Thư phòng Võ phủ.
"Tiên sinh... Thật sự, khai chiến?" Tay Võ Sách run lên, trong lòng đến tột cũng không rõ là cảm xúc gì. Võ gia là võ tướng thế gia, tuy là không hiển hách như Tất gia, nhưng mấy đời tổ tiên đều là tướng quân. Đến đời Võ Sách là ngự tiền thị vệ, lại là phò mã gia, tuy không phải mang danh tướng quân, không thể so sánh với đế quốc đại tướng quân, nhưng phó tướng bình thường vẫn không thể sánh nổi. Nên cũng tạm coi như là không làm nhục gia phong.
Mà chiến sự sắp đến, phần huyết tâm của Võ Sách lại bùng lên, chinh chiến xa trường là giấc mộng của biết bao nam nhi a, từ nhỏ đã chịu giáo dục từ trong quán ngũ, từ nhân dã được tư tưởng lập chiến công nơi xa trường dã đường, cho nên đối với chiến tranh nhớ mãi không quên? Nhưng hắn dù sao không phải là tướng quân, vô luận là phò mã, hắn vẫn là ngự tiền thị vệ, khó vó thể có cơ hội xuất chinh xa trường, nay nhớ tới chuyện này, không khỏi có chút ngũ vị tạp trần.
"Thám tử hồi báo, Viêm Sa đã có động tĩnh, chuẩn bị chiến tranh, phỏng chừng Hoàng Thượng cùng Thái hậu của quý quốc cũng đã có được một ít tin tức. Tại hạ riêng tư đến đây là muốn cùng Võ đại nhân bàn bạc một đường sinh lộ, Phượng Linh tu dưỡng nhiều năm, tinh binh đầy đủ, dự trữ phong phú, huống chi một khi khai chiến, nếu có chút áp lực, Hà Xuyên ta dĩ nhiên sẽ nghĩa bất dung từ, gia nhập chiến tranh, lấy liên minh của hai nước, việc đánh Viêm Sa ra ngoài Bá Duyên hà, thật sự không khó" Trử Thương cao thâm cười nói: "Ý của tiên sinh là?" Võ Sách nghiêng người lại gần Trử Thương một chút.
"Có chiến, tất nhiên sẽ có công, mà thế lực của Tất gia đã muốn thay đổi nhanh như chong chóng. Trận chiến này, Hoàng Thượng của quý quốc rất có thể phái người của Tất gia đi đông tuyến, như thế đợi khi kết thúc chiến tranh, Tất gia lại lập công lớn, đối với sự phát triển lâu dài của quý quốc thật sự không phải là chuyện tốt, nay tại hạ đến là muốn nói cho Võ đại nhân, đây là cơ hội tốt để diệt trừ Tất gia. Hữu quốc Phượng Linh, đại quốc mênh mông, quân thượng hiền đức, đại thần trung nghĩa, nay Hoàng Thượng tuổi nhỏ, Tất gia chuyên quyền, thậm chí hại Võ đại nhân là trung thần lương tướng đến mức như vậy. Nay, Tất gia hắn thế đại, Võ đại nhân phải nhân cơ hội này, giúp Hoàng Thượng quý quốc diệt trừ Tất gia" Trử Thương đè thấp âm thanh nói.
"Ý của tiên sinh là, muốn ta thỉnh Hoàng Thượng đi đông tuyến tranh công lao này?" Võ Sách giúp Trử Thương châm trà. Trong lòng rùng mình. Hắn cũng có ý từ này, hắn là hậu nhân của võ tướng, võ công không kém, thuần thục binh pháp, nếu có thể đánh bại Tất gia, vậy trong hoàng thành này ai có thể là đối thủ của hắn, đến lúc đó nói không chừng, Tứ Phương quân đoàn sẽ rơi vào tay hắn, coi như là tử thừa phụ nghiệp, trở về lúc phụ thân bị hãm hại mất đi quyền thế. Nếu bọn họ làm không tốt, Hoàng Thượng có thể phế đi Tất gia, nói không chừng Thần Sách Quân cũng thuộc về hắn.
