Phượng Linh Kỷ

Chương 110: Chương 110: Chương 109




Cẩm Hà ngồi trước cửa sổ, có chút vô lực nhìn về phía đông - không biết Quyền Ngọc và Tất lão tướng quân đã nhận được mật báo chưa, có thể tránh được một kiếp không, không biết phụ thân có theo ý nàng cáo bệnh hồi hương...

Đã nhiều ngày Cẩm Hà ở Hiếu Thanh cung, cơm nước không ăn, lòng nóng như lửa đốt. Tin tức lại bị phong bế, một chút cũng không biết về tình huống bên ngoài. Phượng Bác đã lâu chưa đến Hiếu Thanh cung. Nhưng Cẩm Hà biết, ngày nàng bị giam lỏng, đã thật sự bắt đầu, bởi vì cung nữ ở Hiếu Thanh cung không biết vì lý do gì đã bị thay đổi hơn phân nửa.

Mà những cung nữ Cẩm Hà chưa từng thấy qua này, vừa nhìn liền biết là người có võ công - có điều võ công của các nàng không ai hơn Cẩm Hà, cũng bởi vì Phượng Bác không biết nàng có võ công, nếu biết chỉ sợ phái thêm cao thủ lợi hại hơn đến Hiếu Thanh cung. Nhưng dù là vậy, hơn mười người này đủ để vây khốn Cẩm Hà ở Hiếu Thanh cung. Mà nàng lại hoàn toàn mất đi liên hệ với bên ngoài...

Sáng sớm, chưởng quầy hoa trang có đến, nói là muốn đưa y phục cho nàng, nhưng bị đám cung nữ cản lại, thu y phục của hắn, cẩn thận kiểm tra, sau đó mới đưa đến cho nàng. Nói cách khác, chưởng quầy hoa trang cũng đã không thể đưa tin tức đến cho nàng...

Cẩm Hà trong lòng thở dài một tiếng, âm thầm nói: "Quyền Ngọc, nguyên lai, thiên hạ này thay đổi quá nhanh, cũng không dựa theo suy nghĩ của chúng ta, từng nghĩ chiến loạn qua đi, chúng ta sẽ song túc song phi, nhưng nay ta và ngươi đều bị quấn vào vòng xoáy sinh tử, không thể động đậy... Chỉ hy vọng hết thảy đều tới kịp..."

Cẩm Hà ngồi trước cửa sổ, độ nhiên trong lúc đó, nàng tĩnh tư ngưng thần - bên ngoài Hiếu Thanh cung, có người đến, bước chân của người này, chính là đang đi đến Hiếu Thanh cung, khoảng thời gian như vậy, nguyên bản không nghe thấy, nhưng công lực của Cẩm Hà đã đến tầng ba, tuy võ công không coi là cao thủ, nhưng nói về tai thính mắt tinh, đương nhiên sẽ cao hơn so với người bình thường.

"Người nào?" Cung nữ tiến lên ngăn cản người mới đến.

"Thượng Thư tỉnh, Thị Lang Nghiêu Vạn, cầu kiến Thái hậu nương nương! " Giọng nói người đến có chút trẻ tuổi.

"Thái hậu nương nương thân thể không khỏe, gần đây không gặp khách, có chuyện gì cứ nói với ta, ta sẽ truyền lời lại cho nương nương" Cung nữ kia nói.

"Làm phiền tỷ tỷ, chuyện là vầy, hôm nay lâm triều, Quốc Công đại nhân có nhờ người dâng tấu cho hoàng thượng, bởi vì thân thể bị nhiễm trọng bệnh lại có nguy cơ lây nhiễm, cho nên muốn cáo biệt hoàng thượng, về quê chữa bệnh dưỡng lão, hoàng thượng cũng đã đồng ý. Ý của Quốc Công đại nhân là, cả đời hắn chỉ có một nữ nhi là Thái hậu, trước khi đi muốn gặp nàng một lần, bởi vì Quốc Công đại nhân nói, bênh như núi đổ, không biết có thể trụ được đến khi nào, lão gia cách hoàng thành xa xôi, sợ sau này muốn gặp lại càng thêm khó khăn" Người tới nói.

"Ta sẽ chuyển lời cho thái hậu, chính là thân thể thái hậu gần đâu không khỏe, chỉ sợ không thể xuất cung, còn thình Quốc Công đại nhân không cần nhớ. Đợi cho thân thể thái hậu tốt lên, đến lúc Quốc Công đại nhân trở về quê, tự nhiên sẽ đi gặp hắn!" Cung nữ nói.

