Cánh cửa gian nhà trúc rách nát chậm rãi mở ra.
Bên trong, ánh sáng tràn ngập, châu ngọc rực rỡ. Bốn vạch tường nạm minh
châu Nam Hải, viên nhỏ nhất cũng to bằng trứng chim bồ câu; mặt đất trải thảm gấm, dày tới nỗi đặt bàn tay vào liền không thấy được năm ngón;
trên nóc treo đèn lồng đỏ, sợi tơ rũ xuống như lá liễu phất phơ trước
gió; màn gấm nặng nề buông xuống, phủ kín cửa sổ; hương thơm phảng phất
lan tỏa, say đắm lòng người.
Gian nhà trúc bề ngoài rách nát như thế, bên trọng lại lộng lẫy tráng lệ như hoàng cung, thật khiến
người ta tạm thời không thể tiếp nhận, tròng mắt như muốn rớt ra.
Nhưng là, khiến người ta choáng váng không chỉ có điều này.
Chính giữa gian phòng, bên trên thảm gấm, bốn mỹ nhân hướng mặt về phía cửa,
thân thể mềm mại, e thẹn cúi đầu, tư thái quyến rũ nhu mì. Mà quan trọng hơn là, các nàng...không mặc y phục. Cánh cửa vừa mở, các nàng đồng
loạt quỳ xuống, giọng nói trong trẻo vang lên:
- Cung nghênh quốc công! Quốc công vất vả lặn lội đường xa, bọn nô tỳ ở nơi này chờ
đợi, kính xin quốc công nghỉ ngơi dưỡng sức.
Đêm, bên trong
gian nhà trúc rách nát nhưng trang hoàng lộng lẫy, mỹ nhân nhu mì điềm
đạm chờ được hiến thân. Quả là một cảnh tượng đặc biệt mà khiêu khích,
đủ khiến nam nhân thiên hạ máu nóng sôi trào, giống như mộng đẹp đột
nhiên hiện ra trước mắt.
Đến lúc này, vẻ mặt ung dung mỉm
cười của Dung Sở đã có chút thay đổi, không phải kinh ngạc vui mừng, mà u ám giống như đã sáng tỏ, mơ hồ lộ vẻ phẫn nộ. Bàn tay hắn đột nhiên
giơ lên, mười hộ vệ không một tiếng động lui đi.
Trách
nhiệm của họ là dùng cả sinh mệnh để bảo vệ sự an toàn cho quốc công,
chưa từng rời khỏi hắn ba bước. Nhưng giờ phút này, ngược lại rời đi rất nhanh, giống như hiểu được Dung Sở hiện tại không có gì nguy hiểm, biết rõ bản thân không nên ở lại, giống như đã ngầm hiểu từ lâu.
Thái Sử Lan cũng xoay người đi theo. Nàng đã nhìn kĩ toàn cảnh trong phòng,
hoàn toàn không thấy Lí Cận Tuyết đang dưỡng thương như đã dự đoán từ
trước. Đã vậy, cũng không có lí do gì để nàng ở lại nơi này nữa.
Thái Sử Lan vừa nhấc chân, tiếng xé gió sắc bén đột nhiên ập tới. Ánh sáng lóe lên, một vật gì đó bắn thẳng tới mắt nàng...
”Phập” một tiếng, vật kia đột ngột dừng lại, kẹp ở giữa ngón tay thon dài của
Dung Sở. Đối mặt với ánh mắt thắc mắc của Thái Sử Lan, Dung Sở quăng ám
khí vào trong bụi cỏ, vẻ mặt lạnh lẽo:
- Quả nhiên sai lầm, ta đáng lẽ không nên theo nàng tới đây.
Thái Sử Lan trầm mặc. Cái quỷ gì thế này? Nam nhân Nam Tề đều nguy hiểm như
vậy? Hôm này nàng đi cùng hai người, thì cả hai cùng bị ám sát.
- Để nàng đi. - Dung Sở nhìn vào nhà trúc, thản nhiên nói, - Nàng là hộ vệ của ta.
Tiếng cười khằng khặc, lại không nhìn thấy ai khác xuất hiện. Giọng cười vô
cùng kì dị, bất nam bất nữ, giọng điệu kệch cỡm:
- Lời này
của quốc công không đúng rồi. Chủ tử đã căn dặn, nói người kia là bằng
hữu của ngài, vì vậy nhất định phải tiếp đãi chu đáo. Nô tài làm sao dám không vâng lệnh đây! Chỉ có thể kính xin quốc công thứ lỗi.
