Phượng Linh Kỷ

Chương 4: Chương 4: Ẩn dấu




Trong cuộc đời, vận mệnh tựa hồ đã vì mỗi người tạo tạo nên một quỹ tích, mở ra các lối đi, những lời nói, những cảm xúc, lại không biết được vận mệnh đã sớm đặt bút viết lên số phận của từng người, chỉ là cơ hồ không ai có đủ khả năng nhận ra vào lúc ấy mà thôi, tựa như Phượng Linh quốc vào tháng 9 năm 801, là lúc các quý tộc tổ chức đại hội luận võ.

[Phượng Linh tạp đàm]

“Thái tử đã sắp 7 tuổi, tuy vẫn còn là hài tử yếu ớt, nhưng chung quy vẫn là Thái tử, cũng nên đến lúc tuyển thị vệ, cùng lúc có thể bảo hộ an toàn và dạy võ công cho Thái tử, dựa theo thường lệ, hộ về thường được chọn từ trong Thần Sách Quân, ngoài ra, còn có một danh ngạch, là lựa chọn từ trong nhóm các nhi tử của chư vị ái khanh, thời gian luận võ liện định vào 5 ngày sau“.

Đây là ý chỉ của Hoàng thượng, trong lúc thượng triều vào 5 ngày trước.

Thái tử Phượng Bác là con thân sinh của Thục phi, đáng tiếc là sau khi sinh nhi tử, thân thể Thục phi ngày càng càng suy nhược, vài canh giờ sau liền tạ thế, mà dưới gối Hoàng thượng có ba nhi tử, ngoài Phượng Bác là con của Thục phi đã tạ thế, còn có Phượng Tường là con của Tần phi, các chi mẫu đoan phi vì tranh giành vị trí thái tử, cũng không biết đã tranh đấu gay gắt bao nhiêu lần. Tất cả đều lưỡng bại cầu thương, không có chỗ nào tốt cả.

Có lẽ do Hoàng thượng chán ghét hậu cung tranh đấu, nên trong ba vị hài tử, liền chọn Phượng Bác làm niềm vui của hắn, vì thế đã lập Phượng Bác làm Thái tử, sớm hơn năm năm, khiến cho triều đình biến thành một mảnh hỗn loạn, nhưng Hoàng thượng chính là Hoàng thượng, quyết định của hắn ai có thể thay đổi.

Nay Thái tử đã sắp 5 tuổi, Hoàng thượng muốn tìm thị vệ cho Thái tử cũng được xem là truyền thống, nhưng ẩn bên trong đó lại âm thầm đại biểu cho sự phân chia quyền lực về sau.

Nhìn chung trong lịch sử, các văn thần võ tướng được chọn làm thị vệ cho Thái tử, thường thường sẽ được Thái tử tương đối tính nhiệm, cũng được xem là trọng thần.

Bởi vì, điều đó không chỉ đại biểu cho hắn có võ nghệ cao cường, mà cũng đại biểu hắn là người có xuất thân quý tộc, thường thường tổ tiên của các thế hệ đó là các công thần của Phượng Linh quốc, có lóng trung thành tuyệt đối, tuy nói là công thế gia, bình thường đều có mạng lưới quan hệ phức tạp, mà mạng lưới quan hệ này về sau cũng có thể trở thành thế lực của Thái tử.

Trên thực tế, đây cũng là nguyên nhân Hoàng thượng muốn tuyển thị vệ cho Thái tử - bởi vì hắn muốn tự mình bồi dưỡng thế lực cho Thái tử.

Mà một khi Thái tử đăng cơ, Thái tử có thể dựa vào thị vệ của mình, đem thị vệ trở thành thần tử cách hoàng quyền gần nhất, mà gia tộc phía sau hắn, cũng sẽ trở thành gia tộc được Hoàng thượng tối tin tưởng.

Mà cuộc tuyển chọn này, cho dù không dành được vị trí thái tử thị vệ, lấy không được vị trí tốt, cũng phải hảo hảo chuẩn bị, bởi vì rất khó để có cơ hội được thể hiện trước mặt Hoàng thượng cùng các đại thần. Các triều đại đời trước, có rất nhiều tướng lãnh trẻ tuổi, đa số là những người từng xuất hiện ở võ đài tuyển chọn thái tử hộ vệ.

Cho nên việc tuyển chọn thị vệ cho Thái tử, vô luận là đại thần hay là ai khác, đều phi thường để ý.

Đương nhiên Tất Trạch Việt cũng không ngoại lệ, Tất gia từ lúc khai quốc đến nay, thiên tài xuất lớp lớp, vô luận là chinh chiến xa trường hay bảo vệ hoàng thành, Tất gia tuyệt đối là đệ nhất công thần đế quốc.