"Cũng không phải!" Trử Thương sâu xa khó hiểu lắc lắc đầu: "Võ đại nhân từng nói, Tất Quyền Ngọc cùng Thái hậu giao tình rất tốt, tròng này có hay không sẽ có chút tư tình, Võ đại nhân còn phải thận trong lo lắng, nếu thật sự là như vậy, việc lật đổ Tất gia sẽ có chút khó khăn. Tại hạ có ngu kiến, nếu Đông tuyến, đại nhân còn phải góp ý với Hoàng Thượng quý quốc, phái Tất Quyền Ngọc đi hỗ trợ đông tuyến, hẳn Hoàng Thượng cũng đang có ý định như vậy, thứ nhất đây là lúc phải dùng hết sức người, với lại trong ngoài thành đều là Tất gia, điều này đối với Hoàng Thượng là điều kiêng kỵ. Cùng lúc chiến sự, Vĩ đại nhân phải ở bên cạnh góp lời, khiến cho Hoàng Thượng lấy lại vương quyền từ trong tay Thái hậu, để Thái hậu trở về hậu cung. Lúc này, ở bên ngoài Tứ Phương quân đoàn, tiêu trừ thế lực của Tất Quyền Ngọc, đã không còn trợ giúp từ trong cung, Võ đại nhân sẽ có cơ hội xuống tay với phụ tử Tất gia... Lúc đó, tìm cơ hội để loại trừ Tất Trạch Việt ra khỏi Thần Sách Quân, cánh cửa mở ra ánh sáng của Võ đại nhân cũng đến" Trử Thương nói xong, thấy ánh mắt Võ Sách thâm sâu nhìn hắn. Trong lòng xoay chuyển lại thở dài một tiếng nói: "Phượng Linh cùng Hà Xuyên môi hở răng lạnh, Võ tướng quân cùng Hà Xuyên ta lại có giao tình thâm hậu, Thánh thượng của Hà Xuyên ta không biết vì Võ tướng quân bị hãm hại ở Hồ Lô trấn mà thở dài biết bao nhiêu lần. Nay lại biết hoàng thành Phượng Linh lại bị Tất gia vây khốn, cũng không biết có bao nhiêu lo lắng. May đông tuyến có động tĩnh, Võ đại nhân cũng biết, Thánh thượng Hà Xuyên ta sợ hãi Phượng Linh giữa đường sẽ bị gian thần phá hủy, thật không biết bao nhiêu lần ngủ bất an tẩm a..."
Võ Sách gật đầu có chút trầm trọng nói: "Đúng vậy.... Thế cục Phượng Linh bây giờ thật làm cho người ta sốt ruột. Ý tứ của tiên sinh ta hiểu được, giấc mộng đế vương không bao giờ làm người ta có dã tâm. Tất gia nắm giữ quân chính đã đến mức uy hiếp đến Hoàng Thượng, như vậy quyền khuynh hướng dã, không diệt trừ sẽ thành đại họa."
"Võ đại nhân hiểu được là tốt rồi, ta liền trở về vẩn báo với ngô hoàng, đợi cho đông tuyến yên ổn, hoàng thành quý quốc an ổn, ngô hoàng tất nhiên sẽ đích thân đến Phượng Linh cùng Hoàng Thượng quý quốc nâng cốc giao hoan, tất nhiên sẽ nói giúp Võ đại nhân vài câu" Trử Thương nói xong, đứng dậy rời khỏi.
"Đa tạ đại nhân nói ngọt..." Võ Sách vội vàng đứng dậy đưa tiễn.
- ---------
Hiếu Thanh cung.
"Mẫu hậu, người xem!" Hoàng Thượng đưa mật báo trong tay cho Thái hậu.
Thái hậu tiếp nhân mật báo, nhìn nhìn hơi hơi nhíu mày: "Ý của Hoàng Thượng như thế nào?"
Hoàng Thượng hơi hơi để ý ống tay áo: "Ý của nhi thần là, để khoái mã thông tri đến Dũng Sĩ quân đoàn, tiến vào trạng thái cảnh giác, toàn bộ Tứ Phương quân đoàn tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, ngay hôm đó bắt đầu lấy danh nghĩa chuyển vận tân binh, từng nhóm phân phối đến Đông tuyến. Hà Tây quân đoàn tiến vào trạng thái đề phòng, Nam Cùng quân đoàn đợi lệnh. Một khi khi chiến, hy vọng Tứ Phương quân đoàn cùng Dũng Sĩ quân đoàn có thể áp chế được Viêm Sa. "
"Hoàng Thượng đã lớn, đã có năng lực lo lắng cho triều chính, chuyện chính sự liền làm theo ý của Hoàng Thượng đi." Thái hậu cười khẽ một tiếng, trong lòng có chút hạ xuống.
Tuy rằng biết đông tuyến một khi khai chiến, Quyền Ngọc có khả năng sẽ đi đến chiến trường, nhưng khi thật sự xảy ra, cái loại cảm giác chia lìa thống khổ này, lo lắng cho người trong lòng ở chiến trường chiến đấu, làm tâm nàng loạn như ma...
