làm phiền huynh ấy.”
“Bạn mỹ mạch thượng du, hanh hoa thổi đầy đầu, đầy là chuyện tốt, huynh ấy sao có thể không vui.” Dung Sở mỉm cười.
Lí Phù Chu đứng dậy, hơi hơi cúi người, “Kiều tiểu thư, mời.”
Kiều Vũ Nhuận mỉm cười, tự nhiên phóng khoáng, lại có chút ngại ngùng, thỉnh tội với Dung Sở, sau đó sánh vai cùng Lí Phù Chu rời đi.
Lúc này, Thái Sử Lan vừa lúc đi cạnh Trúc Tình. Thị nữ kia mở to mắt, cảm thán: “Lý công tử và tiểu thư quả nhiên là một đôi bích nhân!”
Giọng nói không lớn, chỉ vừa đủ để Thái Sử Lan nghe được.
Thái Sử Lan nhẹ nghiêng đầu, ánh mắt bình tĩnh lướt qua đôi “bích nhân”, cảm thấy cũng chẳng phải quá xứng đôi. Hoa dại cắm trong bình ngọc, thật khó coi!
Kiều Vũ Nhuận ôn hòa cười với nàng, nhẹ nhàng nói: “Thái Sử cô nương phải đi học đúng không!? Hoặc là còn phải chăm sóc con nhỏ. Chúng ta cũng không muốn làm lỡ việc chính của ngươi, nên không có mời ngươi cùng đi.”
“Phải.” Thái Sử Lan nói, “Ta đứng ở cạnh ngươi thật không phải, không xứng làm nôi bật vẻ đẹp của ngươi.”
Phía sau, Dung Sở khẽ bật cười, sắc mặt Kiều Vũ Nhuận nháy mắt trắng bệch, lập tức hất cằm, đi thẳng qua người Thái Sử Lan.
Lý Phù Chu nhìn nàng, Thái Sử Lan cũng chẳng để ý, thấy được nữ nhân kia cuối cùng cũng rời khỏi, ngược lại cảm thấy rất thoải mái, vui vẻ nhét một quả trám vào miệng, đi ra.
Phía sau, Dung Sở ung dung lên tiếng: “Không vui sao?”
“Hở?”
“Có phải có chút oán hận hay không?” Dung Sở hài lòng cười cười, “Có phải cuối cùng cũng phát hiện Phù Chu đối tốt với tất cả nữ nhân rồi không?”
“Vậy cũng còn hơn việc đối xử không tốt với tất cả nữ nhân!”
“Nàng cũng thật biết bênh vực hắn.” Thân ảnh Dung Sở vút lên, lập tức tới bên người Thái Sử Lan, nắm lấy cằm nàng, “Ta nhìn ánh mắt một chút, để xem đang nói thật hay giả?”
Thái Sử Lan “phụt” một cái, nhổ quả trám trong miệng lên ống tay áo hắn.
“Chua quá!” Nàng nói.
Dung Sở cúi đầu nhìn tay áo, lại ngước mắt nhìn Thái Sử Lan.
“Nàng làm ta thật muốn thay mặt phụ mẫu, nghiêm khắc phạt ba trăm roi.”
“Nhỏ mọn.” Thái Sử Lan đẩy tay Dung Sở ra, nhân lúc bàn tay buông lỏng, lập tức nhét quả trám vào miệng Dung Sở, “Đền cho ngươi.”
Dung Sở “...”