Mà vài năm trước, Tất Trạch Việt từng lĩnh chức Tứ Phương quân đoàn, vì các quân doanh bồi dưỡng nhiều nhân tài, nay có thể nói trong các tướng lãnh, khi thấy Tất Trạch Việt, đều phải xưng một tiếng: “Tôn sư!“. Mà nay lại là người dẫn dắt Thần Sách Quân, là quân lính tinh nhuệ trong tinh nhuệ của kinh thành. Nay có địa vị cao nhất trong quân doanh, có thể thấy được điểm sáng.

Mà Hoàng thượng muốn vì Thái tử tìm thị vệ, kỳ thật cũng không phải cần người có võ công cao cường, bởi vì như vậy thì chỉ có người trong Thần Sách Quân mới xứng làm thị vệ, mới là chân chính dùng thị vệ để bảo vệ an toàn và dạy võ công cho Thái tử, mà cuộc tuyển chọn lần này, bất quá là muốn chọn chỗ dựa cho Thái tử. Mà chỗ dựa này, phải có quan hệ bao quát toàn bộ kinh thành, mà Tất gia chính là lựa chọn tốt nhất.

Tất Trạch Việt chín là đang lo lắng việc này!

Trưởng tử Tất Quyền Võ đã vào quân doanh, tự nhiên không thể tham gia, nhị nhi tử Tất Quyền Sinh tương đối thích hợp, nhưng võ công hắn lại không xuất chúng, quan trọng hơn là hắn tính tình ôn hòa, không biết mưu kế, mà gần vua như gần cọp, Tất Trạch Việt không muốn đẩy hắn vào vòng nguy hiểm.

Tam nhi tử đã 13 tuổi, đương nhiên nằm trong phạm vi tham gia, hài tử này tuy võ công không kém, nhưng lại nghịch ngợm dị thường, huống chi thân phận thật sự của nàng.... Một khi ở cạnh Thái tử, có thể hay không bị bại lộ, dẫn đến nguy hiểm.... Tất Trạch Việt không dám nghĩ đến.

Trong kho Tất Trạch Việt đang tự hỏi, Tất Quyền Sinh cùng Tất Quyền Ngọc, đã thu thập thỏa đáng tiến lên lĩnh mệnh.

Tất Trạch Việt giương mắt nhìn Tất Quyền Ngọc một thân khôi giáp nho nhỏ, trên lưng đeo một thanh trường thương, tuy thấp bé, nhưng uy thế bức người, nhìn diện mạo của nàng đã muốn trổ mã, mi thanh mục tú, tuy còn non nớt, bung đã tỏa ra một cỗ anh khí, đã muốn qua nhị ca nàng. Ánh mắt hiên ngang, không một tia khinh thường, khóe mắt lộ ra một chút giảo hoạt cười cười, làm cho người ta nhớ đến tiểu tử thường xuyên chạy như điên trên đường kinh thành.

Nay nàng đã không còn làm những chuyện như vậy, bởi vì gai đinh Tất phủ đã không còn đuổi kịp nàng, mà nàng cũng đã lớn. Tất Trạch Việt cũng đã cho phép nàng tự do tiến xuất, cho nên cuộc thi chạy đường dài liền không cần nữa.

“Quyền Ngọc... “ Tất Trạch Việt nhìn Tất Quyền Ngọc muốn nói lại thôi.

“Con biết!” Tất Quyền Ngọc hơi hơi khom người, sau đó ngẩng đầu nhìn phụ thân cười nói: “Chúng ta xuất phát đi,coi chừng đến muộn”

“Nga? Tất Quyền Ngọc ngươi biết cái gì?” Tất Trạch Việt bị khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tự tin của Tất Quyền Ngọc chọc cười.

“Thủy mãn tất đầy, ngày doanh tất mệt (nước đầy thất tràn, ngày nông tất mệt), bộc lộ tài năng, tất có tai họa, tiên sinh đã dạy, Quyền Ngọc tự nhiên nhớ rõ....” Tất Quyền Ngọc cười nói.

Tất Trạch Việt gật gật đầu. Hảo tiểu tử, tự nhiên hiểu được, không thể bộc lộ tài năng bên trong hoàng thành này. Điều mà nhiều người cả đời làm quan ở hoàng thành cũng không hiểu được.

13 tuổi, Tất Quyền Ngọc, bất quá chỉ mới 13 tuổi mà thôi, Tất Trạch Việt cảm khái. Không khỏi nhớ tới ngày Tất Quyền Ngọc được sinh ra, trong lời nói của hai vị lão giả, nhất thời cười ha ha.

'Hoàng phách thiên hạ, thần nhập phàm trần' sao? Thế thì thế nào? Có quan hệ sao? Đều là con cháu Tất gia, đều là hài tử của hắn.

Tất Trạch Việt quay đầu hỏi Tất Quyền Sinh: “Hiểu được ý của đệ ngươi không? Hiểu được liền làm theo đi”

Tất Quyền Sinh nói: “Con hiểu được!”