"Nhi thần sẽ đi hạ chỉ, chỉ là mẫu hậu, nhi thần còn có chuyện muốn bẩm báo!" Hoàng Thượng hơi hơi dùng một chút, nói.
"Ngươi nói!" Cẩm Hà lấy lại bình tĩnh, nhìn Hoàng Thượng.
"Lúc chiến sự, chỉ sợ có một vài quân báo khẩn cấp không kịp đến hỏi ý kiến mẫu hậu" Lúc Hoàng Thượng nói lời này có chút chần chừ. Nhưng lời nói rất kiên định. Chuyện của đế quốc cần một Hoàng đế như hắn đứng ra làm chủ. Thái hậu cầm chính, đã đến lúc chấm dứt. Mà thời điểm xảy ra chiến sự, chính là thời cơ tốt để hắn lập uy với các đại thần.
"Hoàng Thượng, ai gia biết ý tứ của ngươi, thiên hạ Phượng Linh này vốn là của ngươi, ngươi tất nhiên có thể làm chủ, ai gia cũng chờ đến ngày hôm nay, hy vong ngươi có thể lớn thật nhanh, có đủ bản lĩnh để làm chủ thiên hạ này, ai gia lo lắng cho thiên hạ này nhiều năm như vậy, cũng đã mệt rồi. Luôn nghĩ tới những ngày thanh nhàn. Bất quá hy vọng Hoàng Thượng nhớ rõ, trên vai Hoàng Thượng là mấy trăm năm cơ nghiệp Phượng Linh, là tâm huyết của gần hai mươi thế hệ Phượng gia, đồng thời còn có mấy trăm ngàn dân chúng Phượng Linh... Cho nên Hoàng Thượng phàm là quyết sách, phải cân nhắc thật kỹ, lo lắng toàn diện, hy vọng Phượng Linh trong tay Hoàng Thượng có thể khai sáng ra một thời kỳ thịnh thế...
"Nhi thần cẩn tuân dạy bảo!" Hoàng Thượng chấp tay. Trong lòng một mảnh sáng sủa. Hảo, cứ như vậy! Hắn nắm trong tay toàn bộ vương quyền. Đây mới là đế vương, đây mới là thiên hạ của hắn. Đây mới là cảm giác làm vua một nước.
"Hoàng Thượng, ai gia còn có mộ chuyện muốn nhờ" Thái hại nhìn Hoàng Thượng trong mắt không che dấu được vui sướng, trong lòng thở dài, dù sao đây vẫn là một hài tử...
"Xin mẫu hậu cứ nói!" Hoàng Thượng vội vàng thu liễm lại.
"Chiến sự ở đông tuyết nếu thật sự nổ ra, đó lại đại chiến mấy trăm năm nay chưa từng có, quân báo khẩn cấp, Hoàng Thượng có thể tự mình quyết định, nhưng ai gia hy vọng Hoàng Thượng có thể báo có ai gia một tiếng, ai gia... Lo lắng cho thiên hạ... Lo lắng cho binh sĩ Phượng Linh ta... Hy vọng Hoàng Thượng có thể thông cảm cho một mảnh khổ tâm của mẫu hậu..." Trong lòng Cẩm Hà có chút bất đắc dĩ. Nàng đương nhiên không nghĩ sẽ quản chuyện thiên hạ này, nhưng nếu Quyền Ngọc ở đông tuyến, nàng như thế nào lại có thể không quan tâm đến chiến sự?
"Có chuyện quan trọng, tất nhiên sẽ bẩm báo với mẫu hậu!" Hoàng Thượng khom người: "Nhi thần liền đi an bài!"
"Đi đi!" Cẩm Hà phất tay. Trong lòng vẫn như cũ có chút hỗn độn.
Đợi Hoàng Thượng rời đi, Cẩm Hà kêu cung nữ gọi Quyền Ngọc đến. Tất Quyền Ngọc đúng lúc đang ở trong cung, được triệu kiến, lập tức đi đến Hiếu Thanh cung. Cẩm Hà cho cung nữ lui ra, đóng cửa, ánh mắt Cẩm Hà dừng trên mặt Quyền Ngọc, cái loại quyến luyến thật sâu này làm cho Quyền Ngọc độ nhiên có chút đau lòng.
"Phải khai chiến?" Tất Quyền Ngọc đến gần Cẩm Hà, thân thủ ôm nàng vào lòng. Nàng luyến tiếc không dám nhìn ánh mắt yếu ớt của nàng ấy.