Hắn nhấn mạnh hai chữ “tiếp đãi”, Thái Sử Lan đương nhiên nghe hiểu ý của
hắn. Đối phương hẳn là không có ác ý với Dung Sở, nếu không hộ vệ cũng
sẽ không rút đi. Nhưng giọng điệu đối với nàng lại vô cùng căm phẫn.
Trong đầu Thái Sử Lan lập tức hiện lên bốn chữ - dục vọng chiếm hữu.
Nàng lắc lắc đầu, cũng không hiểu sao tự nhiên lại có ý nghĩ này.
Ánh trăng nhàn nhạt bao phủ lấy Dung Sở, khiến vẻ mặt hắn dường như trở nên thật mơ hồ, giọng nói lại càng thêm âm trầm:
- Ngươi hẳn là người trong Tây Cục của vị ấy? Lặn lội xa xôi chạy đến An Châu, hẳn là đã biết một đi không trở lại rồi chứ?
Kẻ kia yên lặng một hồi, lúc sau mới cất tiếng, ảm đạm nói:
- Bọn tiểu nhân thân là nô tài, chủ tử đã mở miệng, chỉ có thể vâng lệnh mà làm, đâu dám nghĩ nhiều.
- Nàng phái ngươi đến là để nói cho ta biết cái gì?
- Chủ thượng nói, - Kẻ kia cất giọng thản nhiên, - quốc công bận bịu
nhiều việc, không biết là vất vả đến nỗi nào mà tới điều tra dân tình ở
nơi biên giới phía Nam nhỏ nhoi này, lâu như vậy cũng chưa xong việc.
Cực nhọc như vậy, hẳn là ban đêm sẽ cảm thấy buồn chán? Vậy nên đặc biệt đưa tới bốn mỹ cơ tính nết dịu dàng, thân thể khỏe mạnh, không hiểu độc dược, không biết võ công, không mang binh khí, mời quốc công yên tâm
tiếp nhận.
- Nàng là đang muốn để ta hiểu rõ sự hòa nhã của nàng? - Dung Sở nhếch môi cười khẩy.
Người nó lại giống như không dám tiếp nhận hai chữ “hòa nhã” này, chỉ cúi đầu nói:
- Quốc công nếu có thắc mắc, có thể chờ đến lúc gặp chủ nhân hỏi cho rõ.
- Người ta đã gặp, lời cũng đã nghe, hiện tại ngươi có thể đi rồi. - Dung Sở mỉm cười, không chút khách khí đáp lại.
- Quốc công nói phải. - Người nọ lên tiếng, - Nhưng còn một câu cuối cùng.
Dung Sở đột nhiên nhướn mày, không nói một lời, giơ tay kéo Thái Sử Lan.
Thái Sử Lan theo bản năng né tránh, lại lập tức nghe thấy giọng nói khó
nghe kia vang lên:
- Chủ tử nói, ngoại trừ những người nàng đã an bài cho ngài, những nữ nhân khác ở bên cạnh ngài, người đều không thích.
”Vụt, vụt“.
Kẻ kia vừa dứt lời, bốn góc phòng đột nhiên trấn động, hoàng loạt tiễn
đồng loạt phóng ra như mưa. Mũi tên ngắn nhỏ sắc bén, tốc độ cực nhanh,
nhìn phạm phi bao phủ của chúng, cũng không phải là chỉ nhằm vào Thái Sử Lan, thậm chí ngay cả Dung Sở cũng nằm trong khoảng mưa tên lao tới.
Trước khi tiễn bắn tới, Dung Sở vốn đã phi thân lên, nhưng lại tóm trượt Thái Sử Lan. Lúc này, hắn đơn độc ở trên không trung, lại định vươn tay kéo
nàng lên. Có điều, mưa tên đã vọt tới, cũng không kịp làm theo kế hoạch, Dung Sở cười lạnh một tiếng, chắn trước người Thái Sử Lan, vung ống tay áo.
Trong bóng đêm u tối, tay áo tuyết trắng của hắn phất
lên, từ bốn phương tám hướng quây lại, bao bọc hoàn toàn mưa tên sắc
bén, một loạt âm thanh “leng keng” trầm đục vang lên.
