Phượng Khuynh Thiên Lan

Chương 6: Chương 6: Nhân Gian Thế, Thế Nhân Gian




Lại nói, cũng không phải là Thái Sử Lan tự mình nhảy xuống. Trước đó một giây, nàng còn đang loay hoay tìm gạch vụn, đồng thời nghĩ xem làm sao để một phát ném trúng đầu Thai Thế Trúc.

Tuy rằng nàng cũng không thích nhìn nữ nhân mang khuôn mặt giống hệt mình cả đêm tươi cười quyến rũ hầu hạ nam nhân kia, nhưng cũng không thể nhìn nàng ta từ từ chết đi, điều này khiến nàng thật sự khó chịu, giống như hồn rời khỏi xác, nhìn thấy chính mình bị giết. Nhưng ai ngờ, đúng lúc nàng định ra tay, liền cảm nhận thấy phía sau có thứ gì đó xé gió lao tới, nàng lập tức nghiêng người, theo ống khói ngã thẳng xuống dưới.

”Ầm” một tiếng, Thái Sử Lan rơi xuống nền đất. Trước khi ngã xuống chỉ kịp vơ bừa ít bụi than trên tường, bôi lung tung lên mặt.

Mấy kẻ giết người bên trong nghe tiếng động lớn, bị dọa cho giật mình, lập tức buông tay, quay đầu nhìn lại. Phía cửa sổ, một người đang ngồi trên đất, mặt mũi lem nhem nhìn không rõ dung mạo, đôi mắt phượng hẹp dài, vừa quen thuộc, vừa xa lạ.

Mấy vị tiểu thư này tuy tâm địa độc ác, nhưng dù sao cũng là lần đầu giết người đêm khuya, vốn là chim sợ cành cong, giờ phút này tự nhiên thấy có người từ trên trời rơi xuống, liền nghĩ là trộm cướp, kinh hãi không thôi, cũng chẳng để ý đến người đang thoi thóp bên dưới nữa, quay đầu bỏ chạy.

Người chạy ra cuối cùng là Thai Thế Trúc. Trước khi ra khỏi cửa, nàng đưa mắt nhìn thoáng qua, thấy Thai Thế Lan nằm bất động trên đất, không khỏi nhếch miệng, vừa lòng cười cười. Nàng thấy rõ, xương cổ Thai Thế Lan đã gãy, cho dù là ông trời cũng không cứu nổi. “Két” một tiếng, nàng đẩy cửa chạy ra, vừa ra đến cửa lại thấy đầu óc choáng váng. Đến khi bừng tỉnh thì đã thấy mình ở trong hoa viên, vẻ mặt đờ đẫn.

Chuyện động trời vừa xảy ra khi nãy, nàng ta cứ ngỡ cả đời cũng không quên, vậy mà lúc này, đầu óc mơ hồ, như có mây mù che phủ. Nàng suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ lại chuyện khi nãy, cảm thấy vô cùng hài lòng, cảm giác kinh hãi cũng lập tức biến mất, chậm rãi rời đi.

Kỳ lạ là, nàng đã hoàn toàn quên mất sự xuất hiện của Thái Sử Lan.

--- -----

Phía Thái Sử Lan...

Lúc này, nàng kia thoi thóp nằm ngang trên đất, Thái Sử Lan chậm rãi đi đến, vừa ngồi xổm xuống, lập tức nhướn mày.

Nhìn cái cổ bị gãy đến không ra hình dáng kia của Thai Thế Lan, tình hình này...chết rồi.

Thái Sử Lan vỗ vỗ lên mặt nàng ta, thấy Thai Thế Lan vẫn không nhúc nhích, thở dài một tiếng. Trong phút chốc lại nhìn thấy khối ngọc nằm gọn trong góc phòng, không khỏi giật mình.

Trước khi chết, Thai Thế Lan cũng phải lấy ra bằng được vật này, nói như vậy, nó thật sự rất quan trọng?

Vậy thì chôn theo nàng ta đi!

Miếng ngọc ba cạnh giờ đã thành một đống mảnh vụn, muốn khôi phục cũng không phải dễ dàng, nhưng việc này với Thái Sử Lan mà nói thật sự là dễ như ăn kẹo, nàng từ từ đưa tay phủ trên. Dưới lòng bàn tay, mấy miếng ngọc vụn như mềm đi, biến dạng, rồi lập tức gom lại...Một lần nữa ngưng tụ.