Cẩm Hà gật đầu, sau đó tựa lên vai Quyền Ngọc: "Ý của Hoàng Thượng, trước tiên sẽ cho ngươi đi đến Đông tuyến, quyến định này cũng coi như cẩn thân, ta không hy vọng người rời khỏi Hoàng Thành đi đến tiền tuyến nguy hiểm, nhưng ta là Thái hậu ngươi là Tướng quân, trọng trách của chúng ta không giống với..."
"Cẩm Hà không cần khổ sở, từ lúc ta nâng lên binh thư, cầm lấy trường thương, đã quyết định chiến đấu hăng hái nơi sa trường, nếu không Tất Quyền Ngọc ta đối nhân xử thế, sở học cả đời này có ý nghĩa gì? Cho nên Cẩm Hà cứ yên tâm chờ ta lập công ở tiền tuyến là tốt rồi!" Tất Quyền Ngọc trấn an xong, tay ở trên lưng Cẩm Hà vỗ nhẹ.
"Vậy ngươi đáp ứng với ta, phải chiếu cố tốt bản thân, an toàn trở về, nếu có vạn nhất gì, ta tuyệt đối không sống một mình!" Cẩm Hà nhẹ nhàng nhưng kiên quyết nói.
"Ta nhất định sẽ trở về, ta muốn lấy thân phận đế quốc đệ nhất đại tướng quân trở về, sẽ lấy thân phận chiến thắng cường địch Viêm Sa trở về, ta muốn cho ngươi thấy, nữ nhân của ngươi cường đại cỡ nào, có thể bảo vệ đế quốc, bảo vệ ngươi. Đợi cho thế cục ổn định, ta liền mang ngươi rời đi, mặc kệ thiên hạ... Lòng ta chỉ có ngươi, lòng ngươi chỉ có ta, không có dân chúng thiên hạ, không có chiến trường, chỉ có đối phương. Cho nên không có vạn nhất. Cho dù có, ngươi cũng phải ở cùng với ta, cùng nhau sống sót, ta mới an tâm..." Quyền Ngọc nhẹ nhàng vỗ về nàng. Hơi đóng mắt tình. Cẩm Hà không nói gì, có nhiều chuyện không cần phải nói, không cần phải tranh cãi, nàng tin Quyền Ngọc nhất định sẽ trở về, tin tưởng hai người có thể đợi đến một ngày, Thái hậu cùng đệ nhất đại tướng quân biến mất trong mắt mọi người, từ nay về sau, vì yêu vì đối phương mà sống.
Mà nếu, nàng ấy thật sự không thể trở về, vậy nàng đương nhiên sẽ đi bồi nàng ấy.... Không cần nhiều lời, chỉ cần làm như vậy là tốt rồi...
"Để Mộ Trường Sinh đi theo bên cạnh ngươi, hắn võ công cao cường, ở bên cạnh bảo vệ ngươi, ta cũng an tâm" Cẩm Hà nhẹ nhàng nói.
"Liên Đồng trốn đi, Liên Khê đi tìm, ta đã kêu Mộ Trường Sinh đi theo Liên Khê, tạm thời sẽ không về kịp, bất quá tin tưởng ta, ở trên chiến trường, dựa vào võ công của ta, ta vẫn chưa gặp được đối thủ" Quyền Ngọc vuốt ve, an ủi Cẩm Hà.
"Ta đương nhiên tin tưởng ngươi, nhưng trên chiến trường đao kiếm không có mắt, sa trường vô tình, anh hùng cũng không thể địch nổi quá nhiều người... Tóm lại một khi đi, ngươi phải hảo hảo bảo trọng. Ta thời khắc đều chờ đợi tin tức tốt của ngươi" Cẩm Hà nhẹ nhàng nói.
"Ta vừa đi, ngươi phải đặc biệt để ý đến Võ Sách. Tâm tư người này có chút sâu, hắn đối với ta còn có hận ý, ta không sợ cái gì, chỉ sợ ta ở tiền phương chiến đấu, hắn ở hậu phương gièm pha, nói ta quân lương linh tinh, sự tình bực này, ta không dám cam đoan tiểu tử Võ Sách kia không dám làm ra.Dù sao Hoàng Thượng vẫn còn nhỏ!" Tất Quyền Ngọc buông Cẩm Hà ra, ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Việc này ngươi cứ an tâm, ta ở bên này sẽ giúp ngươi quan sát, phàm có an bài không hợp lý, ta sẽ ngăn lại. Ngươi ở trong quân, nếu thiếu lương thảo hay vũ khí linh tinh gì đó chỉ cần trình báo. Chỉ cần ta ở đây, hắn hẳn sẽ không có lá gan lớn như vậy" Cẩm Hà gật gật đầu.