Editor: Paradise
Beta – reader: Ngọc Vân
“Ngươi tên gì?”
“Nô tài Tô Thông Thành!”
“Hửm?”
Thanh y công tử phe phẩy cây quạt, tựa hồ nghĩ tới cái gì:
“Ta nhớ rõ có một quan huyện tên Tô Bị, hẳn là có quan hệ với ngươi?”
“Đúng là gia phụ của nô tài.”
Tô Thông Thành vùi đầu khóc:
“Gia phụ vì nước vì dân hơn mười năm, không nghĩ tới có một ngày bị phú thương bức bách, cuối cùng rơi vào kết cục nhà tan cửa nát. Nô tài nhẫn nhục đến nơi đây sống chỉ hy vọng một ngày nào đó có thể vì gia phụ giải oan!”
“À…”
Thanh y công tử liếc mắt nhìn bạch y nhân đang đứng bên cạnh, trong lòng thầm mắng hắn cổ hủ, vốn là đi ra ngoài dạo chơi lại còn đem thứ này thứ nọ đeo bên mình:
“Cho nên…”
“Khẩn cầu Hoàng Thượng vì thảo dân giải oan!”
Ây, lúc này lại biến thành thảo dân? Thanh y công tử không nói gì, cuối cùng lên tiếng:
“Nếu như vậy, ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Biết Hứa gia ở Thành Nam không?”
“Thảo dân có nghe đến.”
“Ngày mai ta sẽ bổ nhiệm ngươi làm đại sứ tuần tra, nhận mệnh điều tra vụ án này.”
Thanh y công tử cười nói:
“Nếu ngươi có thể làm ta vừa lòng, chứng minh thực lực của ngươi, ta tự khắc sẽ giúp ngươi hoàn thành ước nguyện của mình.”
Tô Thông Thành trong lòng phát lạnh, biết hoàng đế không nói điều tra rõ án này, chỉ sợ là đã sớm có tính toán để bắt được hung thủ, nhiệm vụ của hắn cũng không hề đơn giản như vậy, nhưng vì giải oan cho phụ thân, hắn lúc này đành bất chấp tất cả:
“Vi thần tạ ơn Hoàng Thượng.”
“Miễn lễ. Đứng dậy đi.”
Tô Thông Thành trong lòng run sợ đứng lên, liếc mắt liền nhìn thấy trong nội thất có mảnh vải đỏ lộ ra, tựa như có người đang nhìn lén, biết rõ đạo lý không thể nhìn liền tuyệt đối không nhìn, bí mật hoàng gia, biết cũng như là không biết.
Vội vàng cúi nửa thân mình, nghe Hoàng Thượng ra lệnh xong Tô Thông Thành vội vàng lui ra.
Tô Thông Thành đi rồi, hồng y nhân trong phòng cũng ly khai. Thanh y công tử phong thanh cười.
“Sự việc đã xong xuôi.”
Bạch y nam tử nói:
“Chủ tử, chúng ta có phải nên trở về hay không?”
“Trở về?”
Đột nhiên trong nội thất vang lên thanh âm, tiếp đó có người vén mành đi ra:
“Hoàng Thượng không phải còn muốn đi Phượng Nghi Lâu sao?”
“Vi nhi?”
Thanh y nam tử cả kinh, bi thống:
“Sao ngươi lại tới đây?”
“Hoàng Thượng bỏ vi thần một mình ra ngoài, ta làm thị vệ sao có thể không đi theo?”
Ý là Vi nhi ngay từ đầu đã ở ngay bên trong, chết tiệt, hồng y kia bán chủ cầu vinh, cũng không biết khụ vài tiếng nhắc nhở hắn.
“Vi nhi, ta như thế nào lại đi xem cái loại tầm thường này, trong lòng ta chỉ có Vi nhi mới là mỹ nhân đệ nhất.”
Thanh y công tử cười cười tạ lỗi, quạt nạm vàng để ở một bên, nói lời ngon ngọt khuyên giải an ủi y.
“Vi thần là một nam tử, cho dù có là mỹ nhân thì so với thần quan cũng còn thua kém xa.”
Dám mang Hoàng Thượng đến loại địa phương này, nên phạt.
“Vi nhi…”
“Hừ.”
“Ta thực sự không muốn đi xem cái Phượng Nghi Lâu kia đâu.“
“Nga?”
“Ta thề với trời, nếu ta thật muốn đi thì ta liền… Ân… Vĩnh viễn mất đế vị.”
“Ngươi!”
“Vi nhi… Ngươi tin tưởng ta đi!”
Gió đêm mát mẻ, phượng đến phượng đi, thiên hạ thái bình.
Bạch y nam tử vẫn còn chưa kể, tú bà nói nơi kia gọi là Phượng Nghi Đình.
~Hoàn~