Phượng Linh Kỷ

Chương 56: Chương 56




Ngự hoa viên.

Than cháy trong hỏa lô tỏa ra ấm áp, Phượng Bác chỉ tay kêu Võ Sách đến ngự thiên phòng lấy gà rừng, để trên thiết côn, bắt đầu quay...

Quốc sự có mẫu hậu quan tâm, trong một mùa đông dài, cả ngày ngồi ở ngự thư phòng, đương nhiên là đem hoàng đế chỉ mới mười tuổi này đè nén đến phát hoảng, nên liền thường xuyên mang theo thị vệ cùng thái giám làm một chút chuyện khác, tháng trời lạnh, nướng gà rừng là tuyệt nhất...

Đang nướng đến vui vẻ, Diêu phi lại đến.

“Hoàng thượng, Phinh nhi đã muốn mười lăm, dựa theo quy củ trong cung, hẳn là nên chiêu tuyển phò mã” Diêu phi hành lễ với Hoàng thượng, được Hoàng thượng nhận lời, mới ngồi vào đình.

“Kia mẫu phi có vừa ý người nào không?” Phượng Bác kêu thị vệ thoa ít gia vị lên gà rừng, hắn tập trung tinh thần nhìn gà rừng kia phát ra tiếng xèo xèo sắp chín.

“Trong chúng công tử của vương công đại thần, có thể xứng đôi với hoàng gia ta, nô tỳ thấy cũng chỉ có Tất gia tam công tử... Việc này, mong Hoàng thượng làm chủ” Diêu phi cười nói.

Nay tìm đến Hoàng thượng cũng là bất đắc dĩ, mấy ngày trước đã đi tìm Thái hậu nhưng Thái hậu tựa hồ đem chuyện này quên đi, Thái hậu nay quản lý quốc chính, rất là bận rôn, quên đi chuyện này cũng là bình thường, nàng tuy là một phi tần của tiên hoàng, nhưng cũng không tốt để đi thúc dục, nhưng thật ra nàng muốn vì nữ nhi tìm một gia đình tốt, về sau nữ nhi có ngày lành, nàng cũng có thể sống tốt.

“Ha ha... Mẫu phi khách khí, loại chuyện này, trẫm có thể có ý kiến gì, đại tỷ coi trọng là tốt rồi, trẫm sẽ tứ hôn. Bất quá Tất tướng quân quả thật là nhân tài Phượng Linh ta, võ công cũng rất cao, trẫm cũng rất thích hắn. Nếu có thể trở thành phò mã của hoàng thất ta, càng có thể tận tâm tận lực vì hoàng thất ta làm việc” Phượng Bác híp mắt cười, một lòng một dạ đều đặt lên việc nướng gà rừng kia.

“Kia, việc này liền làm phiền Hoàng thượng!” Diêu phi thấy Phượng Bác cũng không có tâm trạng cùng mình nói chuyện phiếm, cũng liền cáo lui.

Đợi Diêu phi đi rồi, Võ Sách lại đi đến bên người Phượng Bác, thản nhiên nói: “Hoàng thượng rất thích Tất tướng quân?”

“Quần thần trong lúc đó, muốn nói thích.. Aiz... Cũng coi như vậy đi. Bất quá võ công của hắn rất lợi hại, thực có thể đánh, có thế nói hắn là đệ nhất thiếu niên anh hùng, tuổi trẻ đầy hứa hẹn” Phượng Bác cười nói.

“Nhưng vi thần nghĩ, Hoàng thượng đối với hắn không thể không đề phòng “ Võ Sách nhẹ giọng nói.

“Nga? Ngươi đây là muốn nói cái gì? “ Phượng Bác ném thiết côn cho tiểu thái giám bên cạnh, ngồi gần hỏa lô ngửa đầu nhìn Võ Sách. Võ Sách đối với Tất Quyền Ngọc có bất mãn, cũng không phải ngày một ngày hai. Tìm cơ hội lại nói một chút gì đó bên tai hắn, Phượng Bác cũng thành thói quen.

“Công phu của Tất Quyền Ngọc, Hoàng thượng có thấy qua, chỉ sợ không thấp hơn vi thần” Võ Sách cắn chặt răng, nói ra câu mà hắn không muốn nói, nhưng muốn thành đại sự thì phải biết chịu nhục, một chút ấy tính là gì?

“Đương nhiên, võ công của hắn so với ngươi cao minh hơn rất nhiều” Phượng Bác nhíu nhíu mày.

