Thái Sử Lan bỗng nhiên nhấc chân, đạp mạnh vào cành cây Dung Sở đang đứng. “Rắc” một tiếng, cành to còn chưa gãy hẳn, cả người Dung Sở đã xiêu vẹo ngã xuống. Ngay lúc này, Thái Sử Lan nhanh tay tóm lấy tóc hắn.
Tóm lấy tóc hắn...
“Đừng dứt tóc ta...” Trong nháy mắt, quốc công gia bắt đầu nổi đóa, hô lên một tiếng rồi xoay người giữa không trung, gạt tay Thái Sử Lan ra. Thái Sử Lan đạp lên đùi hắn, bay ngang ba thước, rơi xuống đất. Mỗi người ngồi một góc trên đất, bốn mắt tóe lửa nhìn nhau. Dung Sở còn chưa kịp nghiến răng nghiến lợi, cành cây bị đạp nứt ban nãy bỗng nhiên rơi xuống, bụi tung mịt mù vây quanh người hắn...
Thái Sử Lan tranh thủ thời cơ trèo lên yên ngựa, nhìn sắc trời một chút. Tốt lắm, vẫn kịp làm một đĩa trứng chiên hương thung cho Cảnh Thái Lam trước khi nó dậy.
Nàng giật cương ngựa, toan lao đi, phía trước một đám người bỗng vọt tới, nam nữ già trẻ đều có, đinh ba, đòn gánh, chài cán bột đầy đủ, la hét tuôn ra cửa thôn, tiến thẳng về phía hai người họ. Dẫn đầu đám người là một đứa nhỏ, giọng nói sắc nhọn, “Là bọn họ! Là bọn họ phá hỏng cây hương thung của chúng ta!”
Một đám người vây kín đường đi, đều là dân chúng bình thường vừa thức giấc, gỉ mắt vẫn dính đầy trên mặt. Thái Sử Lan không dám phóng ngựa làm bừa, cúi đầu nhìn họ.
“Là bọn họ!” Đứa bé kia thét chói tai, “Lúc con đi tiểu thì thấy bọn họ trộm rất nhiều mầm hương thung của chúng ta.”
“Thật là thiếu đạo đức!” Một người đàn ông già nua run rẩy nói, “Năm nay tiết trời lạnh giá, thiếu nước mưa, cây hương thung giảm sản lượng, có tiền cũng chưa chắc mua được, một bó có thể bán ra một phân bạc. Bây giờ người cả thôn đều trông chờ vào nó, hai người các ngươi...hai người các ngươi...” Lão đầu vung vẩy tay chân, khiến Thái Sử Lan cũng bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Thái Sử Lan nhìn giỏ hương thung trong tay. Nàng thường ngày không mấy để tâm chuyện ăn uống, thật sự không biết thứ này lại đáng tiền như vậy. Thái Sử Lan sờ soạng túi áo, lấy một nắm bạc vụn ra, ném về phía lão đầu. Ông ta nhặt bạc lên, cắn cắn rồi mới nhét vào túi áo. Thái Sử Lan còn đang định đi, lão đầu ta giang tay chặn lại, “Chừng này mà đủ sao? Cây cũng bị các ngươi phá cả rồi! Nguồn sống cả thôn bị các ngươi đập! Sau này ngươi bảo bọn ta sống sao?”
Thái Sử Lan nhìn thân cây. Chậc, quả nhiên bị hủy. Có điều, chỉ là một cái cây, thật sư là nguồn sống cả thôn?
“Đền! Đền! Đền!” Tiếng chân giẫm bình bịch trên nền đất, ai nấy đồng thanh hô to.
“Đền thế nào?”
“Ba ngàn lượng!”
“Không có nhiều như vậy!”
“Vậy để lại thứ quý giá nhất trên người ngươi gán nợ!”
“Không có cái gì quý!” Thái Sử Lan nói, “Thả ta đi qua, ta sẽ quay lại bồi thường tiền cho các ngươi.”