Phi
tiễn dày đặc không ngừng phóng đến ống tay áo Dung Sở. Thái Sử Lan mở to mắt, kinh ngạc nhìn toàn bộ mũi tên vừa chạm tới tay áo liền đột ngột
chuyển hướng, nhẹ nhàng rơi xuống đất. Ngay lúc nàng đang tập trung
nghiên cứu ống tay áo của hắn, trong lòng đột nhiên vang lên báo động,
trực giác nhạy bén của dã thú đang nhắc nhở nàng ngẩng đầu nhìn lên.
Nguy hiểm thật sự đến từ bầu trời!
Thái Sử Lan lập tức ngửa
mặt, liếc mắt một cái liền thấy một đoạn dây thừng màu đen từ trên tàng
cây đã vô thanh vô tức đặt ngay trên đầu nàng từ lúc nào.
Sát thủ thật sự ở nơi này!
Ý niệm trong đầu vừa lóe, còn chưa kịp làm gì, dây thừng đã đột nhiên đi
xuống, thắt chặt cổ nàng, bắt đầu kéo lên. Dung Sở quay đầu, ánh mắt lóe lên tia tàn khốc, lập tức quấn ống tay áo lại, vung về phía dây thừng
màu đen. Âm thanh “phập phập” liên tiếp vang lên, toàn bộ mũi tên đều
trúng đích. Thế nhưng dây thừng kia lại không hề đứt, vẫn không ngừng đi lên. Thái Sử Lan ra sức giãy dụa, nhưng càng lúc càng bị kéo lên cao
hơn.
Dung Sở quát khẽ một tiếng, tung mình nhảy lên, mạnh mẽ rút kiếm. Đúng lúc này, bóng xám chợt lóe, từ trong nhà trúc lao ra,
trong tay cầm theo trường đao, đâm thẳng đến giữa lưng Dung Sở.
Dung Sở lại không thèm quay đầu, lạnh giọng:
- Muốn giết ta?
Người nọ không nghĩ tới việc Dung Sở thế nhưng mặc kệ đao sắc sau lưng. Hắn
nào dám ra tay tổn thương Dung Sở, động tác vừa chậm lại, Dung Sở bên
này đã rút ra trường kiếm.
Giống như cầu vồng tươi đẹp sau
cơn giông bão, như ánh trăng rọi soi biển sâu u tối, tầm nhìn mơ hồ của
Thái Sử Lan lúc này cũng nhờ có ánh sáng rực rỡ kia mà trở nên rõ ràng.
Trời đất tối tăm u ám, cảnh tượng hỗn độn, chân trời đột nhiên lóe lên một
tia sáng, xuyên thấu trời cao, thoắt cái vượt qua nghìn dặm mà tới, đẹp
đẽ như hoa thược dược bung nở.
”Xoẹt” một tiếng, đại thụ trăm năm bị một kiếm chém ngang...
Dung Sở vừa chém xong một kiếm cũng không hề ngừng lại, nghiêng người giữa
không trung, một cước đạp lên bóng xám phía sau. Kẻ nọ lập tức đập mạnh
người vào thân cây to lớn, “phụt” một tiếng, máu phun ra như ngọn lửa
nhảy múa.
Đại thụ trăm năm cũng ầm ầm đổ xuống, phá nát nhà trúc.
Tiếng hét kinh hoàng thảm thiết đồng loạt vang lên. Bước chân Dung Sở cũng
không ngừng lại, mũi chân nhẹ điểm, thân người lập tức lao về phía Thái
Sử Lan đang rơi xuống đất.
Thái Sử Lan cũng không có ngất
đi. Giây phút đại thụ đổ xuống, dây thừng đột nhiên nới lỏng, nàng lập
tức giơ tay tóm lấy, mạnh mẽ kéo xuống, tránh việc lại bị kẻ khác thít
cổ. Nàng cho tới bây giờ, không chỉ có trực giác bẩm sinh, mà còn mang
trên người năng lực của dã thú.
Thái Sử Lan vừa ngã xuống
đất, sau khi chật vật đứng dậy, lập tức ngẩng đầu nhìn lên, vừa trông
thấy kẻ kia, không nói hai lời, đột ngột lao tới.
