Sau khi bãi triều, Cẩm Hà hỏi Phượng Bác: “Hoàng thượng cảm thấy Tất Quyền Ngọc như thế nào?”
Phượng Bác dừng một chút: “Là nhân tài của Phượng Linh ta!”
Cẩm Hà cười nói: “Lịch đại Tất gia đều là trung thần lương tướng, đến Tất Quyền Ngọc cũng là thiếu niên anh hùng, nay Hoàng thượng cần thân cận với hắn nhiều hơn, mẫu hậu cũng thường xuyên muốn hỏi hắn về những việc trong quân đội, ta xem, không bằng phong hắn là ngự tiền thị vệ, ban thưởng cho hắn một tiểu viện ở trong cung, mẫu hậu muốn triệu hắn bàn luận cũng tiện, Hoàng thượng cũng có thể thường xuyên đến chỗ hắn để lãnh giáo võ công....”
“Mẫu hậu nói thật, trẫm liền đi viết chiếu chỉ...” Tiểu hoàng đế nói xong vui tươi hớn hở chạy đi - Tất Quyền Ngọc là thiếu niên anh hùng, ở trong cảm nhận của tiểu hài tử là một tồn tại cao lớn, di ngôn lúc lâm chung của phụ hoàng, cũng dần bị hắn phai nhạt. Nay Thái hậu cảm thấy triệu Tất Quyền Ngọc vào cung sẽ tốt hơn, Phượng Bác liền cảm thấy, về sau nếu nhàm chán thì có thể đến kêu Tất Quyền Ngọc dạy võ công cho hắn, quả thật không sai...
Phượng Linh tháng 10 năm 805,Hoàng thượng hạ chỉ, phong quân đoàn trưởng Tứ Phương quân đoàn - Tất Quyền Ngọc làm ngự tiền thị vệ, có thể tự do xuất cung...
Mà Tất Quyền Ngọc đang cao hứng phấn chấn đi vào quân doanh an bài doanh trại cho nữ binh, mấy tiểu đội trưởng bên ngoài đã mở hội nghị, chính là nói về việc quân đoàn thành lập nữ binh doanh, trong lúc nhất thời, tất cả trong quân doanh, ngoại trừ ngựa cái, cơ hồ toàn bộ động vật nam đều bắt đầu trở nên hứng phấn.
Đáng tiếc là bị Tất Quyền Ngọc lập tức định ra vài cái quy củ, trong đó có một cái là, nam binh không thể quấy rầy nữ binh doanh, nếu không có mệnh lệnh, không thể tùy tiện đến trước nữ binh doanh, phàm là có rình coi, đùa giỡn, hay quấy rầy, vô luận chức vụ là cao hay thấy đều giết không tha!
Nhất thời, các quan tướng cao hứng đều dần dần yên lặng lại, bất quá nghĩ đến, tuy rằng không thể đụng vào nhưng rốt cuộc có thể nhìn thấy nữ nhân, cũng tốt rồi, trong lòng lại bắt đầu cao hứng. Tự nhiên theo an bài của Tất Quyền Ngọc mang lý mang ngoại, đem nữ binh doanh thu thập thỏa đáng, sau đó kiển chân chờ chiêu đãi nhóm nữ binh đến.
Tất Quyền Ngọc sai Tòng Quân viết bảng chiêu mộ ở người doanh trại - dựa theo ý tứ của Tôn Yến, việc này không thể làm quá lớn, cho nên, cũng không lớn giống như triệu nam binh nhập quân.
Tất Quyền Ngọc lệnh Tòng Quân mang theo thuộc hạ thân cận của nàng là Hoắc Sơn, đi tiếp đãi những nữ tử muốn nhập quân, ghi lại danh sách, an bài doanh trại cho tốt. Mà nàng lập tức đi tìm Tiếu Tiểu - trong quân doanh này, tuy có nàng và Hoắc Sơn là nữ nhân, nhưng dù sao, cũng là phẫn nam trang, tiếp đãi nữ binh cũng có chút không tiện, nếu Tiếu Tiểu đầu quân vào nữ binh doanh, hết thảy sẽ đều tốt....
Tất Quyền Ngọc từ Tứ Phương quân đoàn chạy về hoàng thành, thời điểm tìm được Tiếu Tiểu liền chấn động - nữ nhân này cự nhiên đã một thân nhung trang, cầm trường kiếm, mang theo hành lý chuẩn bị xuất môn.
“Ngươi... Ngươi.... Ngươi...” Tất Quyền Ngọc đi xung quanh nàng, ngươi nửa ngày trời, kích động chưa nói ra được cái gì.
