Editor: Imelda
Có câu, bị nghìn người chỉ, không bệnh cũng chết.
Thái Sử Lan bị nhóm người này đồng loạt chỉ vào, lửa giận phút chốc bùng nổ.
Nàng xưa nay đều lạnh lùng lạnh nhạt, không phải là người hay biểu lộ cảm
xúc ra ngoài. Nhưng giờ phút này đây, Thái Sử Lan nhìn chằm chằm đám
người kia, giống như thấy được sinh vật đê tiện, trơ tráo nhất thế gian. Nguyên một đám khoác trên bên ngoài lớp vỏ đạo mạo trang nghiêm, thật
giả lẫn lộn, bộ mặt giả dối thay đổi thất thường, khoa chân múa tay làm
hại nhân gian. Một giây trước còn liều mạng phủ nhận nàng là Thai Thế
Lan, vội vã đuổi đi. Giây sau lại liều mạng phủ nhận nhận định trước đó, muốn dùng mạng của nàng đổi lấy an bình cùng vinh hoa một nhà.
Ở trong mắt bọn họ, cho dù là nàng hay Thai Thế Lan, thật ra cũng chỉ là một loại hàng hóa đem đi trao đổi thôi?
- Hóa ra người ở đây. - Thái giám kia híp mắt nhìn ngắm Thái Sử Lan.
Thai Thế Lan là người hoàng thái hậu đặc biệt nhấn mạnh, hẳn phải là kẻ quan trọng nhất trong đám người đem đi tuẫn táng. Lúc ở trong cung, thái
giám này từng gặp qua Thai Thế Lan vài lần. Lần này tự mình đến là vì
cần phải kiểm tra kĩ càng. Giây phút nhìn thấy nàng, hắn vừa lòng gật
đầu, vung tay.
- Thái hậu có chỉ, đã từng là cung phi của
tiên đế, bất luận có phong hào hay không, phẩm cấp đều tăng hai bậc.
Phong cho nữ nhi tổng quản An Châu - Thai Bách làm Bảo lâm. Thai Bảo
lâm, mời đi theo nô tài!
Phía sau hắn, một đội thị vệ xông
tới. Thái Sử Lan lập tức xoay người chạy đi. Nàng nhớ rõ, nơi này còn có một cái cửa sau. Có điều, vừa chạy được hai bước, chân đột ngột dừng
lại. Cửa sau không biết từ khi nào đã đứng sẵn một hàng hộ vệ của Thai
gia, lấp kín lối ra. Phía sau nàng, giọng nói thê lương, buồn bã của
Thai Bách vang lên:
- Nữ nhi, kháng chỉ là tội lớn xét nhà diệt tộc, con...vâng lệnh đi thôi!
Thái Sử Lan cắn mạnh môi dưới, không nói được một lời. Lúc này có biện bạch
phủ nhận cũng không có tác dụng gì, Thai gia trên dưới đồng loạt đều nói nàng là Thai Thế Lan, nàng có thể làm gì?
- Không! - Thai
Thế Đào bỗng nhiên vọt tới, kêu to, - Nàng không phải... - Lời còn chưa
dứt, Thai Lâm nhanh tay nhanh mắt bịt miệng lôi ra ngoài, xa xa vẫn nghe thấy giọng nói y a của hắn.
Bên này, Thai phu nhân nhìn về phía thái giám, giải thích:
- Tiểu nhi ngây ngô dại dột, mong công công thứ lỗi...
Phía trước hộ vệ chắn kín đến con kiến cũng không chui lọt, đằng sau tiếng
bước chân thị vệ hoàng gia đã tiến gần. Một người dẫn đầu quát lên:
- Thai Bảo lâm! - Người nọ lập tức đưa tay định chụp bả vai nàng.
Thái Sử Lan cắn răng, ống tay áo lay động, Gai Nhân Gian lập tức rơi vào lòng bàn tay, gai Hồi Hồn màu vàng lóe sáng.
