Ngày kế tiếp, tân quan tiền nhiệm Võ Sách chấn hưng tinh thần, dậy thật sớm, mặc triều phục mới tinh đi vào triều.
Trân Nhi chờ Võ Sách rời đi, vội đứng dậy thay quần áo, nói với hạ nhân, lâu ngày chưa đi dạo phố, muốn đến điếm để mua hoa phấn còn muốn đến cửa hàng may nhìn xem, xem thử có gì tốt không.
Hạ nhân chỉ nói đêm qua nhị phu nhân được Võ tướng quân ân sủng, hôm nay đã thay đổi cách ăn mặc đơn giản thường ngày, bắt đầu muốn chuẩn bị cho bản thân thật tốt, giành lấy ân sủng của Võ đại nhân.
Tâm tư bậc này, bọn hạ nhân sớm đã nhìn quen, trên thực tế, các phu nhân của quan to quý nhân trong hoàng thành, người nào mà không chăm sóc bản thân mình cho thật xinh đẹp, hảo hảo chiếm được yêu thương của phu quân. Nhất là trong phủ nhất phu nhiều thê, vị phu nhân ấy, ai mà không muốn trổ hết tài năng giành được ân sủng? Chính là hai vị khi nhân Võ gia này có chút đặc biệt, một người là trưởng công chúa sinh ra đã cao quý, tất nhiên không cần ân sủng, mà tìm khắp hoàng thành cũng không ai giống vị Trân phu nhân này.
Hôm nay Nhị phu nhân muốn dạo phố mua sắm, bọn hạ nhân đương nhiên vui vẻ. Nghĩ là Trân phu nhân rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt, muốn đi tranh ân sủng.
Trân Nhi dẫn theo hai nha đầu, thừa dịp Thần Lộ ra cửa, tuy là trời tháng 1 lạnh đến lợi hại, nhưng hai nha đầu được ân điển đi dạo phố vẫn thảm sự vui vẻ, ba người vui vẻ dạt dào đi dạo các điếm bân phân hoa, rồi lại đi đến cửa hàng may. Trong kinh thành này, bố trang (cửa hàng may mặc) không ít, nhưng lừng lẫy đại danh, đương nhiên là hoa trang của hai vị phu nhân Tất gia, quan to quý nhân trong khắp hoàng thành này, ai mà chưa sở hữu được một bộ thì làm sao còn mặc mũi? Cho nên, đương đường là phu nhân của thống soái Thần Sách quân, ngự tiền thị vệ Võ Sách đương nhiên cũng phải đi dạo hoa trang.
"Yêu, Trân phu nhân đã đến, đã lâu không thấy, hôm nay phu nhân đến thật làm vẻ vang cho hoa trang của kẻ hèn này, chung ta gần đây lại có không ít hàng mới, phu nhân nhìn xem, có mặt hàng nào vừa ý người không" Sắc mặt chưởng quầy, vừa nhìn liền nhận ra Trân Nhi, hoa trang cùng hậu cung vẫn luôn thâm mật tới lui, dĩ vãng lúc hai vị Liên gia lão bản còn ở đây, vẫn luôn vào hậu cung chơi, khi đó thường xuyên đưa y phục vào cho hậu cung a, chưởng quầy vẫn luôn đi sau hai vị lão bản, đối với tâm phúc lúc trước của thái hậu đương nhiên quen thuộc.
Mà nay Liên gia tỷ muội rời đi, mọi vật phẩm được chuyển đến hậu cung đều do quản gia xử lý, nếu không có chút tài năng, thì sao mà làm được chứ.
Trân Nhi so chiêu cười nói với chưởng quầy: "Sinh khí của hoa trang ngày càng tốt, chương quẩy biết cách kinh doanh a"
Hai người khách sáo hai câu liền đem câu chuyện dời lên chuyện y phục. Trân Nhi lựa chọn một hồi, nói cái này tốt cái kia tốt nhưng đều có chút khuyết điểm.
Hai nha đầu nhìn thấy mấy y phục kiểu dáng mới mẻ, liền biết là tay nghề thợ may rất khéo, không khỏi chảy nước miếng. Trân Nhi bất vi sở động, làm cho hai tiểu nha đầu này mở rộng tầm nhìn.
