Thượng binh phạt mưu. Dùng Trịnh Đồng Hòa phá Xích Châu, dùng Hồng Thành Tuyệt định Thanh Hà. Lấy Dương Đỉnh Du cự Viêm Sa, khiến thần tử HÀ Xuyên tự động mở cửa thành, không chỗ nào không phải là bất chiến dùng nhân chế nhân, là binh pháp thượng thừa!
[Thượng Quan binh pháp]
Tháng 7, bên ngoài hoàng thành Hà Xuyên.
Mười lăm vạn đại quân của Tất Quyền Ngọc cùng hai mươi lăm vạn đại quân của Tiếu Tiểu tập trung dưới thành. Bốn mươi vạn đại quân, quân dung cường thịnh, tinh kỳ tiên minh, chiến mã tê minh…
Tất Quyền Ngọc ngồi ở giữa, Tiếu Tiểu, Thiết Thạch Khoan đứng hai bên tả hữu. Thượng Quan Phi đứng bên cạnh Tất Quyền Ngọc, sắc mặt tái nhợt, nhìn hoàng thành Hà Xuyên, trong ánh mắt là vô cùng đau xót.
Tất Quyền Ngọc nhìn Thượng Quan Phi: “Thượng Quan huynh đau không?”
Thượng Quan Phi không trả lời nhưng cắn chặt khớp hàm, đến nỗi gân xanh ở thái dương cũng trồi lên.
“Ta biết Thượng Quan huynh đau, Quyền Ngọc cũng đau, so với Thượng Quan huynh càng đau, phàm là chiến tranh tất nhiên sẽ đau, Thượng Quan huynh bởi vì hoàng quyền Hà Xuyên sắp xuống dốc mà đau, mà Tất Quyền Ngọc ta là vì thiên hạ thương sinh mà đau… Ta vốn không định chinh phạt Hà Xuyên nhưng HÀ Xuyên khơi màu chiến hỏa, đó là bởi vì yêu lợi ích, không quan tâm thương sinh, vô luận là dân chúng Phượng Linh, hay là tướng sĩ Hà Xuyên, đều là người, nhưng hoàng đế HÀ Xuyên lại xem họ là công cụ là quân cờ, dùng họ đánh cờ chinh phạt thiên hạ, cho nên mới có họa ngày hôm nay. Ta vốn sẽ không phản Phượng Linh, nhưng hoàng đế Phượng Linh giết phụ thân ta còn muốn giết ta, đó là do yêu hoàng quyền, không thương lương thần, chơi đùa nhân mạng là không quan tâm thương sinh, cho nên có họa diệt quốc… mà ta hôm nay đến đây, hy vọng về sau hoặc là nói ở tương lai dài về sau, cũng không trải qua loại đau khổ này nữa…” Tất Quyền Ngọc nói với Thượng Quan Phi.
Ánh mắt Thượng Quan Phi phức tạp, qua nữa ngày mới nói: “Thánh hiền có câu, dân tâm giả được thiên hạ, Tất soái nhân hậu vì thiên hạ thương sinh mà đau, tất nhiên mục đích chung… Thượng Quan Phi hiểu được…”
Tất Quyền Ngọc gật gật đầu: “Người trong thành, vô luận là người ngươi từng tuyệt đối trung thành cũng tốt, là người cùng chí hướng làm quan cũng tốt, hoặc là dân chúng cũng được, đều là mệnh, hôm nay đại quân ta công thành, tất nhiên sẽ huyết nhiễm hoàng thành, ta thật không muốn. nếu hôm nay, Hà Xuyên mở thành nghênh đón ta, như vậy mọi người trong thành, đều có thể giữ được tình mạng…. Theo ý Thượng Quan tướng quân, là nên chọn cách thì tốt?”