Miếng ngọc ba góc sau khi khổi phục cũng không phải là giống hệt hình dáng ban đầu. Dùng mắt thường cũng có thể thấy rằng, bên trong miếng ngọc có chất lỏng màu xanh nhạt đang chậm rãi chuyển động, giữa chất lỏng xuất hiện một đường tơ máu mong manh chuyển dời, tách chất lỏng màu xanh ra. Màu sắc chất lỏng này dần dần thay đổi, biến thành các màu bạc, lam, vàng, tuy nhạt, lại tách biệt rõ ràng.

Cuối cùng, khối ngọc màu lục ban đầu biến thành một miếng ngọc mới mang ba màu, ba cạnh vẫn nửa trong suốt như cũ, ở giữa có một chất lỏng lưu động, dưới ánh nến như phát ra ánh sáng rạng rỡ.

Nếu nói nó lúc trước không phải là một tác phẩm nghệ thuật thì hiện tại, cũng chẳng có gì thay đổi, nhưng lại có thêm vài phần quỷ dị.

Thái Sử Lan nâng tay, thấy vậy cũng “Ồ” một tiếng.

Ở thế giới hiện đại, nàng cũng thường dùng dị năng phục chế đồ vật, nhưng đều là khôi phục y nguyên hình dáng ban đầu, chưa từng gặp qua tình huống kiểu này. Cảm xúc đối với khối ngọc đang cầm cũng rất đặc biệt, trắng bạc lạnh lùng, lam nhạt ôn hòa, màu vàng cũng mang đến một cảm giác kì dị không nói nên lời, giống như có một sức hút riêng biệt, khiến người ta không khỏi kích động.

Ngón tay Thái Sử Lan ấn thử vào một góc của khối ngọc, “cạch” một tiếng, khối ngọc đột nhiên chuyển động, góc màu lam nhô ra gai nhọn.

Thái Sử Lan có chút hoảng hốt, gai nhọn kia không cẩn thân đâm vào mu bàn tay của Thai Thế Lan.

Đúng lúc này, Thai Thế Lan đột nhiên mở mắt!

Thái Sử Lan đang ngồi xổm, trong tay vẫn cầm khối ngọc.

Cái gì đây? Xác chết sống dậy?

Vừa nãy xem qua hô hấp của nàng ta, rõ ràng đã chết, sao bây giờ lại mở to mắt thế kia?

Thái Sử Lan không nói hai lời, cầm cái giá nến dưới đất lên, đập xuống phía Thai Thế Lan

Xác chết sống dậy không phải chuyện tốt, đập cho chết hẳn cái đã, có gì tính sau!

- Đừng... - Một tiếng ngăn cản yếu ớt vang lên, tay Thái Sử Lan lập tức dừng lại, cách đầu Thai Thế Lan ba phân.

- Người hay quỷ? - Nàng nhìn chằm chằm Thai Thế Lan. - Muốn nói lời trăng trối? Khỏi, ta không phải chúa cứu thế.

Hai mắt Thai Thế Lan trợn ngược, bị Thái Sử Lan dứt khoát từ chối không màng nguyên do, nghẹn nửa ngày hơi thở mới lưu thông, đứt quãng nói:

- ....Ta chẳng sống nổi bao lâu....ngươi...không muốn nghe....bí mật sao...

- Không muốn. - Mặt Thái Sử Lan không chút thay đổi.

Người thích nghe bí mật, thường thì cuối cùng cái chết cũng thành bí mật. Nàng có điên mới nảy sinh hứng thú!

Thai Thế Lan nghe vậy, “Ặc” một tiếng, thở hổn hển mấy hơi, ánh mắt chuyển tới khối ngọc trong tay Thái Sử Lan, bỗng nhiên sáng lên, lẩm bẩm:

-....Thì ra là thế....ngươi....ngươi... - Nàng cố gắng vươn tay, - Ngươi có muốn....có được....vật báu gia truyền...của Thai thị không...

Thái Sử Lan cầm khối ngọc trên tay, cân nhắc một chút, kinh ngạc hỏi:

- Cái này không phải là của ta hay sao?

Thai Thế Lan nghẹn họng, bắt đầu ho khan...