Bất quá trước kia Trân Nhi là tâm phúc bên người thái hậu, có y phục thượng hạng nào mà chưa gặp qua, hai nha đầu nhất thời cảm thấy chính mình quá kém, đối với ánh mắt của Trân phu nhân là một phen bội phục.
Ba người nhìn nửa ngày, Trân Nhi thở dài một tiếng, có chút thất vọng lắc đầu, đối với chưởng quầy nói: "Cũng không thích hợp lắm, nếu ở nơi khác, nhưng nói kiện y phục này đều là kinh điển, nhưng ở hoa trang này chúng cũng chỉ là mặt hàng bình thường mà thôi"
Chưởng quầy ở một bên cười theo nói: "Trân phu nhân, hảo ánh mắt, này là lầu một, quả thật chỉ là mặt hàng bình thường của hoa trang, thứ tốt đều ở trên lầu, nếu không nhìn được y phục nào, bình thường cũng sẽ không lên lầu hai, nhưng Trân phu nhân không thể so với người khác, ngày xưa, lúc còn ở bên người thái hậu, không biết đã thấy qua bao nhiêu loại y phục kinh điển của hoa trang, nay nhìn y phục ở lầu một đương nhiên thấy có chút khuyết điểm. Thỉnh Trân phu nhân di giá lên lầu hai, tái đánh giá lại a"
Chưởng quầy nói xong, một bên đầy mặt tươi cười hơi khom người, thân sĩ nhường đường cho Trân Nhi.
Trân Nhi cười, nói thỉnh, sau đó quay đầu nói với hai nha đầu: "Các ngươi đi cả ngày đã mệt, cứ ở dưới này, ta đi xem xem, rồi xuống"
Hai nha đầu đương nhiên vui vẻ đáp ứng, tuy rằng các nàng cũng muốn đi xem các y phục ở lầu hai, nhưng những y phục ở lầu một cũng đã làm các nàng mở rộng tầm mắt, phu nhân muốn các nàng chờ ở đây, hai đương đương nhiên không dám ý kiến.
Trân Nhi liên bước nhẹ nhàng, đi theo chưởng quầy lên lầu hai, lầu hai quả nhiên toàn y phục thượng hạng mà người có tiền mới dám mua, nhưng Trân Nhi không có ý tứ xem y phục, sắc mặt khẩn trương kêu chưởng quầy, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay đến, ngoài trừ xem y phục, ta còn muốn nhờ chưởng quầy đưa giùm ta cái này!"
Chưởng quầy nhìn thấy sắc mặt Trân Nhi không đúng, liền vội vàng đến gần: "Phu nhân có việc gì cứ nói, dựa vào giao tình khi xưa của hai vị lão bản cùng phu nhân, chỉ cần có thể giúp ta đương nhiên sẽ giúp"
Trân Nhi gật đầu, lấy trong tay áo ra một phong thư: "Sự tình trọng đại, có thể liên quan đến tính mạng của cô gia nhà các ngươi, cho nên hy vọng ngươi nhanh chóng nghĩ cách giao phong thư này đến tay thái hậu!"
Chưởng quầy nghe chuyện này rất quan trọng, vội đem thư tín cất vào trong lòng, gật đầu với Trân Nhi: "Phu nhân cứ yên tâm!"
Hai người cũng không nhiều lời, Trân Nhi xem y phục một lát, liền chọn một bộ, thế này mới xuống lầu, chưởng quầy chỉnh trang lại xiêm y, vẻ mặt tươi cười, như là nhất bút sinh ý của thương nhân, biểu lộ chân thành tha thiết, tươi cười ấm áp, đưa ba người Trân Nhi ra khỏi cửa.
Đợi đám người Trân Nhi rời đi, chưởng quầy lập tức kêu người trong giữ của hàng, hắn vào trong gói mấy bộ y phục, sau đó chuẩn bị xe ngựa đi vào cung.