Hồi Hồn có thể khiến hồn người chết quay về thân thể trong thời gian ngắn,
nếu vậy, đối với một người còn nguyên vẹn, phải chăng cũng sẽ có công
hiệu đặc biệt? Thái Sử Lan không nắm chắc, nhưng hiện tại, trước có
người chặn, sau có truy binh, nàng chỉ có thể mạo hiểm một lần.
Người phía sau vừa giơ tay lên, gió lớn mạnh mẽ ập tới. Nàng cúi đầu, bất ngờ xông ra ngoài, chạy thẳng về phía cửa sau. Người còn chưa tới, gai nhọn màu vàng trong tay lóe lên!
Một âm thanh rất nhỏ phát ra, gai đâm da thịt, một giọt máu đỏ tươi trượt xuống.
Người đứng đối diện Thái Sử Lan bỗng nhiên cứng đờ. Vốn là lúc nhìn thấy Thái Sử Lan tự chui đầu vô lưới, hắn còn nhe răng cười gằn. Ai ngờ nàng ta
vừa ngẩng mắt, hai mắt như báo hoang đột nhiên sáng rực. Hắn vừa ngẩn
người, kim quang trước mắt lóe sáng. Ánh sáng vàng rực kia còn chưa tiêu tan, rất nhanh liền có vô số kim quang nhấp nhoáng trước mắt, giống như vô số bướm vàng bay lượn.
- Ha ha ha ha... - Nam tử bị đâm trúng thình lình phát ra một trận cười quái dị, lảo đảo chạy về phía Thái Sử Lan.
Thái Sử Lan nghiêng người, nam tử kia cũng không biết thu thế, nhào thẳng
vào thị vệ đang đuổi phía sau Thái Sử Lan, lớn giọng hô:
- Bắt được rồi! Bắt được rồi!
Khuôn mặt hắn ta đỏ bừng, cánh mũi phập phồng, khóe môi trào bọt trắng, giống như vì đột nhiên giàu to mà sướng quá hóa rồ, ôm lấy tên thị vệ hoàng
gia. Thị vệ kia ngây người đứng đó, muốn đánh cũng không được mà không
đánh cũng không xong. Những hộ vệ còn lại của Thai gia cũng ngẩn ra,
nguyên một đám vẻ mặt đần độn.
Thái Sử Lan thừa dịp này chạy tới khe hở vừa xuất hiện, lao nhanh đi. “Rầm” một tiếng, một hộ vệ khác đứng chắn cửa bị nàng đẩy ngã. Lúc này mới phản ứng lại, kinh sợ hét
lớn:
- Nàng ta chạy thoát sau rồi!
”Bốp” một tiếng, sắc mặt Thai Bách tái mét, tát mạnh lên mặt kẻ kia:
- Còn không mau đuổi theo! Nàng ta chạy ra hậu viện, không thể trốn đi đâu được!
Một cái bóng xám vụt tới. Ngón tay nhợt nhạt mềm mại điểm điểm, hai người
vẫn đang nãy giờ dây dưa một chỗ lập tức tách ra. Tên hộ vệ Thai phủ vừa rồi còn nổi điên yếu ớt ngã xuống đất, hộ vệ hoàng gia ngây ngốc đứng
đó.
- Ha ha...Thú vị...Rất thú vị. - Thái giảm truyền chỉ
cười dài, vuốt vuốt cằm. Sau đó, quay người nhìn về đám thị vệ, - Còn
không mau đi theo hầu hạ Thai Bảo lâm đi?
Lúc này, Thai phu nhân lặng lẽ tiến đến bên người trượng phu, thấp giọng:
- Nhất định phải bắt được nàng, nếu không...
- Nàng ta không thoát được đâu... - Thai Bách chăm chú nhìn vào hộ vệ
đang nằm dài trên đất, đáy mắt dột nhiên lộ vẻ kinh hoàng.