“Nhưng năm đó, thời điểm tiên hoàng tuyển thị vệ cho Hoàng thượng, hắn lại giả bộ đánh không lại ta, không muốn vào cung trở thành thị vệ cho Hoàng thượng” Võ Sách nhẹ giọng nói. Nhớ tới một bên tai bị thiếu của hắn, trong lòng hận Tất Quyền Ngọc, quả nhiên là kéo dài không dứt.

“Hắn nói, thời điểm hắn đi nhập quân liền gặp được kỳ ngộ a... Cao thủ trên giang hồ dạy võ công cho hắn, việc này ta đã nói qua với ngươi. Khi đó hắn quả thật không phải là đối thủ của ngươi” Phượng Bác bĩu môi, không hiểu được Võ Sách này rốt cuộc muốn nói cái gì a, ma ma chít chít, bất quá, mỗi lần hắn nói về Tất Quyền Ngọc, đều có chút mới lạ, hắn vừa không muốn nghe nhưng lại cũng muốn nghe, ngự hạ giả, kiêm nghe tất minh*, đúng sai hắn sẽ phân định, đây là điều phụ hoàng đã dạy vào nhiêu năm trước, cũng là mẫu hậu dạy.

*Là một vị vua tốt phải biết nghe từ nhiều phía. (Ed chém đóan vậy)

“Hoàng thượng, Tất Quyền Ngọc nói dối. Tai của vi thần, chính là chứng cớ. Năm đó, hắn chỉ dùng một hột trám đánh tai thần thành như vậy” Võ Sách ôm nỗi hận nói. Tổng không muốn thừa nhận hắn thua kém Tất Quyền Ngọc, cho nên cũng không muốn dùng tai làm bằng chứng. Nhưng nay... Nếu Tất Quyền Ngọc trở thành phò mã... Trở thành hoàng thân quốc thích... Hắn còn ngày xoay người sao?

“Kia hắn tại sao lại nói dối? Có lợi ích gì sao?” Phượng Bác hỏi.

“Mưu đồ gây rối, vi thần hoài nghi, Tất gia hắn đối với Hoàng thượng có nhị tâm, cho nên năm đó mới giấu đi năng lực của mình, không muốn vào cung, sợ hãi Hoàng thượng anh minh, phát hiện động cơ gây rối của hắn” Võ Sách ôm quyền, giọng căm hận nói.

“Nếu hắn muốn gây bất lợi cho ta, nắm đó trực tiếp vào cung làm hộ vệ của ta, xuống tay với ta không phải càng thêm dễ dàng, huống chi nếu hắn không muốn vào cung, kia vì sao hiện tại hắn lại vào cung làm ngự tiền thị vệ*?” Phượng Bác vung tay lên, cũng lười nghe Võ Sách nói luyên thuyên, phải biết rằng, tai Võ Sách là Tất Quyền Ngọc đánh hư, Võ Sách hận hắn. Phượng Bác biết. Nhưng thỉnh thoảng ở trước mặt mình chửa bới Tất Quyền Ngọc, Phượng Bác vẫn là không thích nghe, nếu để ngươi có tâm tư nghe được lại truyền tới tai Tất Quyền Ngọc...

*Ngự tiền thị vệ có nhiều cấp bậc, cấp bậc của Tất Quyền Ngọc cao hơn Võ Sách nha các nàng yêu dấu.

Lời nói của Võ Sách, tổng làm cho Phượng Bác nhớ lại di ngôn của phụ hoàng lúc lâm chung. Người thị vệ này của hắn, theo hắn rất nhiều năm, Võ Sách tựa hồ không ngừng nhắc nhở không thể quên đi di ngôn của phụ hoàng.

Bất quá, phụ hoàng cũng nói, muốn hắn nghe lời mẫu hậu, mẫu hậu không phải cũng rất thích Tất Quyền Ngọc sao? Mà quan trọng hơn hết là, phụ hoàng từng nói, nếu hắn không thể động tới Tất gia, thì chỉ có thể mượn sức, nay hắn động được sao! Nếu không động tới, vậy hắn nhiều như vậy để làm gì đâu?

“Hoàng thượng... Phượng Linh mấy trăm năm giang sơn xã tắc, Hoàng thượng nhất định phải cẩn thận!” Võ Sách phù một tiếng quỳ xuống, bi thiết nói.

