Ba người nói chuyện phiếm trong chốc lát, liền có gã sai vặt vội chạy đến báo: "Thiếu gia, Trân cô nương đến đây..."
Gã sai vặt tiến vào phòng, phía sau là cô nương nhu thuận như hoa như ngọc, chỉ thấy nàng có ánh mắt linh động, trong đó lộ ra chút ngạo sắc, cử chỉ ổn trọng có lễ, vừa thấy liền biết không phải nha hoàn tầm thường.
Nha hoàn nhu thuận hành lễ với Tất Quyền Ngọc: "Trân nhi gặp qua Tất tướng quân... Thái hậu thỉnh tướng quân vào cung một chuyến, lúc này đang chờ ở thư phòng..."
Tất Quyền Ngọc hơi hơi nhíu mày nhìn Trân nhi: "Hôm nay là ngày đại hôn... ước chừng Thái hậu quên rồi, thỉnh Trân nhi tỷ tỷ hồi báo một tiếng, Quỳên Ngọc sáng mai tiến cung, thỉnh an Thái hậu"
Trân nhi vẻ mặt đau khổ nói: "Đại hôn của tướng quân hoàng thành vui mừng, Thái hậu như thế nào lại không biết, hai ngày trước còn sai người đưa lễ hỏi qua đây, sáng nay rời giường lúc ta hầu hạ rửa mặt còn nhắc tới, có nên hay không lại đây nhìn một chút, chỉ là hôm nay nghe thái phó dạy hoàng thượng bẩm báo việc học hành, có chút mệt mỏi, chờ xử sự vụ cũng đã qua giờ lành, dùng qua bữa tối, duyệt chút công văn, nói là nhiều ngày nay không thấy tướng quân, có chút công việc cần hỏi tướng quân, buổi thượng triều ngày mai liền để hoàng thượng định đoạt... vì thế thúc giục Trân nhi tới truyền tướng quân..."
Theo lý thuyết, đây là đêm tân hôn, nếu xuất phủ, quả thật không hợp lễ, xem như bỏ rơi tân nương, nhưng đây là chuyện người tình ta nguyện, xây dựng nên một vở kịch cho ngoại nhân xem, bây giờ tỷ muội Liên Khê mang danh hiệu Tất phu nhân, nếu không phiền bởi cuộc hôn nhân này, ngược lại ở Liên gia trang càng thoải mái hơn.
Mà Tất Quyền Ngọc đã sớm tới tuổi kết hôn, người trong khắp hoàng thành đều theo dõi nàng, việc này không thể không thú, nếu là thú, lại sợ thân phận nữ nhi của nàng bị bại lộ, khi đó rốt cuộc là hỉ sự hay tang sự đều không thể nói trước được.
Đến tuổi 20 việc hôn nhân đã lãng tránh nhiều lần, nay cho dù muốn lui cũng không thể lui nữa. cưới tỷ muội Liên gia nguyên bản chính là dùng để qua mắt mọi người, việc che dấu này đương nhiên cũng không ổn, chỉ xem như có lệ. Liên gia trang vốn là môn phái giang hồ, chờ nạn này qua đi, liền cho hai người bọn họ muốn làm gì thì làm, nếu thích nam tử nào đó thì nàng cũng có thể nghĩ biện thành toàn. Nhưng khi gặp mặt mới biết tình cảm của Liên Đồng cùng Liên Khê vượt lên mức bình thường, cư nhiên cũng là nghịch tục chi đạo...
Cho nên vào ngày thành hôn không nên ra ngoài, mặc dù là theo lễ quân thần là nên đi gặp Thái hậu. Về mặt tình cảm phu thê, nàng cũng không để ý quá lớn đến trò của phượng hư hoàng này. Về phần tình cảm sư môn, nàng vẫn nên ở lại để đón tiếp tỷ muội bọn họ.
Thật ra Tất Quyền Ngọc biết là Liên Đồng, Liên Khê cũng sẽ không trách nàng, nhưng Tất Quyền Ngọc cũng biết Thái hậu triệu kiến nàng vào cũng cung không phải là vì chuyện quân đội.
Đã là mẫu nghi thiên hạ, dùng mưu kế để đi lên, cũng không nhìn đến hậu quả, vào cũng nhiều năm như vậy, sao còn chưa thể giữ được bình bĩnh, vẫn còn tính trẻ con như thế...