- Vì sao?
- Công công này là người của Tây Cục... - Giọng nói của Thai Bách vang lên, chỉ đủ để hai người nghe được.
Thai phu nhân vừa nghe được hai chữ này, liền rùng mình một cái, lập tức ngậm miệng...
Gió lạnh thổi qua. Trên mặt đất, hộ vệ kia không hề nhúc nhích, sớm đã vô thanh vô tức chết đi.
...
Thái Sử Lan cũng không chạy về phía cửa lớn mà thẳng hướng hậu viện lao tới. Không ai hiểu nổi suy nghĩ của nàng. Rõ ràng chạy về phía cổng chính
mới may ra tìm được một tia hi vọng. Hậu viện không có cửa sau, chẳng
phải là tự tìm đường chết hay sao?
Mà ngay sau nàng, truy
binh không ngừng đạp cửa, đẩy người, điên cuồng đuổi theo. Bà mụ cùng
nha hoàn trong hậu viện không kịp né tránh, âm thanh kinh hãi thảm thiết không ngừng vang lên, loạn thành một đàn.
Tiếng bước chân
từ đầu đến cuối đều như ở sát sau lưng. Hộ vệ Thai phủ võ công tầm
thường, nhưng thị vệ hoàng gia cũng không có ngồi không. Ngay cả Thái Sử Lan đã quen thuộc địa hình cũng vài lần suýt bị tóm, may nhờ có chỗ
ngoặt mới có thể tạm thời cắt đuôi. Tuy vậy, khoảng cách giữa người chạy kẻ bắt cũng càng ngày càng rút ngắn.
- Đại nhân. - Một thị vệ hoàng gia đưa mắt nhìn về phía Thái Sử Lan vừa chạy trốn, nói với
người giống như thủ lĩnh ở cạnh, - Nữ nhân này giống như đang chạy vòng
quanh vậy, liệu có phải nàng ta điên rồi không?
- Có thể
nàng ta có mục đích của nàng ta, cũng có thể nàng ta đang cầu Bồ Tát phù hộ. Ai biết được đây? - Thị vệ đứng đầu kia cười khẩy một tiếng.
Phía trước, Thái Sử Lan đang trốn chạy đột nhiên nghiêng người nhưng không
có té ngã, chỉ là trong ngực bỗng rơi ra một vật. Nàng giống như không
hề phát hiện, nhanh như chớp đã chạy ra xa. Thị vệ đứng đầu kia đang
định đuổi theo, vừa cúi đầu liền nhìn rõ đồ vật kia, lập tức dừng bước:
- Cái này không Hắc Tác các vị đại nhân Tây Cục sử dụng hay sao? - Giọng nói hắn vừa vui mừng vừa sợ hãi.
Tây Cục. Cả đất Nam Tề, cũng không có mấy người biết đến cái tên này. Đây
chính là tổ chức khủng bố cùng thần bí nhất của hoàng gia, do chính
hoàng thái hậu bí mật nuôi dưỡng, do hoạn quan đứng đầu; là con dơi hút
máu, là bóng ma đáng sợ luôn luôn lơ lửng trên đầu mỗi cá nhân trong
triều Nam Tề.
Tây Cục, của cải vô số, vũ khí mà bọn họ sử dụng không thứ nào không là trân phẩm bậc nhất của Tu Chân Giới.
Trong hộ vệ, cũng chỉ có thị vệ đứng đầu là có chút hiểu biết về Tây Cục. Lúc này, vừa thấy dây thừng đen từ trên người Thái Sử Lan rơi xuống, ánh
mắt lộ vẻ kì dị. Hắn dừng lại, mấy người còn lại hiển nhiên cũng không
đuổi nữa. Người nọ nhanh chóng định thần, nhặt Hắc Tác nhét vào trong
ngực.
- Tiếp tục đuổi theo!