Chưởng quầy vốn có thể dễ dàng ra vào hoàng cung, binh lính thủ thành cơ hồ đều nhận biết được vị chưởng quầy hoa trang thường xuyên ra vào hoàng cung, cho nên hắn cười hì hì chào hỏi mấy vị binh lính đại ca, nói là đến đưa vài bộ hảo y phục mới cho các nương nương, liền trực tiếp đi vào cung.
Một đường từ cửa đến Hiếu Thanh cung của thái hậu cũng rất xa, chưởng quầy là người trên năm mươi tuổi, cũng may là sinh ra ở Liên gia, trên người có một ít công phu, không biết mệt mỏi, rất nhanh liền đến được Hiếu Thanh cung.
Nay Hiếu Thanh cung rất yên tĩnh, thời chiến loạn, thái hậu làm gương, cho binh sĩ chỉnh sửa lại hậu cung, trừ chi phí ăn mặc ở, tất cả đều phải tiết kiệm, cũng nữ dư thừa đều được xuất cung, trong Hiếu Thanh cung bây giờ không có đến mười cung nữ.
Thái hậu vẫn xinh đẹp như vậy, độ tuổi hai mươi lăm, đúng là phong nhã hào hoa, chỉ cần giơ tay nhất chân cũng thể hiện sự uy nghi, những điều đó đều được thể hiện một cách trọn vẹn trên người nàng...
Chưởng quầy quỳ xuống, thực hiện đại lễ với thái hậu. Thái hậu cười nói: "Lại làm ra y phục tốt?"
Trong lòng chưởng quầy sửng sốt - y phục gì? Trên thực tế, từ khi hậu cung thực hiện cắt giảm chi thu, đã thật lâu không yêu cầu hoa trang may thêm y phục. Mà một câu bâng quơ nhẹ nhàng này của thái hậu là vì sao?
Dù sao chưởng quầy cũng là chưởng quầy, sự khôn khéo của thương nhân tuy không có quan hệ với chính trị, nhưng điểm linh hoạt vẫn có, chưởng quầy chấp tay đáp lễ nói: "Bẩm thái hậu nương nương, y phục thái hậu nương nương cần đã có, người có cần xem thử không?"
Thái hậu nương nương vui vẻ cười nói: "Đó là đương nhiên!" Thái hậu nói xong, dường như nhớ đến cái gì, liền kêu cung nữ đi phân phó ngự trù, giữa trưa hôm nay thêm một món canh ngũ nhuận, nói mấy ngày nay cổ họng có chút khó chịu liền muốn uống canh này. Cung nữ vội vàng đi ra ngoài phân phó. Căn phòng lớn như vậy, thoáng chốc chỉ còn mỗi Cẩm Hà và chưởng quầy.
Chưởng quầy vội vàng lấy phong thư trong người ra, vừa trình thái hậu vừa nói: "Trân phu nhân của Võ phủ muốn tiểu nhân đưa phong thư này cho thái hậu nương nương, còn nói phong thư này có liên quan đến tính mạng cô gia nhà tiểu nhân, cho nên tiểu nhân liền bất chấp nguy hiểm ngụy trang, vào cung đưa cho thái hậu nương nương!"
Cẩm Hà vừa nghe đến có liên quan đến tính mạng của Quyền Ngọc, nào dám có nữa phần trì hoãn, lập tức mở phong thư ra xem.
Nhìn chữ viết quen thuộc của Trân Nhi trên giấy, tuy chỉ có vài chữ, nhưng lại làm cho kinh hoảng...
Thứ nhất, hoàng thượng muốn đoạt lại binh quyền trên tay Tất Trạch Việt tướng quân, lệnh hắn đến một mình đông tuyến làm Bình Đông đại nguyên soái mà không mang theo người nào, nhưng nửa đường lại phái người ám sát hắn.
Thứ hai, sau khi Tất Trạch Việt chết, hoàng thượng liền dùng kế triệu hồi Tất Quyền Ngọc hồi kinh liền bắt lấy hắn.
Thứ ba, đồng thời, hoàng thượng muốn giam lỏng thái hậu.