Liên Đồng thấy Tất Quyền Ngọc khó xử, chỉnh lại xiêm y, dáng vẻ dịu dàng, mỉm cười nói: "Phu quân thân mang thiên ân cuồn cuộn, chấp kích hộ quốc là thiên chức, kính mong phu quân lấy quốc sự làm trọng... Không nên nhớ đến tư tình nhi nữ... Thái hậu nữa đêm triệu kiến chắc có chuyện quan trọng, thân làm thần tử phải luôn ưu tiên vị trí của quân thượng đó mới là quân thần chi đạo..."
Tất Quyền Ngọc nghe Liên Đồng nói như vậy liền đứng lên, mỉm cười chấp tau với Liên Đồng: "Phu nhân nói đúng, Quyền Ngọc có được phu nhân như vầu đúng là tam sinh hữu hạnh..."
Tất Quyền Ngọc nói xong, hai tay duỗi ra, gã gia nô liên giúp tự khoát vào chiếc áo bào màu xanh, sửa sang một chút, buộc lại thắt lưng, lại khoát thêm một chiếc áo choàng đỏ bên ngoài, động tác lưu loát, chuyên nghiệp cực điểm...
Đợi thu thập thỏa đáng, Trân Nhi liền hướng Liên Đồng, Liên Khê khoát áo thi lễ: "Nhị vị phu nhân thâm minh đại nghĩa, rất có phẩm chất của phu nhân của văn võ đại thần, Trân Nhi sẽ bẩm báo lại với Thái hậu, Thái hậu sẽ rất vui mừng..."
Lúc Liên Khê còn đang suy nghĩ, lão thái bài kia vui hay không vui thì liên quan gì đến ta thì Liên Đồng đã kéo nhẹ góc áo của nàng, bảo nàng đứng lên, sau đó thi lễ với Trân nhi: "Đây là bổn phận của ta, không cần cô nương phải nhớ..."
Sau một phen khách sáo, nô tài cùng nha hoàn liền đưa Tất Quyền Ngọc đi...
Liên Khê lúc này xem như nhận thức được sự rườm rà của quan gia, những phức tạp về cung đình trong truyền thuyết nàng cũng đã đọc được nhiều trong tiểu thuyết nhưng khi tận mắc chứng kiến, chỉ cảm thấy một nha hoàn bên người Thái hậu ngữ khí khi nói chuyện cũng có thế từ trên cao nhìn xuống, ngôn ngữ nặng nhẹ, hầu như đều có mục đích.
Cao thâm a... Nhớ lại trước kia nàng cũng có xem một chút phim ảnh cung đình cái già mà Trinh quán trường ca, cái gì Đại Minh cung từ, cái gì Hán Võ Đại đế, cái gì Càng Vương Câu Tiễn... Nhân vật bên trong, đầu đều có cấu tạo không giống với dân thường như chúng ta! Tóm lại người bình thường đều sẽ chết tế bào não nếu muốn hiểu những gì trong với thần nhân nói a...
Liên Khê nhớ tới quyền lợi tranh đạt trong truyền thuyết, nhớ tới hậu cung phúc tạp, liền không hỏi thở dài mộ tiếng, nhưng người này sống mệt như vậy để làm gì? Làm những chuyện khác không tốt hơn sao? Vui chơi giải trí, nhân sinh nhất nhạc...
Nhất là nữ nhân trong hậu cung, người thì như hoa như ngọc, người đa tài đa nghệ, Hoàng đế bất quá chỉ có một người, cần gì phải đi tranh? Sẽ không nói luật vì Hoàng đế mà cố thủ? Còn cái gì mà vì Thái tử mà cố thủ? Hoàng đế vĩnh viễn chỉ có một, cũng có một chút tinh lực, Thái tử cũng thế, tốt thì cả đời lao lực vì Hoàng đế, còn không tốt thì chỉ có thể bồi mệnh ngoạn ý...
Nữ nhân hậu cung nhiều nhiêu vậy, chắc là không biết cái gì lao động của phụ nữ, làm một cái vũ hội, khai khai hoa vũ, xướng ca hát, ở một cái hậu cung lớn như vậy tập trung lại thành lập một tiểu gia đình hài hòa hữu ái?