Thượng Quan Phi sửng sốt, sau đó cười khổ một tiếng: “Tất soái đáp ứng ta, không để ta tham sự cuộc chiến công thành HÀ Xuyên. Nhưng một trận này, Tất soái lại khiến ta không thể không ra mặt, Thượng Quan Phi ta tự xưng là một người giỏi dùng người để dụng binh, nhưng từ khi gặp Tất soái, ta tự cảm thấy không bằng. Tất soài dùng một Trịnh Đồng Hòa xúi dục Hồng Thành Tuyệt, không tốn người nào, bịnh định Xích Châu Thanh Hà, được một cái tây tuyến an bình, còn cùng Hồng Thành Tuyệt trở thành bằng hữu thân thiết. dùng một cái Dương Đỉnh Du bình ổn đại chiến Viêm Sa, lập nên trăm năm hòa bình. Dùng mấy tràng binh pháp, lưu lại vô số tính mạng binh lính. Nay lại dùng một Thượng Quan Phi ta thâu tóm cả HÀ Xuyên… Tất soái quả nhiên xứng đáng mang danh người dụng binh chi thần từ trước đến nay…”
Tất Quyền Ngọc nhẹ nhàng cười, hướng Thượng Quan Phi phất tay: “Trong lòng ngươi chứa người trong thiên hạ đương nhiên không muốn đi tổn thương người trong thiên hạ. Thượng Quan huynh, huynh xem, ta đánh trận lâu như vậy, trên tay vẫn còn nhiều binh như vậy, huống chi ta còn có kỵ binh, có lựu đạn, ta có thể chỉ huy hướng đông, nuốt trọn Viêm Sa, cũng có thể chỉ huy hướng tây, tiêu diệt Xích Châu Thanh Hà - này đó đều có thể là được… nhưng ta không muốn dân chúng lại rơi vào tai ương chiến hỏa, không thể tha thử bởi vì tâm ta ham muốn quyền lực, hãm người trong thiên hạ vào nước sổi lửa bỏng… cho nên, mỗi một trận ta đều mong muốn nhanh chóng kết thúc, mỗi một trận ta đều hy vọng người ngã xuống ít đi, Tất Quyền Ngọc ta đánh đông dẹp bắc nhưng không hề thích chiến tranh…”
Ánh mắt Thượng Quan Phi nguyên bản phức tạp dần dần trong suốt, trong ánh mắt nhìn về Tất Quyền Ngọc, bội phục từ tận đáy lòng: “Thượng Quan Phi ta nguyện suốt đời ý đi Tất soái làm tùy tùng…”
Thượng Quan Phi nói xong, giục ngựa đi về phía trước. Tất Quyền Ngọc không ngăn cản hắn, chính là mỉm cười nhìn hắn đi đến trước cửa thành…
Thượng quan Phi giá mã đi về phía trước, ra khỏi trận doanh của Trạch Việt quân. Sau đó lớn tiếng kêu với người trên thành: “Thượng Quan Phi lúc này nói ra suy nghĩ của mình!”
Trên tường thành nhỉ nhỏ nổi lên từng trận xôn xao. Thượng Quan Phi từng là người giữ vị trí cao nhất trong quân đội. Nay trên tường thành có rất nhiều binh lính từng là binh của Thượng Quan Phi…
Thượng Quan Phi níu lấy dây cương, Chiến mã nhẹ nhàng đá mống trước tử.
Thanh âm Thượng Quan Phi trung khí mười phần Xuyên qua không gian trống trải truyền đến hoàng thành HÀ Xuyên: Hoàng thượng, các vị văn võ đại thần, còn có các dũng sĩ của Hà Xuyên ta… Các ngươi đã nhìn thấy chưa? DƯới thành là bốn mươi vạn đại quân Phượng Linh, bọn họ có trang bị kỵ binh hoàn mỹ, có thể lấy ít địch nhiều. Bọn họ chế tạo ra lựu đạn, chốc lát có thể đem cả hoàng thành nổ thành phế tích. Gót sắc của bọn họ có thể dẫm nát bất cứ kẻ nào ảo tưởng chống lại – bao gồm ta. Thượng Quan Phi, khi đối mặt với đại quân Phượng Linh cũng nhanh chóng thảm bại…”
Trên tường thành, có người yên lặng cúi đầu. lời nói của Thượng quan phi, người trong thành sớm đã nghe nói, hơn nữa so với lời Thượng Quan Phi kể lại càng thêm khoa trương. nhưng là, lời nói từ Thượng Quan Phi nói ra, đương nhiên bất đồng phân lượng…
một trận chiến này là trận chiến tất bại. mọi người đều biết…
một trận chiến này cũng là trận chiến diệt quốc, mọi người cũng rất rõ ràng…
một trận chiến này, sẽ đem vô số chiến sĩ phó thác nơi hoàng tuyền, mọi người đều chuẩn bị tốt hết thảy...