“Tốt lắm, tốt lắm, chúng ta đi làm người tuyết thôi....” Phượng Bác cũng lười quản hắn, cùng thị vệ, thái giám đi vào trong nội viện - nay, quốc gia đại sự đều là mẫu hậu quản lý, nếu hắn muốn đi quyết đoán, kia cần gì phải đâu?

Một đám người vui vui vẻ vẻ đi theo, Võ Sách quỳ gối tại chỗ, hai tay cầm lá khô, phát ra âm thanh san sát khó nghe - Tất Quyền Ngọc a Tất Quyền Ngọc! Ta hận!

Nhớ ngày đó, hắn bị hủy một bên tai, hắn ta đến quân đội lăn lộn hai ba năm cư nhiên trở thành tướng quân, diễu võ dương oai trở về kinh thành. Hơn nữa lại có được chức ngự tiền thị vệ. Không chỉ có thể còn được Thái hậu thưởng thức, Hoàng thượng thiên vị! Hắn ta hào quang ngút trời, sớm xưa đâu bằng nay. Mà hắn bị thiếu một bên tai, lại còn chịu người khác cười nhạo.

Phụ thân bởi vì một trận đánh nhỏ ở Tây tuyến mà xém chút đã mất mạng, Tứ Phương quân đoàn nay cũng rơi vào tay Tất Quyền Ngọc. Nay Thần Sách Quân trong hoàng thành đều được đề bạt từ Tứ Phương quân đoàn, đều ở trong tay Tất gia hắn. Tất gia đã như mặt trời ban trưa. Nếu hắn ta lại được chọn làm phò mã... Hắn ta sẽ trở thành vị thần tử có quyền lực nhất, tiếu ngạo thiên hạ.

Mà hắn, ngay cả thù bị đánh mất tai cũng không thể trả! Phụ thân vốn là phụ chính đại thần, ở trong triều đình rất vó phân lượng, đối phó với Tất Quyền Ngọc hoàn toàn có thể bàn bạc kỹ hơn, chậm rãi kiếm cơ hội. Những nay phụ thân nằm trên giường không dậy nỗi, căn bản vô lực trong triều đình, Võ gia coi như xuống dốc.

Nguyên bản, phụ thân thua trong tay Hồng Thành Tuyệt, chính hắn còn nghĩ đến Thái hậu muốn lập uy thiên hạ, kia phụ thân là đại tướng của đến quốc chịu thiệt trong tay Hồng Thành Tuyệt, tất nhiên phải phái phụ tử Tất gia ra trận, lấy lại mặt mũi cho đế quốc, không nghĩ tới, Thái hậu cư nhiên yến kỳ tức cổ... Này không phải là hãm hại phụ thân, chính là bao che cho Tất gia...

Võ Sách a Võ Sách, ngươi như thế nào nuốt trôi? Tất Quyền Ngọc a, cả đời này nếu không thể giết chết ngươi, Võ Sách sống chính là uổng phí cả đời?

Đáng tiếc, nay Hoàng thượng nhỏ tuổi... Sự tình đều nghe Thái hậu, hắn châm ngòi nhiều lần, Hoàng thượng cư nhiên không nghe... Cái này nói sao Võ Sách không hận?

Trong lòng một cổ oán khí. Võ Sách đấm một quyền lên mặt đất, phát tiết tức giận, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, sau đó đưa sang lại cảm xúc của mình, đi theo Hoàng thượng đã muốn đi xa - thiên hạ này dù sau cũng là của Hoàng thượng, Hoàng thượng tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng dù sao cũng là lớn nhất, Thái hậu nắm giữ triều chính cùng lắm cũng vài năm nữa, đợi cho Hoàng thượng có thể tự mình đảm đương, cả Phượng Linh này cùng mệnh của Tất Quyền Ngọc cũng sẽ ở trong tay của Hoàng thượng. Hắn đi theo bên người Hoàng thượng, luôn luôn sẽ có cơ hội!

Chơi đùa người tuyết một hồi lại chơi đánh trận tuyết, Phượng Bác cũng mẹt mỏi, trở về ngự thư phòng. Nghĩ nghĩ, nếu mượn sức Tất gia, cho hắn vị trí phò mã, hắn không chỉ cảm mình, tốt xấu gì cũng được coi là hoàng thân. Hữu ích vô hại. Vì thế liền cho tiểu thái giám đi gọi Tất Quyền Ngọc đến.

Cung nữ đưa hắn chén canh giải hàn khí, Phượng Bác uống, chỉ chốc lát sau, Tất Quyền Ngọc liền đến, hắn là ngự tiền thị vệ, thường xuyên ở trong cung. Muốn tìm hắn cũng dễ.