Nếu không thì có hài tử sẽ chơi đùa với hài tử, không có hài tử thì chơi trò chơi, ách, nếu thế giới này không còn có trò chơi, thì cũng có thể chơi đại một cái gì đó, hậu cung hài hòa, Hoàng đế bớt lo, thế thì nhàm chán biết bao nhiêu...
Liên Khê một mình nói nhảm nữa ngày, Liên Đồng cũng quen nàng ấy sẽ có một vài lúc chạm tới thần kinh...
Nói đến đây, thực chất Liên Khê oán giận nhiều câu đến như vậy cũng là do Trân Nhi cùng Tất Quyền Ngọc làm phiền, Liên Khê cùng Liên Đồng lúc nãy cũng đã tỉnh rượu, hưng trí lúc trước cũng bị đánh bay mất, vốn định lần này sẽ đem Liên Đồng cộng phó vu sơn... Kết cục lại bị thúc giục, cho nên Liên Khê lòng dạ hẹp hòi, thuận tiện liền tính toán lên cả hậu cung, nhưng chủ yếu là trí tưởng tượng của Liên Khê thật phong phú...
Tuy răng nửa điểm nửa hệ đều không có.
Đợi cho nho nhỏ trong lòng phát tiết xong, đầu nhở Liên Khê liền chuyển động, đêm nay đã nói ra hết tất cả thâm tình, liền muốn đột phá cái gì đó, nguyên bản chuyện tình đã là như vậy, chỉ tiếc bị Tất Quyền Ngọc làm phiền, lúc này phóng nhãn tình nhìn lại, Liên Đồng sớm đã mặc không đỏ, khí không suyễn, mặc dù không phải băng sơn, nhưng không có chút hỏa diễm nào...
Muốn làm cái gì bây giờ cũng có chút miễn cưỡng nha, lần đầu tiên lần đầu tiên, trong lòng Liên Đồng rối rắm không thôi, lần đầu tiên nhất định phải thả lỏng a thả lỏng...
Đầu nhỏ Liên Khê chuyển động nửa ngày, cuối cùng cũng nghĩ, nàng cùng Liên Đồng tuy rằng đã xác nhận quan hệ, nhưng đây là lần đầu tiên phải cho nàng ấy cảm giác tốt đẹp nhất, cho nên phải làm cái gì đó cho nàng ấy hoàn toàn thả lỏng a.
Vì thế, Liên Khê liền kêu nha hoàn đem vài hũ rượu tốt lại đây, lại đem một vài món lên, cùng Liên Đồng tiếp tục uống rượu.
Chút cảm khái, về hào môn cung đình, cùng bất mãn với Tất Quyền Ngọc bất quá vài giây liền bị chí lớn của Liên Khê làm cho quên đi, tất cả tinh lực đều hướng tới rượu cùng thức ăn trên bàn, hướng lên người Liên Đồng...
Rượu ngon giai nhân, biết bao người mộng a! Chẳng qua tiểu bại hoại Liên Khê kia có tâm tư khác, liền nghĩ phải làm cho Liên Đồng uống nhiều một chút - Liên Đồng không uống nhiều, Liên Khê liền không có hội...
Uống đến tận hứng, cho đến khi hết rượu cùng thức ăn cũng đã đến canh ba. Tất nhiên Liên Khê đã có men say, Liên Đồng cũng say không nhẹ...
Liên Khê đứng dậy, lay động một chút, thân thủ vẫn đỡ Liên Đồng đang mềm nhũn, Liên Đồng liền mềm mại tựa vào lòng Liên Khê, chờ Liên Đồng nửa ông nàng, nàng liên ôm nàng ấy phóng đến bên giường, Liên Đồng mềm nhũn ôm cổ Liên Khê không chịu buông, ngây ngô cười, không chịu thả lỏng.
Liên Khê loan thắt lưng, chỉ cảm thấy Liên Đồng mặt đầy rặng mây đỏ, thổ khí như lan a, trong mắt của nàng dường như có hơi nước, câu tâm động phách đến không nói nên lời.
Tâm Liên Khê liền nổ lớn một trận rung động, chỉ cảm thấy đầu óc mê muội, liền hướng tới đôi môi kiều diễm ướt át của Liên Đồng mà hôn lên.
Liên Đồng ô ô phản ứng, cũng không ôm cổ Liên Khê nữa, phát ra tiến cười giữa môi hai người, đầu cũng theo đó nghiêng qua một bên, chỉ cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển: "Lại hôn... Mỗi ngày đều hôn... Sẽ bị phá hư..."