“Ngươi cái gì mà ngươi, dẫn đường, ta đi nhập quân, còn có, ngươi cai gì mà phân đội khảo hạch cho tân binh, lập tức chuẩn bị tốt cho cô nãi nãi, xem ta đại triển thân thủ một hồi!” Tiếu Tiểu vác hành lý, đi ra ngoài. Hôm nay sau khi lâm triều, chuyện Tứ Phương quân đoàn tuyển nữ binh liền truyền ra đến đây, Thành Quân là người của bộ binh đương nhiên rất nhanh liền biết được, lập tức thông tri cho nàng.
Tất Quyền Ngọc vội vàng đuổi theo: “Cái kia, phân đội khảo hạch tân binh cần phải có người tiến cử hiền tài... Này, xin hỏi Tiếu Tiểu cô nương, là do ai tiến cử?”
“Cha ta? Hoặc là Tôn Yến đại nhân? Hay Tất Trạch Việt tướng quân? Bằng không liền Tất Quyền Ngọc ngươi thế nào? Được rồi, chỉ là hình thức a, thực dong dài, nhanh lên mau viết thư tiến cử hiền tài! Nếu ngươi không viết, ta phải đi tìm phụ thân ngươi viết.... “ Tiếu Tiểu thật sự là người có tính tình gấp gáp, vội vàng đi tìm giấy bút, đưa cho Tất Quyền Ngọc viết.
Tất Quyền Ngọc thực là buồn bực a, nàng là người khảo hạch, cư nhiên đưa nàng viết thư tiến cử....
Bất quá cũng không có gì, Tiếu Tiểu thật ra cũng có thực học... Trong quân doanh của nàng có thể gia nhập được một nhân vật như vậy, Tất Quyền Ngọc cao hứng còn không kịp, chỉ là thư tiến củ thôi! Không có gì!
Vội vàng chấp bút viết, liền mang theo Tiếu Tiểu gia nhập Tứ Phương quân đoàn.
Bố cáo viết ra đã được nửa ngày, mà ngươi đến tòng quân cũng chẳng có ai - tin tức này chỉ sợ truyền không xa. Tất Quyền Ngọc cũng không gấp, về sau có khi là cân quắc (người phụ nữ tài giỏi) đến ôm ấp, đầu quân cho nàng - nga, không cần đến đầu quân cho quân doanh của nàng. Toàn bộ đế quốc, có ngàn vạn nữ tử, trong số đó có bao nhiêu người tài ba dị sĩ? Chính nàng cũng có thể được tính trong số lẻ đó, làm cho người ta hưng phấn.
Huống chi dựa theo cách nói của Tôn đại nhân, nữ binh doanh chỉ có ở Tứ Phương quân đoàn của nàng, nói cách khác, nữ binh sẽ không cần giao cho quân đoàn địa phương, đều phải liên hệ với nàng... Thật tốt, Tất Quyền Ngọc ngẫm lại liền cảm thấy tốt đẹp. Nữ tử binh của nàng! Nàng nhất định phải dẫn dắt thật tốt!
Tiếu Tiểu như chim thoát khỏi lồng sắt, cực kỳ hưng phấn, vội vàng túm Tất Quyền Ngọc kêu nàng chuẩn bị khảo hạch, Tất Quyền Ngọc không lay chuyển được, vội vàng bắt tay vào an bài.
Trong lúc nhất thời, Tứ Phương quân đoàn bắt đầu trở nên sôi trào, Tiếu Tiểu là nữ binh đầu tiên của quân đoàn - đương nhiên họ không biết quân đoàn trưởng cùng thuộc hạ thân cận của quân đoàn trưởng của họ đều là nữ nhân....
Phân đội khảo hạch dùng để khảo hạch người khác, tự nhiên là dùng những nhân, vật lợi hại bao gồm hai gã phó tướng, mười đại đội trưởng, hai mươi tiểu đội trưởng....
Những người khảo hạch sẽ tương ứng theo những trình tự khác nhau - muốn làm tiểu đội trưởng thì cần tiểu đội trưởng cùng đại đội trưởng đến khảo hạch, muốn làm đại đội trưởng thì cần đại đội trưởng cùng phó tướng đến khảo hạch, nếu muốn làm phó tướng thì cần phó tướng cùng Tất Quyền Ngọc đến khảo hạch - đương nhiên, theo Tất Quyền Ngọc lãnh binh đến nay, chưa có người nào muốn làm phó tướng...
Nhưng Tiếu Tiểu phải làm phó tướng! Nàng cầm thư tiến cử hiền tài do Tất Quyền Ngọc viết giơ giơ lên: “Tất Quyền Ngọc tướng quân viết thư tiến cử hiền tài tiến cử ta tham gia khảo hạch....”