Trong khi đám thị vệ trì hoãn, Thái Sử Lan đã nhanh chóng chạy đến bức tường sau bếp. Nơi đó có một sọt trúc chuyên dùng để đựng bát đĩa bỏ đi. Lúc này, trong sọt
đã có quá nửa mảnh vỡ. Thái Sử Lan chạy qua, dứt khoát đá đổ sọt, mảnh
vỡ từ trong lăn lóc rơi ra.
- Ha ha...Nàng ta làm cái gì
vậy? Muốn làm bị thương chân chúng ta sao? Ôi chao! - Một thị vệ chạy
trước lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, cất tiếng cười quái dị, ra vẻ đau
đớn kêu lên một tiếng.
Những người còn lại cũng cười theo,
chẳng thèm để ý, giẫm lên mảnh vỡ, đi đến. Thái Sử Lan đột nhiên xoay
người, trên tay vốn trống không không biết từ khi nào có thêm một cái
bình sứ, nàng liền vung tay ném đến.
”Rầm” một tiếng, máu
từ trán bắn ra tung tóe, tên thị vệ kia ngửa đầu ngã xuống. Hắn vừa
ngất, lại bị mảnh vỡ dưới đất đâm lên người, đau đớn tỉnh dậy, gào lên
thảm thiết.
- Cứu ta! Cứu ta! - Tên bị thương nhìn dòng máu tươi đầm đìa chảy xuống, sợ hãi túm lấy chân người bên cạnh.
- Mẹ kiếp! - Tên cầm đầu gầm lên một tiếng, đành phải để lại hai người
giúp hắn băng bó vết thương, dẫn theo những người còn lại tiếp tục truy
đuổi.
Thái Sử Lan điên cuồng chạy về phía bãi luyện võ cỡ nhỏ cách hậu viện một bức tường. Thị vệ cũng không biết nơi đó là chỗ
nào, chỉ thấy nàng vọt đến, nhảy qua bờ tường.
- Đuổi theo! - Liên tiếp gặp phải việc lạ, tên đứng đầu không dám lơ là, vung tay.
Bảy tên thị vệ còn lại nhanh chóng xếp thành trận hình ba cạnh, lao qua tường vây.
Trước mặt bọn hắn, Thái Sử Lan đứng lặng giữa bãi đất trống, dường như đã sắp kiệt sức vì chạy quá lâu. Nàng thở dốc, khuôn mặt phiếm hồng.
Nàng đứng sau vũ khí duy nhất trong võ trường, mặt không biểu cảm.
Nơi này vốn có người canh gác, nhưng hiện tại đều bị khẩn cấp điều ra đuổi
bắt nàng. Vậy nên, không ai có thể tưởng tượng rằng, Thái Sử Lan không
chạy về phía cửa lớn, mạo hiểm vòng vèo một hồi là vì muốn tới đây.
Hoa cỏ lay động. Bảy tên thị vệ chân vừa chạm đất liền thấy nữ nhân kia đứng thẳng tắp đằng sau chiếc nỏ lớn màu đen.
Đêm tối không trăng, ánh sao mờ nhạt. Thái Sử Lan vươn tay cầm lấy nỏ.
- Nỏ thần! - Có người kinh ngạc nói.
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi. Ai cũng đã từng nghe danh loại nỏ này,
là vũ khí quan trọng bậc nhất Nam Tề, sức sát thương vô cùng mạnh mẽ;
từng bị Đô Sát viện và các ngự sử lấy lí do “có thể làm tổn hại tới hòa
bình” mà khuyên can sử dụng. Cuối cùng do sức mạnh quá lớn, không có
loại tên nào phù hợp mà không thể phát triển thêm nữa.
Đây là thần công, lại là sát thần. Chỉ cần một lần bắn, cũng có thể đem bảy người họ giết chết!
