Phượng Linh Kỷ

Chương 115: Chương 115: Chương 114




Phượng Linh tháng 2, năm 812, tây tuyến của đế quốc Phượng Linh đã lặng lẽ đón hơi thở của mùa xuân, trong màu xanh thẫm của Tây Sơn Mạch màu xanh tươi dần dần toát ra tiêm nhược mà bồng bột, cây cỏ khắp nơi bắt đầu nở ra những đóa hoa vàng, hồng... Trong sự se lạnh của đầu xuân, chấn hưng tinh thần, chuẩn bị nở rộ nụ cười...

Không khí ôn nhuận của Phượng Linh bị gió tây quan xuy phất qua, trong Bạch Đà thành, liên miên những tòa thành giống như bàn tay hòa ái mà ôn nhu vuốt ve đại địa trong ngực, làm cho vạn vật bắt đầu thức tỉnh...

Bạch Đà thành.

Ôn tuyền của Bạch Đà thành không biết bị Hồng Thành vương gia làm cách nào đặt một cái ám cừ, bốn mùa mãnh liệt dẫn dòng nước ấm chảy vào vương thành, vì thế Vấn Thiên Trì chuyển để Hồng Thành vương gia tắm rửa vĩnh viễn đều là sương mù ấm áp.

Trên cửa gỗ rất nặng là hoa văn theo phong cách cổ xưa. Đẩy ra, chính là bình phong cao lớn được làm bằng gỗ, điêu khắc sơn xuyên đồ, đại khí bên trong Kiến Tú Mĩ, xinh đẹp tuyệt trần làm cho người ta than thở xảo đoạt thiên công* - nghe nói, mỗi một năm, Hồng Thành vương gia sẽ mời một nghệ thuật gia có khí chất hoặc thi nhân hoặc họa sĩ, hoặc người nấu rượu, hoặc nhạc sư hoặc ca kỹ đến đây...

*Xảo đoạt thiên công: ý nói những công việc cực kỳ khéo léo tinh xảo đến mức độ tuyệt hảo sánh với trời.

Mà Sơn Xuyên đồ trên bình phong xuất phát từ bút tích của mỗi vị tiên vương...

Đương kim Hồng Thành vương gia tuyệt đối là nghệ thuật gia, mà đặc điểm là sự đánh giá của nàng. Có người nói, đánh giá không phải sáng tạo, không thể được coi là nghệ thuật, nhưng đánh giá lại cố tình bao trùm cái gì đó trên nghệ thuật, có gan khua tay múa chân với sự tôn sùng của người khác...

Này không chỉ cần có học thức kiến thức mà còn cần sự gan dạ sáng suốt. . truyện tiên hiệp hay

Một hai thế hệ khả phú, nhưng chỉ có thế hệ thứ ba mới có khả năng dưỡng ra người có khí chất cao quý, Hồng Thành gia hơn mười thế hệ vương tộc, hơn mười thế hệ nghệ thuật hung đúc, sau hơn mười thế hệ đấu tránh chính trị, mới đến vũ đài của Hồng Thành Tuyệt.

Có người đánh giá Hồng Thành Tuyệt kinh tài tuyệt diễm, có người đánh giá Hồng Thành Tuyệt ham chơi hưởng lạc, không làm việc đàng hoàng...

Nhưng có một điểm chung là Hồng Thành Tuyệt tuyệt đối là một vương gia biết hưởng thụ...

Tỷ như phía sau bình phong, sau sa mạn màu xanh rủ đầy xuống đất, là một tầng lưu tô bán trong suốt màu đỏ, xuyên qua đó, trong khí trời sương mù trên nóc nhà treo đèn gỗ điêu khắc theo kiểu cung đình, đem màu đỏ của lưu tô nhuộm thành ánh sáng ấm áp.

Bên cạnh Vấn Thiên trì, một trận đàn tranh, cung nữ cung trang chỉnh tề, khuôn mặt tú lệ điềm đạm đang đánh đàn, bên cạnh còn có hai nử tử xinh đẹp tay vịn tì bà, ngẫu nhiên ôn tồn. Ôn tuyền theo một góc của Vấn thiên trì ồ ạt chảy vào, trong ôn tuyền trong suốt, là những đóa hoa mới nở của Bạch Đà thành...

Ngày xuân hoa tranh diễm, người so với hoa càng kiều...