"Kia làm phiền tỷ tỷ, tại hạ cáo từ!" Người nọ nói xong, bước chân cũng đi xa.

Cẩm Hà thở ra một hơi - tốt rồi, phụ thân đại nhân đã từ chức quan, rời xa hoàng thành, như vậy, người nhà của nàng cũng xem như an toàn! Quyền Ngọc... Làm thế nào để biết được tin tức của nàng đây...

- ---

Phượng Linh tháng 2 năm 812, viện quán Hà Xuyên bắt đầu xuất phát từ Ngọc Long thành, trực tiếp xuyên qua trung tâm Phượng Linh đi đến đông tuyến, đồng thời, Hà Xuyên phái thêm mười vạn quân chờ xuất phát. Chỉ chờ hoàng đế Phượng Linh duyệt công văn thông quan liền lập tức xuất phát.

Cùng tháng, ở đông tuyến, Tất Quyền Ngọc cùng Thiết Thạch Khoan chỉnh đốn quân ngũ, bắt đầu phản công lại Dương Đỉnh Du... Người dân đế quốc rốt cuộc thấy lại hy vọng!

Tuyên Võ thành.

"Toàn quân xuất phát!" Tất Quyền Ngọc giơ cao Viêm Phượng thương, khôi giáp bạc ở trong ánh mặt trời chiếu sáng chói mắt.

"Phượng Linh tất thắng!" Thiết Thạch Khoan sải bước chiến mã, giơ cao chiến đao, hổ rống một tiếng, nhất thời toàn bộ Tuyên Võ thành rung động đến tâm can hào hùng...

Tất Quyền Ngọc sải bước chiến mã, dẫn đầu toàn quân, hai vị phu nhân cũng ở hai bên tả hữu.

"Quyền Ngọc ngươi thật sự quyết định không cần kỵ binh?" Liên Khê chưa bỏ ý định lại hỏi - kỵ binh rất tốt, khi lao ra rất có uy phong a, tốc độ kia, uy lực xung phong liều chết cũng đủ để làm quân địch sợ chết khiếp. Liên Khê trong lòng nói thầm, nàng còn đang mong đợi nàng dẫn đầu kỵ binh đánh cho Dương Đỉnh Du rớt mã, sau đó nàng liền tự hào cho thấy có kỵ binh và không có kỵ binh khác nhau như nào. Kết quả bị Tất Quyền Ngọc bóp chết...

"Khê nhi gấp gáp làm gì, kỵ binh đương nhiên là để dùng ở thời điểm mấu chốt nhất, nay số lượng kỵ binh chúng ta có hạn, chỉ có hai vạn, huống chi chỉ mới huấn luyện có vài ngày, căn bản còn chưa có khả năng chiến đấu, xuất ra dọa người còn có thể, còn nói về lực tác chiến, còn xa mới đạt đến tiêu chuẩn, bây giờ xuất ra vũ khí bí mật của chúng ta không phải quá sớm hay sao? Huống chi vùng ven Đồng Xuyên không cần kỵ binh, quân ta vừa xuất, chiến thắng tự nhiên là dễ như trở bàn tay. Khê nhi không cần yểu xìu như vậy!" Tất Quyền Ngọc lắc lắc đầu, đối với tính tình của Liên Khê thật là không còn gì để nói.

"Dựa vào cái gì có thể dễ như trở bàn tay? Mặc dù ngươi cùng Dương Đỉnh Du có ước định, nhưng nếu nàng đổi ý thì sao?" Liên Khê bĩu môi, đối với việc không sử dụng kỵ binh vẫn rất khó chịu, không chỉ không sử dụng kỵ binh mà nữ binh doanh cũng không được trang bị Mê Màu phục, đối với việc này Liên Khê cảm thấy rất bất mãn - ngẫm lại, nữ binh mặc Mê Màu phục rất đẹp a.

Liên Khê đột nhiên nghĩ, đợi sau khi chiến tranh kết thúc nàng sẽ thiết kế quân trang mới cho toàn bộ quân đội a, một loại mặc vào rất tuấn tú! Nhất là nữ binh a!

"Dương Đỉnh Du không dám, bởi vì nàng ta biết, nếu nàng ta thất tín, ta có thể trong thiên quân vạn mã lấy đầu nàng ta, cho nên tuồng kịch này nàng ta phải diễn cho xong!" Tất Quyền Ngọc cười nói.