Được rồi! Đó là một quá trình. Tất Quyền Ngọc âm thầm nói. Nhất bang hưng trí bừng bừng đang chuẩn bị khảo hạch tân binh lập tức há hốc mồm - quân đoàn trưởng cư nhiên tiến cử làm phó tướng? Ngao..... Xem ra Tất tướng quân ở trong quân doanh buồn đến phát bệnh luôn rồi, nữ binh đầu tiên mà hắn đã muốn chiếm lấy....
Được rồi, chiếm lấy thì chiếm lấy, ai bảo ngươi là lão đại đâu? Có người âm thầm nói, dù sao về sau còn có nữ binh đến nữa. Lão đại ngươi nếu tất cả đều chiếm lấy, kia không thể không giải thích cho huynh đệ phía dưới. Mọi người nghĩ thế.
Thậm chí hai vị phó tướng còn nghĩ, có phải nên nương tay hay không? Nữ tử nũng nịu như thế....
“Ân... Cái kia, để ta trước giới thiệu cho mọi người một chút....” Tất Quyền Ngọc thấy tình huống không ổn, vội vàng mở miệng: “Nữ binh đầu tiên của nữ binh doanh của Tứ Phương quân đoàn ta - chính là vị đứng bên cạnh ta...”
Vô nghĩa! Tập thể đều liếc một cái xem thường, nói trọng điểm đi! Lão đại. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt xem thường nhìn hắn.
“Vị này chính là nữ nhi của Tiếu Trí Lực tướng quân, Hà Tây quân đoàn - Tiếu Tiểu, đến gia nhập vào quân ngũ, muốn làm phó tướng.... Mọi người cũng biết, Tứ Phương quân đoàn của chúng ta còn danh ngạch của bốn vị phó tướng... Bốn danh ngạch này, ta có quyền lợi nhậm chức trước, sau đó mới đăng báo. Cho nên, các huynh đệ, trăm ngàn lần đừng bởi vì nàng là nữ nhi của Tiếu Trí Lực tướng quân, vì là ta tiến cử mà nương tay. Lưu thủ đối với người khác chính là tàn nhẫn với chính bản thân mình, bốn danh, ngạch này, nếu bị nàng chiếm một cái, thì cơ hội của các huynh đệ sẽ ít đi một cái....” Tất Quyền Ngọc nói xong, đối mặt với ánh mắt đằng đằng sát khí của mọi người, cười hì hì lui ra sau.
Trận đầu, đánh với đại đội trưởng, đại đội trưởng trong Tứ Phương quân đoàn đều là người rất có thực lực, nhớ lúc Tất Quyền Ngọc còn làm đại đội trưởng, phải trải qua hai tràng quân công mới lên làm đâu, bên trong nàng cũng thật hâm mộ Tiếu Tiểu, cư nhiên có cơ hội tốt như vậy, vừa vặn gặp được Tứ Phương quân đoàn của nàng có chế độ khả hạch như vậy, lại vừa vặn chức phó tướng còn đang thiếu....
Một cái đại đội trưởng cùng Tiếu Tiểu chiến một hồi, qua vài hiệp liền bại trận, trong lúc nhất thời, một đám nam nhân liền trợn mắt há hốc mồm nhìn nữ tử nũng nịu này, trong lòng không khỏi bàng hoàng - này... Vẫn là nữ nhân sao? Nữ nhân trong truyền thuyết không phải đều là nên giúp chồng dạy con? Tao nhã sao?
Nghiêng đầu nhìn Tất Quyền Ngọc, Tất Quyền Ngọc kiều chân bắt chéo: “Tiếp tục tiếp tục a...”
Trận thứ hai, vài cái đại đội trưởng không tin, còn muốn lên, lại bị hai phó tướng ngan cản lại - xa luân chiến (đánh tập thể), không phải phong cách của chúng ta, thua không có gì, nhưng không thể dọa người! Một đám đại nam nhân đối với một nữ tử loạn xa luân chiến, tính là cái gì?
Phó tướng Lâm Lập chỉnh đốn tinh thần, đề đao ra trận, cùng Tiếu Tiểu chiến mấy chục hiệp, cư nhiên cũng bị đánh bại!
Một phó tướng khác tên Phong Hào liếc liếc hắn, thầm nghĩ, ngươi nha không phải là thấy nữ nhân chân liền nhuyễn đi, hạ thủ lưu tình? Nhưng người ta đã đánh qua một hiệp, Phong Hào cũng không thể không biết xấu hổ tiến lên. Dựa theo lẽ thường, nên để Tất Quyền Ngọc tự mình khảo hạch.
Tất Quyền Ngọc thấy biểu tìn của Phong Hào, biết trong lòng hắn không phục, thân thủ liền hướng hắn: “Ngươi trước. Cho ngươi kiến thức một chút cái gì là cân quắc không tu mi...”