“Ta không biết trong thành còn có ai có thể chống cự lại đại quân Phượng Linh, ta không biết hoàng thượng có thể an chẩm bao nhiêu canh giờ nữa, ta cũng không biết, thời điểm gót sắt của đại quân Phượng Phượng Linh vào thành, bao nhiêu tướng sĩ sẽ phải rời đi thân nhân của mình. Ta càng không biết, trong thành sẽ có bao nhiêu dân chúng vì chiến tranh không thể cứu vãn này mà đánh mất gia viên, đánh mất sinh mệnh… Thượng Quan Phi là tội nhân, tội bởi vì không địch lại quân Phượng Linh, tội không thể tạo cho dân chúng Hà Xuyên một tấm chắn bảo vệ an toàn, bảo vệ hoàng thượng an giấc… Thượng Quan Phi ta ăn không biết vị, ngủ không an giấc, đau triệt nội tâm! Thượng Quan Phi ta hận không thể lấy cái chết tạ tội!” Khuôn mặt Thượng Quan Phi đầy sự đau khổ, lấy tay đánh vào ngực, đau đến mức nhịn không được chảy xuống giọt lệ nam nhi.
“Nhưng ta không thể… Thượng Quan Phi nguyện ý đeo trên người một thân bêu danh, nguyện ý trở thành tội nhân thiên cổ của HÀ Xuyên, cũng nhất định phải làm cho Hà Xuyên một việc cuối cùng… Hàng thượng… quân Phượng Linh đến đây, bốn mươi vạn đại quân nguy cấp.. hoàng thượng lấy cái gì chống cự…. thành Hà Xuyên nhất định bị phá, Hà Xuyên ta lấy dân vì quý. Sau này, không còn có gì có thể ngăn cản quân Phượng Linh, Thượng Quan Phi ta cả gan thỉnh hoàng thượng lấy mệnh của dân chúng làm đầu, lấy mệnh của tướng sĩ làm đầu… Thỉnh hoàng thượng khai thành. Tất soái Tất Quyền Ngọc sẽ không làm tổn thương dân chúng Hà Xuyên, Thượng Quan Phi ta cũng lấy vinh dự trăm năm của Thượng quan Gia cùng thủ cấp của mình đảm bảo, Tất soái sẽ không tổn thương cũng như không vũ nhục người hoàng gia, cam đoan tất soái sẽ đối xử tử tế với con dân Hà Xuyên…”
Tất Quyền Ngọc nhìn cửa thành của Hoàng thành Hà Xuyên, cùng đợi người trong thành cho một cái kết quả. Chiến hay là hàng liền xem trong chốc lát này.
Tiếu Tiểu bên cạnh nhẹ giọng nói thầm: “Thượng Quan Phi này vừa ra… nhưng lại có thể dùng đạo lý thuyết phục nhân tâm… thiên tài a!”
Chờ đợi là chết người, Thượng Quan Phi vẫn quỳ trên mặt đất, Tiếu Tiểu cùng Thiết Thạch Khoan nhìn Tất Quyền Ngọc, nhưng Tất Quyền Ngọc lại dùng ánh mắt ngăn bọn họ lại – công thành thì dễ, nhưng muốn không động binh mà vẫn công được thành thì phải cần kiên nhẫn!
Qua chừng khoảng một canh giờ, trên đầu tường nổi lên một trận xôn xao. Rồi sau đó chuông tang Hà Xuyên vang lên…
Vào khoảng khắc chuông tang vang lên, Thượng Quan Phi nguyên bản đang quỳ một gối, biến thành quỳ hai gối rồi sau đó cúi đầu thật sâu, mà trong mắt hắn lúc này cũng bao hàm nước mắt, trong miệng run run nhẹ giọng mở miệng: Vi thần cung đưa thánh giá!”
Binh lính trên tướng thành rất nhanh buông xuống binh khí, khắp thành ai ai cũng cúi đầu… Quốc tang… ở thời khắc nguy nan nhất, vì con dân toàn thành đưa ra một cái lựa chọn!
Tất Quyền Ngọc nghiêm người, nắm chặt tay phải đưa đến ngực trái, hơi hơi cúi đầu, bi ai cho cái chết của một vị quân vương – việc hắn băng hà, có nghĩa, hắn dùng quyền lực cúi cùng của mình, mở ra đại môn của hoàng thành, dùng phần thiện lương cuối cùng của hắn đối lấy tình mạng của con dân toàn hoàng thành Hà Xuyên… có lẽ hắn đã từng làm sai, nhưng vào thời khắc cuối cùng, hắn đã buông bỏ quyền lực trong tay…. Chuông tang vang hơn một nửa. Cửa thành ‘chi dát’ chậm rãi mở ra.