“Phi.” Lão đầu cười nhạt, “Ngươi sẽ quay lại? Có quỷ mới tin!”, sau đó, lão ta nhanh nhẹn nằm chắn trước chân ngựa, “Ngươi qua đi, qua đi. Hoặc là đạp lên bộ xương già này của ta, hoặc là để tiền lại.”
Liền sau đó, một đám trẻ con cũng bắt chước nằm xuống, xếp thành một vòng, ưỡn cái bụng lên, kêu lớn, “Hoặc là trả tiền, hoặc là giẫm lên.”
Thái Sử Lan liếc nhìn Dung Sở. Quốc công gia khoanh hai tay trước ngực, cười dài nhìn cảnh tượng trước mắt, bày ra bộ dáng “không phải việc của ta“.
Xem ra hôm nay hắn đã được mở rộng tầm mắt. Thì ra Thái Sử Lan là người như vậy, người có địa vị quyền thế thì không để vào mắt, nhưng nhân dân bách tính ngược lại có thể làm khó nàng.
Thái Sử Lan xuống ngựa, đi về phía hắn. Dung Sở mỉm cười, “Ta không có tiền.”
“Không vay tiền.”
“Cũng không có đồ quý giá gì.”
“Không cần.”
“Sẽ không lấy thân gán nợ thay nàng.”
“Ngươi không đáng tiền.”
“Hử?” Nụ cười Dung Sở bắt đầu có chút nguy hiểm.
“Vừa rồi ngươi hỏi ta từ đâu tới.” Thái Sử Lan nói, “Trước tiên ta cho ngươi xem một vật.”
Dung Sở cúi đầu nhìn nàng, nụ cười thản nhiên, “Được.”
Thái Sử Lan phất tay, Gai Nhân Gian đã cầm sẵn, tia sáng màu bạc lập tức hấp dẫn ánh mắt Dung Sở. Hắn vốn đã có phòng bị, lúc này giật mình, “Đây là...”
Dung Sở nghiêng người về phía trước, Thái Sử Lan lập tức đâm gai vào lòng bàn tay hắn. Thân người Dung Sở chấn động, ánh mắt bắt đầu mờ mịt. Thái Sử Lan lớn tiếng nói với đám người, “Ta để người này ở chỗ các ngươi.”
“Hắn thì có gì?”
Thái Sử Lan kéo kéo đai lưng Dung Sở, “Ngọc đái, đáng giá nghìn lượng.”
Đám người trong thôn lập tức ngồi dậy, ánh mắt sáng rực.
Thái Sử Lan vung vẩy túi hương, “Trên túi khảm ngọc thạch, giá trị ngàn lượng.”
“Còn chưa đủ!” Hô hấp lão đầu dồn dập.
“Còn có thể bán!” Thái Sử Lan không mấy để ý, “Gương mặt này, vóc người này, ngàn lượng vàng cũng không phải không có khả năng.”
Đôi mắt ai nấy đều sáng rực.
“Đúng rồi.” Có người lẩm bẩm, “Nghe nói gần đây thành Đông Xương có một quý nhân, tên quốc công gì gì đó, xinh đẹp phong lưu, thích mấy thứ mỹ lệ tinh xảo. Chủ phủ Đông Xương hồi này đang tìm kỳ trân dị bảo nịnh bợ. Các ngươi nói xem, quốc công có thích hắn ta không? Đưa lên có khi còn kiếm được một khoản.”
“Đúng đúng!” Một đám lão nương hai mắt tỏa sáng lập tức gật đầu phụ họa, “Nhận lấy nhận lấy, trước tiên giữ lại trong thôn để chúng ta kiểm hàng chút.”
“Chớ nóng vội.” Lão đầu nện gậy lên nền đất, ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm Thái Sử Lan, “Người này có tật đúng không? Ban nãy rõ ràng còn bình thường, sao ngươi mới nói mấy câu đã ngu ngốc đứng một chỗ rồi? Có phải ngươi muốn vứt mối họa cho chúng ta hay không?”
“Đúng, đúng, trên người có tàn tật thì sao? Kiểm hàng tại chỗ! Kiểm hàng!” Đám lão nương đồng thanh hô to. hai mắt sáng quắc.