“Vi thần tham kiến Hoàng thượng, không biết Hoàng thượng triệu kiến thần có chuyện gì?” Tất Quyền Ngọc hành lễ với Phượng Bác.

Phượng Bác đem thìa để lại trong chén, cho cung nữ thu thập: “Tất tướng quân, như vầy, trưởng công chú đã mười lăm, đến tuổi hôn phối, mẫu phi cho trẫm làm chủ. Trẫm xem trong Phượng Linh này, không ai anh dũng hơn so với ngươi. Nên muốn chon ngươi là phò mã của trưởng công chúa”

Tất Quyền Ngọc vội vàng quỳ xuống: “Vi thần tạ ơn long ân của Hoàng thượng, nhưng chỉ sợ vi thần không có phúc phận này!”

“Nga? Vì sao?” Phượng Bác nhíu mày nhìn Tất Quyền Ngọc, cũng không ngờ hắn lại cự tuyệt.

Tất Quyền Ngọc nói: “Trước đó vài ngày, trong nhà phụ thân đã định thân cho vi thần, đầu năm sau liền cưới. Sính lễ đều đã đưa qua”

Phượng Bác nga một tiếng: “Kia thực không khéo. Tất tướng quân coi trong nữ tử nhà ai a? Cũng chưa từng nghe ngươi nói qua?”

Tất Quyền Ngọc cười: “Việc nhỏ này vi thần làm sao dám quấy rầy Hoàng thượng, người vi thần cưới là nữ nhi của một người bạn cũ của mẫu thân, gia thế thật ra cũng không hiên hách, chỉ là gia đình bình thường”

“Thật đáng tiếc. Bất quá nếu Tất tướng quân đã đính hôn, trưởng công chúa chỉ có thể tìm một mối lương duyên khác. Đúng rồi, sắp tới lễ mừng năm mới, ý tứ của mẫu hậu, là muốn văn võ đại thần đến ngự hoa viên nghe khúc, mọi người vất vả một năm, cũng cần thả lỏng một chút, thời gian liền định vào 29 tháng giêng, trẫm còn chưa kịp thông tri cho mọi người, hôm nay ngươi ở đây, trẫm vừa lúc nhớ tới liền báo cho ngươi trước “ Phượng Bác nói. Nguyên bản còn muốn dùng cuộc hôn nhân này để kiềm chế Tất gia mộ chút. Xem ra tính sai rồi.

Quyền Ngọc tạ ân, liền lui ra ngoài, trong lòng thật ra cảm thấy may mắn, cũng may Cẩm Hà quyết đoán, nếu không hôm nay liền phiền toái.

Thời điểm rời khỏi ngự thư phòng, Tất Quyền Ngọc vừa vặn đối mặt với Võ Sách. Võ Sách mặt không chút thay đổi chắp tay xem như chào hỏi.

Tất Quyền Ngọc cũng chấp tay chào, biểu tình lạnh lùng của Võ Sách, nàng nhìn riết quen, bất quá nhớ lúc trước đánh hỏng tai của hắn, nay bởi vì tình cảm của nàng hại phụ thân hắn nằm trên giường không dậy nổi, nay Võ Sách đã không có thế lực. Nội tâm hiểu được cũng có chút bạc đãi hắn.

“Võ tướng quân hiện tại thế nào?” Tất Quyền Ngọc chần chờ một lát, vẫn là mở miệng.

“Đa tạ Tất tướng quân, thân thể phụ thân đại nhân hoàn hảo “ Võ Sách thở dài một tiếng nói.

Quyền Ngọc thấy bộ dáng mất mát kia của Võ Sách cũng có chút không đành lòng: “Qua mấy ngày nữa, ta sai người đem chút dược liệu tới”

“Làm phiền Tất tướng quân rồi. Hoàng thượng cũng ban không ít hảo dược, chỉ là tổn thương gân cốt, dược lực cũng không có hiệu quả, Tất tướng quân không cần phí tâm... “ Võ Sách chấp tay, nói cáo từ, liền tránh ra.

Tất Quyền Ngọc nhìn bóng dáng của Võ Sách, nhớ tới thời gian đó, nàng cùng hắn cũng đã từng chơi đùa với nhau trong hoàng thành, nàng thậm chí ỷ vào võ công của mình tốt, không thích cách hành sử của hắn liền hủy đi một bên tai của hắn. Nay mọi người đều lớn, hy vọng hắn đem phần hận thù kia quên đi....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.