Cẩm Hà xem xong không nói một câu, liền nhanh chóng đem phong thư đi thiêu hủy sạch sẽ, sau đó nhanh chóng cầm bút, viết ba bức thư đưa cho chưởng quầy, một bên nói: "Một phong thư lập tức đưa đến cho Tất Trạch Việt tướng quân, một bức thư gấp rút phái người đưa đến đông tuyến cho Tất Quyền Ngọc tướng quân, bức thư thứ ba, tỉnh cầu chưởng quầy đưa phụ thân ta"
Chưởng quầy vội vàng thu thư tín, cáo biệt thái hậu liền rời khỏi cung.
Cẩm Hà có chút suy sụp ngồi lại trên ghế - từ xưa người hoàng tộc đều là vô tình, Phượng Bác a Phượng Bác, chính nàng là người đã nhìn hắn lớn lên, phụ tá hắn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, dạy hắn thế nào là thống trị thiên hạ, nhưng là... Nhưng là, cuối cùng hắn vẫn cho nàng một kết cục như vậy..
Nay có lẽ hắn nghĩ hắn đã đủ lông đủ cánh rồi, co thể tự khống chế được thiên hạ rồi, nhưng sao hắn lại ngu muội như thế, bây giờ hai tuyến đang khai chiến, nếu giết Tất gia ngay lúc này, ngươi trong thiên hạ sẽ không biết hắn đã làm ra 'chuyện tốt' gì, nhưng một khi Tất gia không còn, hắn lấy cái gì để bảo vệ Phượng Linh..
Mà nàng, mẫu hậu này, là người dưỡng dục hắn, bảo hộ hắn, cuối cùng chỉ có một kết cục là bị giam lỏng mà thôi. Mà nàng một khi bị giam lỏng, điều đó có nghĩa hắn sắp động thủ với Tôn gia, hắn không chỉ muốn mạng của phụ tử Tất gia mà còn muốn mạng của phụ thân nàng...
Phượng Bác a Phượng Bác! Ngươi thật sự độc ác, một thế hệ trung thần lương tướng liền bị ngươi hại chết oan uổng như vậy...
Nay chỉ hy vọng có thể cứu được một mạng của Tất Trạch Việt tướng quân, hy vọng động tác của nàng nhanh chóng, có thể giúp Quyền Ngọc thoát khỏi một kiếp, chỉ hy vọng phụ thân có thể bình yên cáo lão hồi hương. Mà bản thân nàng... Muốn giam lỏng thì cứ giam lỏng đi, chỉ cần bọn họ đều tốt, như vậy bản thân nàng cũng sẽ tốt, chỉ cần nàng không chết, như vậy Quyền Ngọc vẫn còn cơ hội đến cứu nàng...
Cẩm Hà ngửa đầu tựa lưng vào ghê, trong mắt nhịn không được chảy xuống một giọt nước mắt...
Rơi lệ, cảm giác lại xa lạ đến vậy, hài tử nàng chính tay nuôi nấng lại sắp trở thành đao phủ mà nàng hắn cũng không tha....
Đây là lỗi của hắn, cũng là lỗi của nàng, hay có thể nói là lỗi của hoàng cung chồng chất đầy dục vòng cùng đấu tranh giành quyền lực, nơi chất chứa đầy máu tươi cùng oán hận?
Mà Trân Nhi, ngay của ngươi cũng đã bắt đầu hiểu chưa? Ta từng nghĩ, nếu cả đời này ngươi cũng không hiểu được âm mưu trong đó, kia cũng xem như là hạnh phúc cả đời của ngươi, dù là hư ảo cũng thoải mái hơn là vạch trần được âm mưu được nguy trang một cách hoa lệ, nhìn rõ được bộ mặt kinh tởm của ái nhân....
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trước mắt nàng hiện ra hình ảnh tiểu Phượng Bác, một hài tử đáng yêu như vậy...
Quyền Ngọc... Khi nào chúng ta mới có thể rời khỏi nơi này? Khi nào thì ta mới có thể đứng ở trong lòng nàng, hoàn toàn không quan tâm suy nghĩ đến chuyện thiên hạ, hoàng tộc, có thể không phải lo lắng cho an toàn của nàng....
- ---
Chúc các sĩ tử 2k2 thi tốt ah~