Phong Hà rút kiếm ra trận, sợ mất mặt, nên đem bản lĩnh của mình phát ra toàn bộ, nửa điểm cũng không lưu thủ - bất quá qua trăm chiêu, liền bị đánh bại...
“Lão đại....” Phong Hào cũng Lâm Lập mặt đầy khổ qua nhìn Tất Quyền Ngọc.
Tất Quyền Ngọc thế này mới đi tới: “Nhìn thấy không? Hảo hảo luyện công!” Nói xong, chậm rãi lấy trường thương của mình, đi ra giữa sân đứng, bộ dáng cà lơ phất phơ nháy mắt liền biến mất, một loại uy áp mà cao thủ mới có đột nhiên làm cho mọi người ở đây có chút nhuyễn....
Tiếu Tiểu trong lòng không khỏi tràn đầy kinh ngạc - võ công của Quyền Ngọc... Từ khi nào lại trở nên cao cường như vậy, cao đến mức người bình thường căm bản không nhìn ra được, chỉ cảm thấy bộ dáng hắn vẫn cuồn cuộn giống như năm đó, nhưng loại uy áp mà hắn phát ra lại làm cho người ta khó có thể hô hấp được...
Gặp được cao thủ, cảm giác làm cho Tiếu Tiểu lập tức trở nên hưng phấn, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên người Tất Quyền Ngọc...
Một tiếng hét to, hai người đồng thời động thủ, trong lúc nhất thời kiếm quang thương ảnh, làm cho người ta không kịp nhìn... Mấy chục hiệp đầu, tài trí của hai người liền mở ra.
Trường thương Tất Quyền Ngọc chống lên mặt đất, mặt đầy mỉm cười: “Khảo hạch võ công là do phân đội khảo hạch, binh pháp là ta tự mình khảo hạch, ngươi có bao nhiêu cân lượng, lòng ta đều biết, được rồi, phó tướng là ngươi! Ta lập tức tấu lên!” Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Tiếu Tiểu lại cầm kiếm thở hổn hển, hướng, bóng dáng Tất Quyền Ngọc kêu lên: “Tất Quyền Ngọc, ngươi khi nào lại trở nên lợi hại như vậy...”
“Kêu lão đại!” Một đám nam nhân hướng nàng rống lên... Tiếu Tiểu bĩu môi, nhìn bóng dáng Tất Quyền Ngọc: “Lão đại liền lão đại... Có cái gì quan trọng!”
“Ngươi kêu một lần nữa một lần nữa!” Phong Hào nhìn chằm chằm Tiếu Tiểu, nắm kiếm cổ động.
Tiếu Tiểu thật sự hướng tới bóng dáng của Tất Quyền Ngọc rống lớn: “Lão đại! Người khi nào lại trở nên lợi hại như vậy!”
“Hảo, huynh đệ!” Phong Hào đi lên cầm tay nàng, nữ tử trong quân doanh phải như vậy mới đúng, nếu thật sự nũng nịu, thì cũng đừng mong đi đánh giặc.
Không nghĩ tới Tiếu Tiểu căn bản không để ý tới hắn, hừ một tiếng nói: “Bổn tiểu thư hôm nay cao hứng! Cùng các ngươi hát một chút!” Nói xong liền hát một điệu hát dân gian, đi vào trong quân doanh...
Như thế nào có thể không cao hứng? Ước mơ của nàng là có được cuộc sống trong quân doanh, nàng thiết tha ước mơ chinh chiến sa trường, thiết tha mơ ước làm tướng quân... Đột nhiên trong một lúc đều đạt được... Niên đại này có Tất Quyền Ngọc thật tốt!
Hôm nay thật sự là ngày làm người ta vui vẻ a! Tiếu Tiểu nghĩ vậy! Tất Quyền Ngọc cũng nghĩ vậy!
Bởi vì vừa mới xoay người đi không xa, người trong cung liền đến ban chỉ - ngự tiền thị vệ, có thể tự do xuất nhập hoàng cung, hơn nữa trong cung còn cấp cho nàng nàng một cái tiểu viện...
Nói cách khác, về sau lúc nào nàng cũng có thể nhìn thấy Cẩm Hà, lúc nào cũng được! Không cần mặc quần áo cung nữ, hoặc là y phục thái giám, chờ trời tối mới được vào cung, hưng đông chờ cửa cung mở liền xuất cung, sau đoa lại thay triều phục đi vào triều...
Nói cách khác, nàng có thể ôm nàng ấy ngủ tới canh bốn, chỉ cần tránh tầm mắt của cung nữ, trước khi cũng nữ cầm triều phục của Cẩm Hà tới liền đi...
Hôm nay thật sự là ngày tốt... Cẩm Hà... Ta tới đây...