Sát khí đáng sợ nhất thời chấn động mọi người, không ai dám tiến lên nửa
bước. Tên thị vệ đứng đâu cẩn thận nhìn chiếc nỏ một lúc lâu, bỗng nhiên ngửa đầu cười lớn:
- Ta còn đang tự hỏi sao nỏ thần lại ở
đây, hóa ra là ngươi phô trương thanh thế! - Hắn cười ta chỉ vào chiếc
nỏ, -Con mẹ nó, lại lấy tiễn gãy đùa với ông đây! Nỏ thần bắn xuống,
tiễn làm sao có thể còn nguyên vẹn!
Mọi người lúc này mới
phát hiện, trên bàn, ngổn ngang tiễn gãy. Rất rõ ràng, cái này chính là
minh chứng cho việc thử nỏ thần vẫn không thành công như trước. Đầy đất là mảnh vụn tiễn gãy do không chịu nổi sức mạnh của nỏ thần.
Tiếng cười chế nhạo chấn động sân nhỏ, ai cũng cười đến vô cùng thả lỏng.
Thái Sử Lan không lên tiếng, lòng bàn tay chậm rãi xoa vào rãnh nhỏ đặt
tiễn lên.
Thủ lĩnh đám thị vệ đang cười lớn, bỗng nhiên nhận thấy có điều không đúng. Hắn lập tức phóng mắt đến, liễn thấy mũi tên
đã nằm trong rãnh nỏ, sắc mặt đại biến.
- Ngươi...- Hắn run rẩy chỉ tay về phía Thái Sử Lan, - Ngươi...Quái vật...
Thái Sử Lan đột nhiên bóp cò. Nặng nề! Không thể lay động! Kéo động nó, cảm
giác giống như tự mình phải kéo cả một cái xe. Nàng dường như đã dùng
hết sức lực mà kéo, thế nhưng nó chỉ mới dịch chuyển được một chút.
Thái Sử Lan phút chốc nhận ra bản thân đã quá coi thường cái nỏ này. Muốn
bắn nó, cần có sức lực, khác xa với việc bắn cung. Còn nàng, ngay cả dây cung cũng chưa từng kéo, lúc này quả thật là liều mạng!
Có
điểu, phóng lao phải theo lao, liều mạng cũng phải bắn! Nàng cắn răng,
đôi môi cũng bật máu, thân mình chợt bắn về phía sau, toàn lực bùng nổ!
”Rắc”
Ngày còn bé, Thái Sử Lan từng bị gãy xương khuỷu tay, nên xương nơi đó vốn
rất yếu. Hiện tại lại dùng sức quá lớn, cò nỏ cứng rắn tì vào, xương
khuỷu tay lại một lần nữa nứt gãy, máu tươi tuôn ra, nhuộm đỏ thân nỏ.
Thái Sử Lan hít sâu một hơi, lập tức rút túi tiền bên hông đặt lên
miệng, mạnh mẽ cắn chặt. Túi tiền lập tức bị cắn đứt, hương vị đắng chát mát rượi rót vào trong miệng. Nàng trong lúc đau đớn cực hạn cùng
choáng váng đầu óc mới đột nhiên nhớ tới chai thuốc Dung Sở đã đưa.
Thuốc vừa nuốt vào, đầu óc lập tức thanh tỉnh, đau nhức cũng giảm đi vài
phần. Nhân cơ hội đó, nàng hít sâu một hơi, toàn thân ngửa ra sau, dùng
toàn lực bóp cò!
Bốn phía tĩnh lắng, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vi vu cùng tàng cây lao xao rung động.
Trời đất cùng đám người đứng đó như cùng vì một nữ tử can đảm cùng dũng mãnh mà khiếp sợ nghẹn ngào.
Đoạn xương gẫy nơi khuỷu tay dường như hơi lộ ra, lành lạnh đáng sợ. Ngay
lúc này, “cạch” một tiếng, âm thanh nhỏ bé vang lên. Cò súng tới đế!