- Thôi được... - Sắc mặt của nàng ngày một ảm đạm, bất đắc dĩ cười khổ, - Vốn dĩ....nó chỉ nhận trưởng nữ Thai thị làm chủ...không ngờ...cuối cùng lại chấp nhận ngươi....lai lịch vật này...về sau ngươi sẽ biết...nó gọi là “Gai Nhân Gian“...

Muốn giành lấy thiên hạ, phải có “ Gai Nhân Gian“.

- Nhân Gian...- Thái Sử Lan lặp lại, cảm thấy vật này, tên cạn ý sâu, đọc qua một lần sẽ nhớ mãi về sau, trong lòng có chút hoảng hốt.

Theo lời kể đứt quãng của Thai Thế Lan, Thái Sử Lan cuối cùng cũng hiểu. Ba gai nhọn của Gai Nhân Gian, một cái khiến người ta quên đi, một cái khiến người ta nói ra sự thật, một cái khiến hồn người quay lại.

Loạn nhân tâm, khuynh thiên hạ, khống tử sinh...Đều do Gai Nhân Gian

Nhiều năm trước, Gai Nhân Gian vốn là của tộc Trường Li, bộ tộc này am hiểu dùng độc, lấy Dị Long làm biểu tượng. Thật ra, cái gọi là “Dị Long” này, là một loại rắn độc quý hiếm mà bọn họ cung phụng, loại rắn này trên da, nọc, nước miếng đều có độc, lại là ba loại độc kì lạ khác nhau. Vì vậy, người trong tộc từ đời này sang đời khác đều dốc sức nghiên cứu, cuối cùng luyện chế ra “Quên Lãng, Chân Thật, Hồi Hồn” - ba loại dược thần kì, cũng là báu vật quý hiến nhất thiên hạ. Sau đó, họ lấy ba loại dược này luyện thành “Gai Nhân Gian“.

Quên Lãng, là khiến cho người ta tạm thời quên mất, vì trúng dược nặng hay nhẹ mà mất đi kí ức dài ngắn khác nhau; Chân Thật, công dụng giống như tên gọi, người trúng dược sẽ bị khống chế tinh thần, nói ra sự thật; Hồi Hồn đương nhiên không phải làm người chết sống lại, nhưng có thể khiến linh hồn người chết quay lại thể xác trong một thời gian ngắn.

Ba loại công hiệu đều là ngắn hạn, nhưng đều rất quan trọng. Chớp mắt xóa đi trí nhớ cũng tốt, nói thật một lát cũng được, hồi sinh một lúc cũng không tệ, đều có thể ở giây phút quyết định phát huy tác dụng. Vật này, nói nó có thể “khuynh thiên hạ, loạn nhân tâm” cũng không phải quá lời. Huống chi, nghe nói năng lực của Gai Nhân Gian sẽ vì năng lực cùng chủ nhân tăng cường mà sẽ ngày mạnh mẽ, nếu như rơi vào tay của kẻ nắm thiên mệnh, chuyện khuynh đảo thiên hạ, chẳng phải dễ như ăn kẹo sao!

Cũng bởi vậy, kẻ vô tội mang ngọc cũng thành có tội. Bộ tộc này về sau gió tanh mưa máu, tai họa không ngớt, cuối cùng đi đến kết cục diệt tộc. Mọi thứ liên quan đến Gai Nhân Gian đều bị hoàng đế Nam Tề đoạt lấy. Sau nhiều lần đổi chủ, cuối cùng thuộc về Thai thị.

Thai thị thật ra cũng là hậu duệ của bộ tộc xưa, chẳng qua là thay tên đổi họ mà thôi. Năm đó, người trong tộc lấy máu nuôi rắn, vì vậy, máu là thứ bắt buộc cần có để khởi động Gai Nhân Gian. Nhiều năm sau, bí mật này bị phủ bụi, ngay cả người nhà Thai thị cũng không biết.

Thai Thế Lan lúc này sống lại, đương nhiên không thể nói ra như vậy, có một số việc nàng cũng không rõ ràng, nhưng Thái Sử Lan cũng đại khái là hiểu được.

Thời gian sống lại dù sao cũng không nhiều, sắc mặt Thái Thế Lan rất nhanh trở nên trắng bệch. Nàng đột nhiên hít sâu một hơi, mạnh mẽ tóm lấy tay Thái Sử Lan:

- Giúp ta...báo thù...

- Liên quan gì đến ta! Mặc kệ ngươi! - Thái Sử Lan tiếp tục cự tuyệt.