Tất Trạch Việt dắt tay Tất Quyền Ngọc cùng Tất Quyền Sinh cười ha ha đi ra cửa.

Đại hội tuyển chọn được tổ chức trong hoàng cung, lúc Tất Trạch Việt dẫn Tất Quyền Ngọc cùng Tất Quyền Sinh đến cửa, thì đã thấy các đại thần trong triều lục đục đi vào.....

Các đại thần nhìn thấy Tất Trạch Việt, đều tỏ vài phần cung kính. Dù sao, vị trí hộ vệ thái tử, có khả năng thuộc về người của Tất gia nhất. Nay Tất Trạch Việt đứng đầu võ tướng, chỉ sợ Tất gia sau này, đa số cũng là trọng thần đế quốc. Người thông minh đều nói, tam gác về sau kết giao, không bằng hôm nay liền tạo quan hệ tốt.

Đến nơi tổ chức đại hội, lễ quan sớm đã chuẩn bị xong nơi thi đấu và tọa ỷ.

Chọn thị vệ cho thái tử vẫn có vẻ rất phức tạp, tuy rằng là võ tướng, nhưng cũng có cuộc thi văn chương, sau đó mới là võ thí, võ thí chia ra nhiều hạng mục, kỵ xạ, binh khí, luận võ tam hạng. Người có thành tích đứng đầu cuối cuộc thi văn chương cùng võ thí, chính là thị vệ thái tử.

Kết quả cuộc thi quả thật có chút không công bằng, bởi vì khi chọn thị vệ, Hoàng thượng đã đều động người của hắn tham gia, mà điều kiện để lựa chọn cho cuộc thi này, chính là nếu gia đình không có bối cảnh thâm hậu, không thể trở thành trợ lực cho Thái tử, khẳng định sẽ bị bỏ qua. Tỷ thí võ công, tốt xấu gì, mọi người đều có thể nhìn thấy, duy độc cuộc thi văn kia, mọi người không thể biết được, ngoại trừ nhóm ban giám khảo.

Võ công dù có tốt, chỉ có thể nói là văn chương ngươi quá kém, chỉ sợ không đảm đương được trọng trách.... Huống chi nhi tử võ tướng, nhiều dũng mãnh, thế hệ sau của công thần lương tướng, vốn nhân tài xuất hiện lớp lớp, cho nên việc lựa chọn kia, thường thường không cần làm chức vụ nhỏ gì hoặc cho dù làm chức vụ nhỏ đi nữa cũng sẽ được Hoàng thượng để mắt đến.

Mà các đại thần nhiều năm chìm nổi trong hoàng thành này, sớm đã biết rõ trong đó có ẩn tình. Chẳng qua là chờ ý tứ cầu Hoàng thượng mà thôi.

Còn chưa tới giờ mà các đại thần đã muốn đến đông đủ, văn thần phần laowns đều không có con tham gia, vì nhi tử văn thần đa số đều không tập võ, tỷ như Tả tướng Tôn Yến, có một nhi tử cũng là văn nhân, không luyện võ.

Mà lúc này, nhất ban đại thần, đa số đều cùng nhau nói chuyện phiếm, đề tài tự nhiên không ly khai khỏi cuộc tỷ thí ngày hôm nay. Đương nhiên mọi người đều có vẻ xem trọng hai nhi tử của Tất gia. Dù sao, trong vài vị tướng quân tới thâm gia trận đấu này cũng chỉ có Tất gia và Võ gia mà thôi. Mà các võ tướng khác, đều bởi vì các nhi tử lớn, đều vào quân doanh, mà các hài tử còn lại vẫn còn bọc trong tả lót, tự nhiên không thể tham gia.

“Rất chờ đợi được chứng kiến thân thủ phi phàm của hai vị công tử Tất gia!” Tôn Yến nghiêng người cùng Tất Trạch Việt tán gẫu.

“Không dám không dám, Quyền Sinh chất phác thiếu khuyết ngộ tính, Quyền Ngọc bất hảo, thiếu khuyết định tính, vẫn không bằng đại ca của chúng, đáng tiếc Quyền Võ đang ở quân doanh, nếu không hôm nay có thể dựa vào thực lực của hắn, còn về hai tiểu tử này, chỉ có thể làm trò cười mà thôi...” Tất Trạch Việt vội vàng lắc đầu.

“Tất tướng quân khiêm tốn rồi, trước kia ta cũng thường xuyên gặp Quyền Ngọc, tướng quân xem, mặt mày hắn anh khí bức người, cử chỉ lời nói đều rất thâm sâu, hài tử này tuy có chút bất hảo, nhưng tuyệt đối không phải là người thiếu khuyết định tính, ngày sau thất nhiên sẽ là anh tài!” Tôn Yến nìn Tất Quyền Ngọc, chỉ cảm thấy càng xem càng thích.