"Ha ha ha, ngươi an bài tốt lắm, vậy nhanh đi đoạt lại thành trì đã mất đi, ta còn muốn tận mắt thấy đánh giặc là như thế nào, kết quả khi ta cùng tỷ tỷ đến, mới biết, chiến hỏa ngập trời ở đông tuyến cư nhiên là diễn trò, thật không có ý nghĩa..." Liên Khê thở dài một tiếng, thật là chán quá đi chán quá đi.

"Trận chiến thật sự rất nhanh sẽ đến!" Tất Quyền Ngọc phóng ánh mắt ra xa, thở dài một tiếng.

Biểu tình thâm thúy này làm cho Liên Khê không biết phải nói cái gì, trong lòng nàng đương nhiên biết, trận chiến thật sự là trận chiến với Hà Xuyên với hoàng thành Phượng Linh!

Bốn mươi vạn đại quân tiến đánh Đồng Xuyên thành, rất nhanh công thành liền diễn ra...

Dương Đỉnh Du đứng ở đầu tường thành, nhìn thấy bốn mươi vạn quân của Trạch Việt quân đoàn chia làm tả hữu trung, ba quân, nghiêm chỉnh tiến đến Đồng Xuyên thành.

"Tướng quân! " Phó tướng bên cạnh lấy khẩu khí nhìn Dương Đỉnh Du.

"Ý của các ngươi như thế nào?" Ánh mắt Dương Đỉnh Du dừng trên một mảnh Trạch Việt quân đoàn đông nghìn nghịt ở xa xa - không biết vì cái gì, Tứ Phương quân đoàn cùng Dũng Sĩ quân đoàn thây đổi quân kỳ...

Tựa hồ là hai quân hợp nhất, đổi tên thành Trạch Việt quân đoàn, điều này làm Dương Đỉnh Du nhớ tới Tất Trạch Việt tướng quân của Phượng Linh. Là trùng hợp? Hay là có điều gì trong đó?

"Một khi chúng ta công phá Tuyên Võ thành, đoạt lấy Tề Long quan sẽ đánh chiếm Hoàng Thành Phượng Linh, ta thấy, Tất Quyền Ngọc cùng Thiết Thạch Khoan này lui không thể lui, muốn tử chiến đến cùng. Chúng ta phải giữ Đồng Xuyên thành, chờ khí thế của đại quân bọn chúng xuống dốc, trờ về sau trận đánh, ta sẽ nhân cơ hội công phá Tuyên Võ thành!" Có phó tướng nói.

Một phó tướng khác bên cạnh cười lạnh nói: "Không cần chờ đến khi khí thế của bọn chúng xuống dốc, hai tháng qua, quân ta thế như chẻ tre, liên tiếp công phá thành trì của hắn, Tất Quyền Ngọc cùng Thiết Thạch Khoan bất quá chỉ là hư danh mà thôi, bọn hắn ở trong thành trì còn có thể chống cự được, nay nếu đã chủ động đi ra tìm cái chết, chúng ta đương nhiên khai thành nghênh địch, lấy mạng hắn đến một mảnh giáp cũng không lưu lại mới đúng!"

"Đúng vậy! Không cần phải công phòng chiến, đây là trận chiến ở bình nguyên, nhìn khắp đại lục Phượng Linh cũng không có ai là đối thủ của Viêm Sa! Trận này, liền để cho các huynh đệ mở cửa nghênh địch, mở ra hào khí, hôm nay ăn bốn mươi vạn quân của hắn, ngày khác công Tuyên Võ thành, Tề Long quan, thậm chí phá hoàng thành Phượng Linh cũng là chuyện nhỏ!" Tên còn lại nói.

"Ai muốn ra thành nghênh chiến?" Dương Đỉnh Du khoát tay, ngăn nghị luận của mọi người lại.

"Ta nguyện nghênh địch!" Cơ hồ các phó tướng đều cùng lúc mở miệng nói.

Nay là thời cơ tốt để tranh thủ Quân công, nói không chừng hôm nay có thể là thời điểm giải quyết dứt khoát Phượng Viêm đại chiến, đương nhiên không ai muốn buông tha cơ hội lập công này.

"Mạt tướng nguyện dẫn bốn mươi vạn đại quân đi phá trận địa địch!" Có người lập tức nói.