Thái Sử Lan vươn tay chạm vào nút áo Dung Sở. Gai Nhân Gian của nàng vẫn đâm vào tay hắn, cũng không sợ hắn sẽ bất ngờ thanh tỉnh.
Từng nút thắt được cởi bỏ, da thịt trắng sáng như ngọc dần dần hé lộ. Đám người xung quanh ai nấy đều trợn mắt há mồm, híp thở dồn dập. Thái Sử Làn nhăn mặt nhíu mày, có lẽ thế này là đủ rồi. Bằng năng lực của Dung Sở, chẳng mấy chốc sẽ tỉnh lại. Lúc ấy, để đám người vây kín hắn, nàng có thể nhân cơ hội chạy thoát. Nghĩ vậy, Thái Sử Lan buông tay. Mà đúng một khắc ấy, Dung Sở đột nhiên nháy mắt với nàng. Thái Sử Lan thầm kêu không ổn, vội vàng lui ra sau, đáng tiếc là đã quá muộn.
Dung Sở lật tay, gai nhọn màu bạc đâm thẳng vào lòng bàn tay nàng. Mà bàn tay vừa mở ra của Dung Sở lại trắng sáng như ngọc, không có lấy một vết trầy xước.
“Quá tam ba bận.” Hắn ghé tai Thái Sử Lan, ôn nhu nói, “Nàng nghĩ ta còn có thể mắc mưu thêm lần nữa?”
Hai mắt Thái Sử Lan mờ mịt, cả người cứng ngắc.
“A! Các ngươi làm trò gì thế?” Lão nhân nhìn cảnh tượng trước mắt có chút không đúng, hùng hổ tiến đến gần, “Mặc kệ thế nào, trước tiền để lại tiền...”
Dung Sở tùy ý phất ống tay áo, lão nhân lập tức bay ra xa.
“Dám đánh thôn trưởng, hôm nay bọn ta đem ngươi đi nướng....” Mấy người đàn ông tức giận giơ cuốc lao lên.
Giây tiếp theo, tất cả bọn họ đều treo lơ lửng trên cây, dây lưng rủ xuống, bay bay trong gió. Nhìn cảnh tượng trước mặt, ánh mắt đám người từ tham lam, dâm đãng dần dần chuyển sang nao núng, lo sợ.
“Ta không phải nàng.” Dung Sở mỉm cười, không thèm để ý đến đám người, lười nhác nói, “Ta không bồi tiền, cũng không để người ở lại. Mặt khác, ta mệt mỏi, mau chuẩn bị một gian phòng sạch sẽ.”
Một gian nhà rất nhanh được chuẩn bị xong. Lão đầu bò dậy, cung kính mời đại gia vào nghỉ ngơi.
“Không cần nghỉ.” Dung Sở đứng ở ngưỡng cửa, mỉm cười, vẻ mặt rõ ràng là sợ bẩn, “Mời mấy vị trưởng bối quyền cao chức trọng trong thôn tới đây, ta có việc muốn nhờ.”
“Lão nhân ở đây, công tử có gì phân phó?” Lão đầu kia chống gậy tiến lên.
Dung Sở liếc mắt nhìn lão đầu “tuổi cao chức trọng” trước mặt, “Trong thôn các ngươi có hôn thư không?”
“Có, có.” Lão đầu gật đầu lia lịa, “Hôn thư trong thôn có đủ, giáp bảo chính đều không thiếu thứ gì. Nếu công tử cần, bọn ta lập tức mang tới.”
“Hử?” Dung Sở như cười như không liếc mắt về phía hắn, “Quý thôn tuy không giàu có, nhưng có vẻ rất thức thời nhỉ? Nữ quyến trong thôn đều là người Ngũ Việt?”