Lúc này,
Dung Sở mới vừa lao đến chuẩn bị độ khí cho nàng, được nửa đường đột
nhiên dừng bước. Hắn nhìn nàng tóc tai bù xù, trên cổ còn hằn một đường
máu ứ, con mắt đỏ rực, giống như lang sói nhảy lên, bổ nhào tới nam từ
vừa mới bò lên từ dưới tàng cây, gắt gao áp chế hắn. Một tay nàng đè lên cổ hắn, tay kia lấy ra dây thừng màu đen vừa rồi còn thít trên cổ chính mình vòng qua cổ người nọ, lập tức kéo căng hai đầu.
Dung Sơ cả kinh.
Thái Sử Lan quỳ gối trên mình người nọ, hai tay ra sức kéo dây. Kẻ kia đau
đớn giãy dụa, âm thanh rên rỉ cùng cầu xin tha thứ đứt quãng vang lên.
Nàng có tai như điếc, ngoảnh mặt làm ngơ, ngửa mặt, giọng nói khàn đặc
vang lên:
- Mười! Chín! Tám...
Lúc này, Dung Sở cũng giật mình đứng lặng, không hiểu nàng đang làm gì, sảng khoái giết người?
-...Một!
Tiếng đếm cuối cùng vang lên. Thái Sử Lan buông tay, thu dây thừng vào trong áo, sau đó quay người rời đi.
Người nọ không chết, sắc mặt xanh trắng, đau đớn cuộn mình trên mặt đất, hai tay ôm lấy cổ họng, không ngừng ho khan.
Thái Sử Lan bên kia cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn thêm một cái.
Giờ khắc này, trái tim Dung Sở bỗng nhiên nhảy loạn.
Không phải kinh hoàng, không phải sợ hãi, mà là rung động vì cuộc đời này lần đầu gặp gỡ một người vô cùng đặc biệt.
Mạnh mẽ, dứt khoát, sắc bén, ân oán rõ ràng.
Nàng ra tay, đơn giản là vì trước đó đối phương thương tổn nàng, nên nhất
định phải hoàn trả. Nàng bị kẻ kia treo lên bao lâu, liền trả lại đối
phương bấy nhiêu. Giây phút sinh tử, nàng vậy mà có thể đem ân oán tính
toán rõ ràng...
Dung Sở từ từ khép mắt.
-
Ngươi...Ngươi dám tổn thương bọn ta... - Kẻ áo xám ban nãy ra tay ngăn
chặn Dung Sở, lúc này đã ngã trên nền đất, trừng mắt nhìn Thái Sử Lan, - Ngươi dám! Ngươi sẽ phải chết không toàn thây!
Thái Sử Lan nhìn nhìn hắn. Mặt béo trắng bệch, cằm không một sợi râu. Sau một hồi đột nhiên nói:
- Nhân yêu!
- Ngươi...
- Nhân yêu, truyền lời của ta đến vị chủ tử biến thái của ngươi. - Giọng
nói Thái Sử Lan khàn đặc lại lạnh lùng, - Ai muốn giết ta, ta liền diệt
hắn!
Kẻ kia nhìn nàng hồi lâu, không đáp lời.
-
Được lắm. Ngươi tuy lợi hại, nhưng có lợi hại hơn nữa thì cũng có sao?
Cuối cùng cũng sẽ có một ngày, ngươi sẽ hối hận vì những gì đã nói và
làm ngày hôm nay. - Thái Sử Lan mặt không chút biểu tình, cuốn dây thừng lên tay chính mình.
- Ta sẽ không giúp ngươi truyền lời... - Hắn cười lạnh một tiếng, chậm rãi nhắm mắt, - Nhiệm vụ hôm nay của ta
đã hoàn thành...
Một bàn chân đột nhiên giẫm lên người hắn.
Nam nhân béo tròn trắng trẻo kinh ngạc mở mắt, đón lấy ánh mắt không
chút dao động của Dung Sở:
- Hiện tại không được chết. - Hắn nói, - Mang theo lời của ta trở về.
Kẻ kia thoắt cái bắt đầu run rẩy, ánh mắt hoảng sợ, giống như việc còn
sống trở về truyền lời so với chết đi còn đáng sợ hơn.
- Hỏi nàng. - Thanh âm Dung Sở vang lên, vô cùng chậm chạp, vô cùng lạnh lẽo, - Chơi vậy đã đủ chưa? Còn ta, hiện tại bắt đầu cảm thây không vui rồi!