Liên Đồng chưa nói xong, liền cảm thấy vài tai nàng nóng lên, đột nhiên bị Liên Khê người nằm phía trên nàng hàm trụ, mới nhớ tới, nàng đem môi thoát khỏi, nhưng lại làm vành tai của mình bại lộ, điểm mẫn cảm của cơ thể chưa được kiểm soát, sau đó lại run lên, cảm giác vừa xa lạ lại thân thuộc, so với lần trước mỗi lần càng thêm hung mãnh, mà thân thể của nàng mỗi lần bị đụng chạm, liền hư nhuyễn không còn mộ chút khí lực...
Liên Đồng không khỏi hừ một tiếng, mà tiếng kêu của nàng như được tẩm qua rượu, mang theo mê say, mang theo mơ hồ, mang theo liêu nhân ý nhị, không giống như là phát ra từ yết hầu mà chính là phát ra từ tận đáy lòng...
Sau đó, Liên Đồng ảo não phát hiện, tựa hộ hô hấp của Liên Khê độ nhiên trở nên ồ ồ.
Hô hấp ồ ồ mà vội vàng, đánh vào bên tai, Liên Khê đáng giận, sớm biết nơi đó cả nàng rất mẫn cảm a... Người xấu, luôn biết lợi dụng khuyết điểm của đối phương, đầu óc Liên Đồng mặc dù đang mơ hồ, nhưng vẫn như cũ cảm thấy được Liên Khê từ đâu đến chân đều là người xấu....
"Khê nhi... Phá hư... Ta mất...." Liên Đồng hô nấy không nhuận, thân thủ muốn bắt lấy bả vai Liên Khê, tay nâng lên một nữa lại vô lực thả xuống, sau đó tựa hồ lại phát hiện chính nàng say đến lợi hại, không khỏi nở nụ cười...
Liên Khê hôn từ sườn mặt Liên Đồng đến bên tai rồi lại đến cổ của nàng ấy, tinh tế mật mật, giống như vũ nhuận phong phủ (mưa rơi khắp phủ), nhẹ nhàng, hôn trên da thịt nhưng cứ ngỡ thấu tận tâm can, trái tim giống như được an ủi....
Liên Khê trong một chút mê muội, liền cảm thấy chính mình bị Liên Đồng đang say rượu khiêu khích, từng lỗ chân lông đều trở nên hưng phấn, mềm nhẹ hôn, đến bên tai Liên Đồng thở hổn hển, vội vàng nói: "Cho ta... Được không?"
Liên Đồng có chút mê mang, tự hồ tự hỏi một chút mới trả lời: "Cho ngươi... Cái gì?"
Liên Khê cảm thấy có chút thất bại, cắn môi nói: "Thân thể của ngươi... Hết thảy của ngươi..."
Liên Đồng đầu óc choáng váng, hoa mắt, hung hăng đóng nhãn tình lại, sau đó mới mở ra mộ khẽ hở, như là xem thấu kỹ xảo của Liên Khê, sau đó quyệt miệng nói: "Mới không cần cho... Người này...quỷ linh tinh, bại hoại..." (Editor: Aow!!! Liên Đồng hảo khả ái a!!!)
Liên Khê cảm thấy đêm nay có phải đã cho Liên Đồng uống nhiều lắm gay không... Quả thật tốt quá hóa cùi bắp! Đang lúc ảo não, Liên Đồng đột nhiên lại nâng tay gian nan khoắt qua cổ Liên Khê: "Hôn lại... Ta thích..." Vừa nói, vừa cố gắng ngửa đầu ra sau, đem cổ hướng tới...
Liên Đồng ôn nhu, âm thanh sương mù, còn có động tác mị hoặc của nàng ấy, nhất thời trong lòng Liên Khê như nổi lên một phen hỏa, làm cho cả người Liên Khê hô một tiếng liền bốc cháy lên....
Là cự tuyệt sao? Không phải! Là nhộn nhạo sao? Chính là nhộn nhạo!
- -----
Kết thúc phần truyện của couple phụ! Chương sau chúng ta lại quay về với couple chính!
* Tặng chương này cho bạn @EggEgg27 cảm ơn bạn đã ủng hộ mình!!!