“Sao công tử lại biết?” Lão đầu trợn to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
Dung Sở chỉ cười mà không nói - Da thịt nữ tử Ngũ Việt đen hơn so với nữ nhân bản địa. Mà quan trọng hơn, hắn biết mấy thôn trấn nghèo khổ ở Nam Tề vẫn tồn tại việc buôn bán người. Ngũ Việt, Tây phiên, thậm chí đảo quốc Đông Dương ở gần vùng biển Nam - Nhật Tang quốc đều có nữ tử nghèo khó vượt qua núi lớn, xuyên qua biển rộng để tới Nam Tề giàu có, thông hôn với dân bản xứ. Mà với việc này, quan phủ cũng nhắm một mắt mở một mắt mà cho qua. Ngươi có thể ngăn cản bắt cóc lừa bán, nhưng không thể ngăn cản đàn ông cưới lão bà, làm không cẩn thận còn có thể gây ảnh hưởng xấu tới trị an.
Ở Nam Tề, nếu một người muốn thú thân, nhất định phải có quan phủ làm chứng. Nhưng vì để tiện việc, thôn trấn địa phương cũng có hôn thư, hiệu lực tương đương chứng từ của quan phủ. Dung Sở thấy một thôn nhỏ thế này cũng có hôn thư, đương nhiên đoán ra đám phụ nữ nơi này đều có lai lịch bất chính. Trước đây hắn cũng không mấy để ý đến chuyện này, nhưng đêm qua Cảnh Thái Lam bị ám sát, mơ hồ đã nói lên thế lực của Ngũ Việt trong Nam Tề đã vượt ngoài tưởng tượng của hắn. Bởi vậy, vẫn là nên sớm ngày chỉnh lý lại tình hình.
Quốc sách nháy mắt hình thành trong đầu, tấu chương liên quan viết thế nào, đưa lên ra sau, lấy phương thức gì chỉnh đốn để vừa mềm mỏng mà vừa hữu hiệu đều đã tính đủ, thế nhưng vẻ mặt Dung Sở lại không chút đổi khác, cười nói: “Nếu vậy, phiền mang tới hai tờ hôn thư có ấn giám đầy đủ, cùng mời hai vị mạo lão qua đây.”
Hắn nói xong, tiện tay ném qua một khối vàng.
Ở thời đại nào cũng thế, sức mạnh của tiền bạc là thứ không cách nào phủ nhận. Đồ đạc nhanh chóng được chuẩn bị xong xuôi. Dung Sở dắt Thái Sử Lan vào phòng, nhìn hôn thư một lát, cười nói: “Đổi một tờ thành nạp thiếp.”
Nạp thiếp vốn không cần văn thư, nhưng lúc này Dung Sở đã đưa ra yêu cầu, làm gì có ai dám trái lời. Chẳng qua cũng chỉ là thay “Nay dựa vào người làm mai chứng nhận XX, mai mối XX trở thành chính thê của XX” bằng “trở thành thiếp thị” mà thôi.
Hai lão giả “tuổi cao chức trọng” trong thôn nhắc nhở Dung Sở, “Nhớ liệt kê rõ ràng sính lễ tài vật, tên họ tổ phụ và bản thân công tử, chức vụ, ngày sinh tháng đẻ, thứ hạng trong nhà, ruộng đất, các loại tài sản...
“Ồ.” Dung Sở thờ ơ nói, “Ta sợ viết không hết. Quên đi.”
Người cả phòng đồng loạt bĩu môi - chém đủ rồi đấy!
“Chúc mừng công tử, thê thiếp cùng thú, gia đình cát lành.” Trưởng thôn chắp tay thi lễ, liên tục chúc mừng, sau đó lại xoay người bĩu mỗi - thê thiếp cùng thú, phòng chính vỡ ngói...
“Đến đây ký tên.” Dung Sở dắt Thái Sử Lan qua, gai nhọn vẫn đâm vào lòng bàn tay nàng. Sau đó để cả hôn thư lẫn thư nạp thiếp trước mặt nàng.
Đám người cả phòng nghẹn họng trân trối - Có ý gì? Vừa làm thê, lại làm thiếp?
“Được rồi, viết thêm vài câu...” Dung Sở ghé tai Thái Sử Lan nói vài câu, nàng ngây ngốc nghe theo, chậm rãi di chuyển bút viết.