Trong sương mù mỏng manh, mùi hoa bốn phía, nước ôn tuyền nhẹ nhàng tạo nên gợn sóng, mà ngọn nguồn của những vợ sóng này đương nhiên đến từ vị Hồng Thành Tuyệt cực kỳ biết hưởng thụ kia...

Nàng hơi hơi tựa vào bờ, tùy ý để dòng ôn tuyền chảy ra gột rửa thân thể, phía trên hai bên tả hữu đều có thị nữ mặc thấp bạc sam vì nàng vuốt ve vai trần. Mà nàng nhẹ nhàng nhắm mắt, giống như hưởng thụ giống như suy tư..

"Bên hoàng thành có truyền về tin tức gì không?" Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, nhẹ giọng hỏi.

"Trịnh Đồng Hòa cư nhiên còn sống, cũng không biết như thế nào cư nhiên trở về hoàng thành... Thám tử hồi báo, 'Trịnh Đồng Hòa ở bên ngoài Thanh Thượng Cung [tẩm cung của hoàng đế Xích Châu], quỳ xuống khóc rống ba canh giờ chưa ngừng nghỉ, khóc đến mức kinh thiên động địa, hoàng thượng liễn triệu kiến hắn, về phần chi tiết trong đó, theo ta biết được, Trịnh Đồng Hòa khôi phục nguyên chức, tên hắn mọt lần nữa xuất hiện trên mão sách. Mà sau đó, hoàng thượng bí mật triệu vài văn võ đại thần đến mật đàm, có thể dựa vào tin tức nói: Trịnh Đồng Hòa nói, năm đó vương gia tư thông với Tất Quyền Ngọc của Phượng Linh lập mưu hại hắn, hắn bị Tất Quyền Ngọc nhốt nhiều năm, nhân lúc thả lỏng cảnh giác liền trốn trở về, thứ nhất hắn muốn hoàng thượng đòi lại công đạo cho mình, thứ hai hắn muốn vạch trần bộ mặt thật của người, để cho hoàng thượng không nuôi hổ gây hoạn" Nữ tử bên cạnh ôn hòa nói xong, lấy sửa ong chúa chà sát vào tay, xoa nhẹ, sau đó thoa lên cánh tay của Hồng Thành Tuyệt.

Hồng Thành Tuyệt không có tiếp lời, cũng không có mở mắt, chỉ có khóe môi hiện ra chút ý cười.

Nàng kia tinh tế giúp Hồng Thành Tuyệt mát xa, một bên tiếp tục nói: "Tóm lại, hoàng thượng muốn trừ bỏ vương gia ngài. Sứ giả đến đây, bất quá chỉ muốn xem tình hình hiện tại của vương gia ngài mà thôi"

"Sứ giả đến đây mấy ngày rồi?" Hồng Thành Tuyệt vẫn như cũ không có mở mắt, lại nhẹ nhàng hỏi.

"Vương gia, sứ giả đã đến đây 7 ngày rồi" Thị nữ bên cạnh trả lời.

"Hắn truyền thư tín trở về mấy lần?" Hồng Thành Tuyệt mặt không chút thay đổi hỏi.

"Truyền qua ba lần, lần cuối cùng trến thư tín của hắn viết, ngài đối với hắn hờ hững, về đất phong liền ít quan tâm đến quân vụ, trả lời hoàn toàn không thuyết phục, nói ngài không đặt hoàng thượng vào mắt, lời nói của Trịnh Đồng Hòa không sai. Mà vương gia ngài cả ngày chỉ lo cùng nữ quyến ngoạn nhạc, ti trúc tửu sắc, không trí tiến thủ. Hoàng thượng không cần băn khoăn cứ trực tiếp phái binh thu hồi Bạch Đà thành, ban ngài tội khi quân phạm thượng, tru di cửu tộc. Bạch Đà thành liền sạch sẽ" Thị nữ bên cạnh vui cười, tựa hồ như không phải đang nói đến chuyện đại sự.

"Phàm là sứ giả, sẽ luôn thêm mắm thêm muối với chủ nhân, nói mình bị ủy khuất, phải bằng mọi cách đòi là công đạo cho mình? Tốt lắm, ngày mai ta liền đi gặp sứ giả kia. Dù sao đại cục đã định, lễ vật của người kia cũng đã đưa đến, đến lúc ta phải nhận lấy rồi" Hồng Thành Tuyệt cười khẽ một tiếng, đầy thị nữ bên cạnh ra, theo cầu thang bạch ngọc chậm rãi đi lên bờ - dần dần lộ ra phần thịt trắng nõn mà nhẵn nhụi, ở trong khí trời hơi nước giống như dương chi bạch ngọc làm cho người ta đui mù.