Một hồi chiến tranh không có thuốc súng cứ như vậy mà chấm dứt, mạng của một người đổi lấy mạng của toàn thành. Vô số năm sau, thời điểm con dân Hà Xuyên nhớ lại một màn lúc đó, vẫn cảm khái như cũ: Đó là thời khắc tối bi thống, cũng là thời khắc may mắn nhất, nghĩ tới lúc đó hẳn phải chết, nhưng cũng là thời khắc vui sướng, cho nên Tất soái cho chúng ta hạnh phúc, chúng ta nhớ cái tốt của nàng, nhưng bệ hạ Hà Xuyên cho chúng ta sinh mệnh, chúng ta vĩnh viễn nhớ đến ân đức của bệ hạ...
Cửa thành đại khai. Tướng sĩ trong thành đã buông xuống hết vũ khí. Tất Quyền Ngọc dẫn quân vào thành. Dân chúng cùng binh lính trong thành quỳ sát hai bên đường, cung nghênh Tất Quyền Ngọc.
“Cung nghênh bệ hạ!”
Dân chúng khắp thành trong đau đớn nghênh đón tân vương – đây là di mệnh của tiên hoàng! Nhường ngôi đế cho Tất Quyền Ngọc…
Lễ quan hoàng cung hợp thành đội nghênh đón, quỳ gối trước người Tất Quyền Ngọc, trình lên ngọc tỷ Hà Xuyên…
Đây là phần lễ cuối cùng hoàng đế Hà Xuyên lưu lại cho Tất Quyền Ngọc, cũng đong nghĩa với việc hắn đem tính mạng của toàn bộ con dân Hà Xuyên giao cho Tất Quyền Ngọc…
Phượng Linh tháng 7 năm 812, Tất Quyền Ngọc dẫn binh dưới thành Hà Xuyên, Thượng Quan Phi dùng lời nói thuyết phục mở cửa thành. Hoàng đế Hà Xuyên tự tử mà chết. Tất Quyền Ngọc chính thức bắt đầu thuần phục đế quốc Hà Xuyên, đến tận đây, chiến tranh của đại lục Phượng Linh kết thúc…
Có điều làm cho nàng không ngờ đến là, từ lúc nàng bắt đầu vì Phượng Linh mà chinh chiến, lại trước hết dành được ngôi vị hoàng đế ở Hà Xuyên!
Văn thần võ tướng Hà Xuyên sau khi Tất Quyền Ngọc nhập thành, liền thượng nghị lập cho Tất Quyền Ngọc một đại điển đăng cơ, đại thần thượng biểu viết: “Nước không thể một ngày không có vua, vua một ngày không thể danh bất chính, từ xưa hoàng đế mặc hoa văn triều phục, tế thiên mệnh, rồi sau đó gọi thiên hạ”
Tất Quyền Ngọc lại ngăn cản, nói: “Thiên hạ chưa định, dân chúng lầm than, lúc này bởi vì đế vị mà đại tu lễ nghi, tâm dân chúng làm sao an? Đợi cho thiên hạ ổn định, lại dẫn vạn dân tế thiên, mới không làm thất vọng nhờ vả của hoàng đế Hà Xuyên lúc lâm chung, không làm thất vọng tín nhiệm của dân chúng Hà Xuyên…. Thiên mệnh thuận theo lòng người, lòng người an, tắc thiên mệnh sở quy…”
Mọi người lúc này mới từ bỏ, nhất tề quỳ xuống tuân mệnh: “Đế vương Hà Xuyên, phúc của vạn dân!”
Phượng Linh tháng 7 năm 812, định Hà Xuyên, Tất Quyền Ngọc cho quân Hà Xuyên nguyên bản đã tan rã hợp vào Trạch Việt quân đoàn, Lệnh Thiết Thạch Khoan suất lĩnh mười vạn quân làm hộ vệ quân Hà Xuyên. Văn thần võ tướng nguyên bản bất động, bắt đầu kiến thiết lại chiến hậu.
Cùng tháng, Tất Quyền Ngọc dẫn theo mười vạn xe lương thảo phân phát về Phượng Linh, giải quyết tình trạng khẩn cấp ở Phượng Linh… mà lúc này Cẩm Hà đã dẫn quân bình định các đại thành trì phía nam, dùng văn nhân trong quân đội cùng ở địa phương, bắt đầu thành lập chính quyền địa phương, lúc này thông qua việc mượn lương thảo từ các môn phía giang hồ giải quyết mối nguy vật tư của Tất Quyền Ngọc…