"Mạt tướng nguyện lấy ba mươi vạn đại quân phân làm ba đường lấy thủ cấp của Tất Quyền Ngọc... " Có người hào ngôn nói...

Dương Đỉnh Du cười nói: "Hảo! Có đảm lược có khí phách, không hổ là tướng quân Viêm Sa ta, chúng tướng nghe lệnh, Thước Quang tướng quân dẫn mười lăm vạn quân làm trung quân đánh trực diện với địch, Tư Soái tướng quân dẫn mười vạn quân làm tả quân, Phỉ Lực tướng quân dẫn mười vạn quân làm hữu quân, khai thành nghênh địch, chúng tướng còn lại ở lại thủ thành!"

Mọi người ầm ầm đồng ý!

Bên ngoài Đồng Xuyên thành, trên mãnh đất bằng phẳng, hai quân nhanh chóng đánh sáp lá cà, mấy chục vạn xung phong liều chết, nhất thời làm trời đất khói bụi mịt mù, che lấp huyết nhục tàn khốc, mà đôi mắt sáng như đuốc của Dương Đỉnh Du cũng nhịn không được mà nhẹ nhàng nhắm lại...

Ba phó tướng này không phải là đối thủ của đối phương, võ công của Tất Quyền Ngọc cách nàng một khoảng rất xa, huống chi là phó tướng của nàng? Mà bên người hắn, hôm nay lại có thêm hai nữ tử mặc giáp võ công cũng tương tự như vậy.

Mà ở hai quân tả hữu, Tư Soái chống lại Hoắc Sơn cùng Kha Thần, Phỉ Lực chống lại Thiết Thạch Khoan cùng Thiết Thạch Tuệ, làm sao là đối thủ của bọn hắn...

Muốn cầm tặc phải cầm vương trước, đây là chân lý không thể phá, qua một hồi giao chiến, ba phó tướng của nàng liền mất mạng bên trong loạn quân, mà chủ soái chết trận không chỉ làm cho sĩ khí đại quân xuống dốc, hơn nữa trận pháp còn loạn cả lên. Ánh mắt Dương Đỉnh Du tối sầm lại, vội vàng ta lệnh thu binh.

Hơn ba mươi vạn quân Viêm Sa nhanh chóng lui về Đồng Xuyên thành, nhưng đối phương cắn chặt không buông, xông thẳng vào Đồng Xuyên thành...

Đồng Xuyên thành phá!

"Tướng quân! " Phó tướng đầy mặt lo lắng hỏi Dương Đỉnh Du.

"Quân tâm đã loạn, lui giữ Long Môn quan!" Dương Đỉnh Du nhanh chóng gạ lệnh - mảnh đất này, đến lúc trả lại cho Tất Quyền Ngọc rồi, việc nàng có thể làm là làm cho Viêm Sa quân ít tổn thất nhất.

"Lương thảo..." Tòng Quân lau mồ hôi trên mặt, lo lắng hỏi.

"Phái một tiểu đội đi đốt sạch lương thảo... Không được để lại lương thảo cho địch quân!" Dương Đỉnh Du quyết định thật nhanh.

Có người vội vàng đi. Dương Đỉnh Du bắt đầu dẫn quân đang hoảng sợ lui lại. Chỉ trong chốc lát, có người mặt đầy máu tới báo: "Lương thảo đã bị chiếm lĩnh, tiểu đội tướng quân phái tới đốt lương thảo vừa lúc gặp địch quân đã bị tiêu diệt toàn bộ, chỉ còn mạt tướng chốn thoát..."

Một trận này, một hồi đại thắng, Tất Quyền Ngọc dẫn Trạch Việt quân đoàn nhanh chóng đoạt lại Đồng Xuyên thành, giống như khảm qua thiết thái, cực kỳ dễ dàng! Có điều làm người khác không thể nghĩ đến là, quân của Dương Đỉnh Du bởi vì muốn đêm Đồng Xuyên thành trở thành cứ địa tiến thẳng hoàng thành Phượng Linh nên đã chuyển phần lớn lương thảo đến Đồng Xuyên. Cho nên sau khi Trạch Việt quân đoàn đại thắng, quân Dương Đỉnh Du đại bại lui lại, chưa kịp di dời lương thảo, thậm chí là thiêu hủy. Nay tương đương với việc đưa một phần đại lễ cho Trạch Việt quân đoàn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.