- Ngươi...ngươi cầm bảo vật gia truyền nhà ta....

Thái Sử Lan liếc mắt nhìn Gai Nhân Gian trong tay. Lúc trước nàng cầm nó, là bởi vì hơi thích, giờ phút này biết được lai lịch vật này, thật sự không còn hứng thú.

- Vậy trả cho ngươi. - Nàng thuận tay ném khối ngọc lên người Thai Thế Lan, quay người bỏ đi.

Thai Thế Lan há hốc mồm, thở dốc.

- Vì sao. . .

- Thứ nhất, chúng ta không thân không thích, mà kẻ thù của ngươi thế lực không nhỏ, ta có ngu mới tự mình tìm tới phiền toái. - Thái Sử Lan giơ cao hai ngón tay, - Thứ hai, ngươi dâm đãng vô sỉ, cuối cùng bị tỉ muội trong nhà hại chết. Làm chuyện xấu rồi còn không biết tự bảo vệ mình, chết không đáng tiếc.

- Ta không phải....trời sinh vô sỉ... - Thai Thế Lan nhìn nàng, hai hàng nước mắt từ từ chảy xuống, - Ta xuất thân thế gia danh môn...làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy...là bọn họ hạ dược ta....nếu ta một đêm không giao hoan....cả người sẽ đau nhức không chịu được...bộ dạng hiện tại của ta, cũng là sống không bằng chết....nếu không tin, người nhìn đi... - Nàng lập tức dùng tay kéo xiêm y xuống.

Thái Sử Lan liếc nhìn, lập tức dời ánh mắt sang chỗ khác, dạ dày nhộn nhạo buồn nôn.

- Gai Nhân Gian...tặng cho ngươi. - Thai Thế Lan chậm rãi khép váy, nhắm mắt lại, - Cùng không cần ngươi báo thù giúp ta...bọn họ đều sẽ gặp báo ứng...ta chỉ cầu xin ngươi một việc, trong ngăn tủ có một bình dược, bình ngọc màu tím kia...là bí dược ta mang về từ trong cung, một canh giờ sau, nhờ ngươi giúp ta bôi lên...giữ cho dung nhan của ta như lúc sống...ta muốn chết một cách nhẹ nhàng, sạch sẽ...

- Được rồi. - Thái Sử Lan cảm thấy yêu cầu này cũng hợp lí, lập tức đáp ứng.

Khóe môi Thai Thế Lan hơi cong lên, nhẹ nhàng thở ra, sau đó, nàng không mở mắt lại nữa.

Bông dạ hương trên bàn nhẹ nhàng rơi ra một giọt sương trong suốt, giống như nước mắt nữ nhân.

Ngoài cửa sổ, hơi nước ngưng tụ, đọng lại trên lá xanh, tinh khiết, trong sạch...

Thái Sử Lan quỳ bên cạnh Thai Thế Lan, chăm chú nhìn vào nụ cười trên môi nàng, cảm thấy rằng nụ cười này ngập tràn tính toán, mười phần quỷ dị.

Nhưng mà, một người đã chết, có thể mưu tính cái gì đây?

Thái Sử Lan lắc lắc đầu, đem ý nghĩ kì quái trong đầu vứt đi, đưa tay chỉnh lại mái tóc rối loạn của Thai Thế Lan.

Chỉ trong vòng một đêm, nàng gặp được một người giống hệt mình ở thế giới kì lạ này, nhưng ngay lập tức phải nói lời vĩnh biệt, chính mắt thấy nàng chết đi, chính mắt nhìn nàng đi vào giấc ngủ vĩnh hằng.

Tay nàng dừng lại ở đuôi lông mày quen thuộc, giống như một cơn gió nhẹ thổi qua hồ nước yên tĩnh. Tự nhiên cảm thấy thật chua sót.

Việc này thật không phải một khởi đầu tốt đẹp.

Nhưng mà kết quả ra sao, ai mà biết được?

Thái Sử Lan chậm rãi đứng lên, lấy ra cái bình nhỏ trong ngăn kéo, trong bình là một phấn màu trắng đục, nhìn qua không có gì đặc biệt. Nàng theo lời dặn của Thai Thế Lan, bôi lên vết thương trên cổ nàng.

Thuốc bột vừa rắc lên, sắc mặt nàng chợt lạnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.