"Vương gia, ngài thật đẹp!" Thị nữ bên cạnh suy một tiếng cười lên, nhưng thân thủ vẫn không dám động vào.

Thị nữ trên bờ vội vàng đi lên, giúp nàng mặc vào kiện kiện y phục đã chuẩn bị sẵn trước đó, cuối cùng phủ thêm áo bào trắng lên thân thể cao ngất của nàng, che dấu hơn phân nửa da thịt giống như dương chi bạch ngọc.

"Vương gia... " Lưu tô màu đỏ nhẹ nhàng bị đẩy ra, thị nữ nhanh bước vào.

"Ân..." Hồng Thành Tuyệt ân một tiếng, ngồi xuống ghế trên thiên trì, thị nữ đưa chun rượu mới rót đến tay nàng.

"Thuộc hạ của Tất Quyền Ngọc cầu kiến!" Thị nữ nói xong, liền đưa ra lệnh bài.

Con ngươi nguyên bản ảm đạm của Hồng Thành Tuyệt khi nghe tới Tất Quyền Ngọc không khỏi hiện ra vài ý cười, nhưng trên mặt lại lộ ra chút cười khổ: "Tất Quyền Ngọc này khi nào liền phân rõ phải trái như vậy, nàng tới gặp ta không phải lúc nào cũng vọt thẳng vào doanh trướng của ta sao?" Chính là nhớ tới nành đang ở Vấn Thiên trì, muốn xông vào, thật đúng là không dễ dàng, huống chi nơi này không phải nơi ngoại nhân có thể đến.

Hồng Thành Tuyệt nói xong, cầm lệnh bài được chế tác tinh mỹ, tên trên đó là nàng cười ngất, nành chưa từng nghe qua cái tên này, nàng xem qua hai lần, chung quy vẫn không nhớ nổi có người này, miệng tùy ý đọc: "Thuộc hạ đại soái Tất Quyền Ngọc của Trạch Việt quân đoàn - Tiếu Tiểu tướng quân..."

Hồng Thành Tuyệt thở dài một tiếng, giao lệnh bài lại trên tay thị nữ: "Kêu nàng tiếng vào!"

Phượng Linh khi nào lại có Trạch Việt quân đoàn? Tất Trạch Việt quân đoàn? Tất gia muốn tạo phản sao? Nhớ lại ngày đó, lúc Tất Quyền Ngọc xúi giục nàng, hắn từng nói, hắn hiểu được tình cảnh của nàng, bởi vì Tất gia cũng đang nằm trong tình cảnh như vậy...

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Hồng Thành Tuyệt buông chén rượu, suy nghĩ không thông. Nhưng hôm nay Tất Quyền Ngọc sai thuộc hạ lấy thân phận rõ ràng như vậy đến cầu kiến nàng, là để cho hoành đế càng thêm chứng thực được nàng có tội thông đồng địch quốc! Tất Quyền Ngọc a Tất Quyền Ngọc, quả thật ngươi nhất định đẩy ta đến con đường không thể không phản!

Màn che màu xanh bị thị nữ xốc lên, cách lưu tô bán trong suốt, Tiếu Tiểu mông lung nhìn thấy trong màn sương mù dầy đặc, có mộ nữ nhân ngồi trên ghế, thị nữ bên cạnh tựa hồ đang đút trái cây vào miệng nàng...

Thấy mình bị đối xử như vậy, Tiếu Tiểu không khỏi nhẹ nhàng cau mày, nếu không thể gặp ở chính sảnh, ít nhất cũng không nên hẹn gặp mặt nàng ở nơi này chứ. Hồng Thành Tuyệt cho dù không mặt triều phục thì cũng nên trang dung chỉnh tề, không nghĩ tới nàng cư nhiên là một bộ dáng trái ủng phải ôm mỹ nhân, làm sao xứng với danh đệ nhất danh tướng?

Nhưng người này cố tình lại được Tất Quyền Ngọc xem trọng, Tiếu Tiểu nửa điểm cũng không rõ, Hồng Thành Tuyệt này có gì tốt chứ?

Tiếu Tiểu suy nghĩ, bước chân không khỏi có chút do dự, dù sau ôn tuyền này cũng được xem như là địa phương cực kỳ tư mật, nàng là đang đi sứ, địa phương như vầy, có thể đi vào sao?