Thôn trưởng và hai nhân chứng đều tò mò tiến lại ngó trộm, khó khăn lắm mời dịch được chữ của Thái Sử Lan, mà đúng lúc họ vừa thấy rõ nội dung, tròng mắt lập tức trợn tròn, không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh. Bọn họ quay sang nhìn Dung Sở đang tươi cười vui vẻ, sau đó đồng loạt rụt cổ, lặng lẽ lui ra sau.
Đơi đến khi Thái Sử Lan viết xong, Dung Sở thỏa mãn gật đầu, ký tên mình lên giấy, nét chữ như rồng bay phượng múa. Hai vị “bà mối” nửa đường run rẩy ký tên sau cùng. Hôn thư “giản dị” cuối cùng cũng hoàn thành. Dung Sở thổi khô nét mực, tiện tay nhét vào ngực áo, nói “Chăm sóc thê tử ta cho tốt, ta đi một lát sẽ trở lại.” lại cười, “Nàng rất hay xấu hổ, các ngươi đừng nhắc lại chuyện này với nàng. Nếu như không may chọc giận nàng, các ngươi đều phải trả vàng lại cho ta.”
Mọi người gật đầu như giã tỏi. Dung Sở vừa đi khoảng một khắc, ánh mắt Thái Sử Lan dần dần thanh minh. Thái Sử Lan vừa tỉnh liền thấy một phòng nam nữ già trẻ đồng loạt nhìn chằm chằm mình, không tránh khỏi giật mình hoảng hốt.
“Nhìn cái gì?”
Mọi người cùng nhau lui xuống một bước, trăm miệng một lời, “Không có gì! Không có gì!”
Thái Sử Lan đứng dậy, nhìn quanh bốn phía, vô cùng kinh ngạc, không hiểu sao mình lại ở trong phòng, rốt cuộc ban nãy đã xảy ra chuyện gì rồi?
Gai Quên lãng có tác dụng khiến người ta mất đi ký ức trong thời gian ngắn, nếu như sơ ý thì rất khó phát hiện bản thân đã mất đi một đoạn trí nhớ. Thái Sử Lan ngồi xuống, chậm rãi hồi tưởng lại, vừa rồi một khắc cuối cùng nàng đã làm gì? Cởi nút áo của Dung Sở chăng?
Sau đó thì sao?
Sau đó...đã ngồi trong phòng.
Nhìn vẻ mặt kỳ lạ của đám người trong phòng, trực giác Thái Sử Lan lập tức vang lên tia báo động.
“Vừa rồi có chuyện gì xảy ra?”
“Không có! Không có!” Lắc đầu quá mức chỉnh tề.
Thái Sử Lan quan sát bốn phía, có bàn ghế, có mấy lão đầu, trên bàn có bút mực, có trang giấy. Nàng cầm một tờ giấy lên, soi dưới ánh mặt trời, chợt nhớ đây không phải hiện đại, bút mềm không có khả năng để lại dấu tích. Thái Sử Lan lại nhìn quanh, mồm miệng ai nấy đều ngậm kín như vỏ trai, muốn hỏi cũng không ra. Nàng dứt khoát đứng dậy, đi ra ngoài. Lão thôn trưởng ân cần tiễn nàng ra tận chỗ buộc ngựa, “Chúc mừng tiểu nương tử. Tiểu nương tử không ở lại đợi phu...”
“Cái gì phu?”
“Phu...” Hai mắt lão đầu đảo đảo, “Phú gia công tử, ha hả. Không ở lại đây chờ hắn sao? Hắn nói lát nữa sẽ quay lại.”
Thái Sử Lan nhìn chòng chọc lão đầu - giấu giếm cái gì?
Nàng phóng người lên ngựa, không nói hai lời, lập tức vung roi. Móng ngựa vút lên, để lại lão đầu ngây dại trong đám bụi. Lão đầu ngây ngốc nhìn theo bóng dáng Thái Sử Lan biến mất cực nhanh, bỗng nhiên vỗ đùi một cái, “Ôi chao! Quên mất không đòi lễ vật làm mai của bọn họ rồi!”