“Khuyển tử tính tình bướng bỉnh, chỉ sợ thường xuyên quấy rầy quý phủ, mong Tôn đại nhân tha thứ... “ Tất Trạch Việt chấp tay.

“Lâm sao làm sao, Tất tướng quân khách khí rồi, hai người chúng ta cùng làm quan nhiều năm, còn xa lạ thế sao? Quyền Ngọc có đôi khi tới tìm Cẩm Hà nhà ta, cùng nàng đánh tiểu ngoạn đại, cảm tình rất tốt, mẫu thân Cẩm Hà cũng rất thích Quyền Ngọc, nhiều ngay chưa thấy hắn đến, còn nhắc đây!” Tôn Yến ha ha cười, ánh mắt ở trên người Tất Quyền Ngọc nhìn nhìn.

Tất Trạch Việt một thân mồ hôi lạnh,đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Tôn Yến, hắn rất thích Tất Quyền Ngọc, chỉ sợ còn nói thêm gì nữa chắc chắn sẽ nhắc đến chuyện đính hôn. Đến lúc đó thân phận nữ tử của Tất Quyền Ngọc còn che dấu được sao?

Trong lúc Tất Trạch Việt còn đang lo lắng, âm thanh the thé của thái giám vang lên đã cứu hắn: “Hoàng thượng giá lâm!!!”

Văn võ đại thần đều đứng lên, khom người hành lễ, Hoàng thượng đi đến chỗ ngồi, hô miễn lễ, cho mọi người nhập tọa. Hoàng thượng nói thêm vài câu khách sáo, lền tuyên bố văn khảo bắt đầu.

Đề thi văn khảo hôm nay là: “Vô vi chi trì”

Tất Quyền Ngọc cầm bút lung ta linh tung viết và câu, làm ra bộ suy nghĩ rất ư là cực khổ, liền không viết nữa, thật ra Tất Quyền Sinh viết cũng không ít, nhưng nhưng nữa chừng lại vô ý để lem mực, phải lấy giấy viết lại, nhưng vừa mới ghi được vài câu, thì giam khao lại tuyến bố: “Đã đến giờ!”

Mà việc làm cho các văn thần võ võ tướng trợn mắt há mồm đó là, khi tất cả thí sinh đứng dậy đi nộp bài thi, duy độc Tất Quyền Ngọc nằm trên bàn bất động.

Giám khảo bất đắc dĩ phải đi đến chỗ nàng, vừa đến thì thấy nàng tự nhiên đã muốn ngủ say, trên bàn thi còn chảy một vũng lớn nước miếng, nước miếng làm nét chữ chưa kịp khô loạn thành một đoàn, giám khảo gọi hắn dạy, khi hắn tỉnh còn lăn một cái trên bài thi, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của hắn dính một vết mực lớn...

Có người muốn cười, nhưng không dám. Vì thấy sắc mặt Hoàng thượng không tốt. Hắn tối coi trọng Tất gia. Kết quả thì sao? Một cái Tất Quyền Sinh thì nộp giấy trắng, một cái Tất Quyền Ngọc tùy tiện viết vài câu, liền lăn ra ngủ, mà chữ viết lên cũng bị nước miếng làm nhòe đi thành một mảnh mơ hồ, làm sao còn nìn ra được hắn viết cái gì?

Tất Trạch Việt lộ ra khuôn mặt già nua thẹn đến đỏ bừng, hiển nhiên hai nhi tử này làm hắn mất hết mặt mũi rồi.

Có người nghĩ, cài này là xong rồi? Không phải Hoàng thượng muốn chọn nhi tử Tất gia sao? Hoặc là trước bao nhiêu người Hoàng thượng muốn thay đổi chủ ý?

Duy nhất chỉ có Tôn Yến nhìn Tất Trạch Việt cùng Tất Quyền Ngọc liếc mắt một cái, trong ánh mắt rất có thâm ý... Hắn đối với Tất Quyền Ngọc dù sao cũng có chút hiểu biết, Tất Quyền Ngọc tuyệt đối không phải là người như thế!

Đáng tiếc, thiên hạ này ngoài trừ Tất Trạch Việt biết Tất Quyền Ngọc đang ẩn dấu thực lực, thì chỉ có Tôn Yến - ai bảo Tất Quyền Ngọc không thèm để ý cách nhìn của bất kỳ ai, lại một mức để ý cách nhìn của Tôn Cẩm Hà dành cho nàng? Mà ở trước mặt Tôn Cẩm Hà nàng lại luôn lộ ra chân thân, biểu hiện nàng là một người kiệt xuất... Tất Quyền Ngọc lừa ai không lừa, lại cố tình lừa Tôn Yến làm chi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.