Đang lúc Tiếu Tiểu còn đang phân vân, người trong mông lung kia cười khẽ một tiếng nói với Tiếu Tiểu: "Tiếu tướng quân nếu đã đến đây, như thế nào lại không tiến vào nói chuyện?"

Thanh âm kia mang theo chút trầm ấm, chút trêu chọc, chút bá đạo không sao cả...

Tiếu Tiểu nghe âm thanh này liền cảm thấy Hồng Thành Tuyệt là người tham luyến hưởng lạc, chỉ có người như vậy mới có thanh âm như vầy, mà phần bá đạo kia là hậu quả của việc nàng ta ở quá lâu trên địa vị cao, luôn được người khác ngưỡng mộ.

Tiếu Tiểu không hề động, chấp tay với người phía trong: "Đây là chỗ tư mật của vương gia, Tiếu Tiểu không tiện vào, Tất soái phái ta đến, là muốn nói cho vương gia biết, nơi này của vương gia lập tức sẽ bận rộn, Tất soái đưa cho vương gia một đội viện quân mười ngàn người hỗ trợ vương gia đánh trận. Những binh lính này đều đang trú ở Hồ Lô trấn, khi nào vương gia cần, cứ truyền một thư tín là được"

Hồng Thành Tuyệt nhếch mày, thả chân đã bắt chéo xuống, ánh mắt xuyên qua lưu tô bán trong suốt, dừng trên người Tiếu Tiểu, tựa hồ suy tư cái gì đó cười nói: "Nữ tướng dưới trướng Tất Quyền Ngọc đều có đặc điểm như vậy! Thật sự làm người ta thích! Một cái Hoắc Sơn, một người là ngươi, đều thú vị như vậy. Tất Quyền Ngọc, thật làm cho người ta hâm mộ... Nữ tướng dưới trướng, lại có thể mê người đến vậy..."

Tiếu Tiểu trong lòng cười lạnh một tiếng, quả nhiên là đủ ham mê nữ sắc, trong lời nói cũng có thể nói ra những lời khinh bạc như vậy, khắp thiên hạ này cũng chỉ có Hồng Thành Tuyệt mới có thể như vậy: "Hồng Thành vương gia giễu cợt, ta hạ đều là khi xuất trận cho Tất soái mới dám xuất đầu lộ diện, nếu nói về nữ tướng kinh thải tuyệt diễm, trong thiên hạ, đương nhiên là vương đứng nhất, phóng mắt khắp đại lục, nhắc tới tinh thông hương lạc, quán lộng phong nguyệt mà lại chức cao quyền trọng, đương nhiên là vương gia phong hoa tuyệt đại ngài!"

Hồng Thành Tuyệt đột nhiên nở nụ cười, không phải là cười khẽ như vừa rồi, mà là cười sang sảng thanh thúy, không rõ hàm ý. Tiếng cười này làm cho thiên trì nhộn nhạo cả lên, chờ nàng cười đủ mới phất tay với thị nữ bên cạnh: "Nhanh lên, cách xa ta một chút... Các ngươi xem, bởi vì các ngươi mà thanh danh ta ra rách nát cả rồi, tin xấu này đã rơi tới Phượng Linh rồi, các người ngày thường đều chiếu cố tốt cho ta, bên ngoài lại bị người hiểu làm là tinh thông hưởng lạc, quán lọng phong nguyệt... Thật sự không tốt, thật sự không tốt... Bên hoàng thượng là do mê hoặc, nhưng không ngờ mấy hảo nữ tử trên thiên hạ này cũng suy nghĩ như vậy, kia nữ tử coi trong ta không phải bị các ngươi dọa chạy sao... Chung thân hạnh phúc của ta, không phải bị các ngươi hủy diệt sao..."

Thị nữ bên cạnh bưng trái cây uy nàng bật cười, ngoan ngoãn bưng trái cây lui ra, xốc lên bán lưu tô, đến bên cạnh Tiếu Tiểu nói: "Tướng quân người xem, ngài nói một câu, vương gia liền không muốn chúng ta hầu hạ nữa, nếu lão vương gia trên trời biết, tất nhiên nói chúng ta hầu hạ không chu toàn, sẽ bị phê bình. Ngài đi nói chuyện đi... Hồng Liên dọn chỗ cho ngài..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.