Âm thanh ầm ầm vang lên càng ngày càng gần, quân Viêm Sa mãnh liệt tấn công đến Hổ Khiếu thành. Đất cũng vì những bước chân mãnh liệt này mà rung chuyển. Tầng mây dầy đặc che đi ánh trăng mờ nhạt mà lạnh lùng, bên ngoài Hổ Khiếu thành tràn ngập sát khí.
Chiến mã của Dương Đỉnh Du đang chạy đến chỗ nàng, nàng huýt sáo một tiếng, chiến mã liền dừng ngay trước mặt nàng, Dương Đỉnh Du lập tức phi thân lên ngựa, tham tướng cũng đã chạy đến bên cạnh Dương Đỉnh Du.
Tay nắm chặt lấy dây cương, đôi mắt sâu thẩm nhìn Hổ Khiếu thành đen nghịt, nhẹ giọng nói: "Đêm tập kích Hổ Khiếu thành lầm này, cư nhiên không phải quân ta chủ động tấn công, mà là quân địch dụ công, Lan Tiến, ngươi xem, đêm nay, chính là thời khắc quân ta bị tổn thất rất lớn... Bởi vì Tất Quyền Ngọc đã đến đây, chúng ta đang dần dần tiến vào cái bẫy mà hắn bày ra..."
"Đại tướng quân sao lại kiêng kỵ Tất Quyền Ngọc như thế? Quân ta chưa từng giao chiến với Tất Quyền Ngọc, hắn bất quá chỉ chiến thắng hai tiểu chiến ở Xích Châu mà thôi, nói đến chiến công, cũng không có gì hiển hách. Thuộc hạ nghĩ, Tất Quyền Ngọc chưa từng trãi qua đại chiến, bất quá chỉ là hổ giấy, đơn giản vì được sinh ra ở Tất gia, nên mới được chú ý mà thôi, còn việc thăng chức nhanh như vậy, chỉ là con đường mà hắn được chuẩn bị sẵn. " Lan Tiến vẫn không thể hiểu rõ, vì cái gì đế quốc đại tướng quân, thiên tài Dương Đỉnh Du lại nhớ mãi không quên Tất Quyền Ngọc như vậy.
Dương Đỉnh Du cười lạnh một tiếng: "Bởi vì Tất Quyền Ngọc là hậu duệ của Tất gia, Tất gia Phượng Linh cũng như Dương gia Viêm Sa ta, Tất Quyền Ngọc tuổi còn nhỏ đã có thể trở thành đại tướng quân.... Mà Phượng Linh có bao nhiêu đại tướng quân? Nếu nói bởi vì hắn là hậu duệ của Tất gia mà được người khác chiếu cố, vậy hai ca ca của hắn làm sao lại không xuất chúng như vậy? Lan Tiến ngươi xem, tối nay, là trận chiến đầu tiên của Dương Đỉnh Du ta cùng Tất Quyền Ngọc, hắn lại đoạt được tiên cơ trước ta..."
"Tướng quân làm sao biết Tất Quyền Ngọc đã đến đây?" Lan Tiến hơi hơi nhíu mày, Lan Tiến không hiểu đại tướng quân vì sao kiêng kỵ Tất Quyền Ngọc, lại còn khẳng định hắn đã đến đây.
"Bởi vì đội quân đánh lén quân ta tối nay là nữ binh... Tối nay, ta muốn xem, Tất Quyền Ngọc muốn ngoạn cái gì?" Dương Đỉnh Du cười khẽ một tiếng, mặc kệ Lan Tiến, thúc ngựa chạy đến Hổ Khiếu thành - lúc này quân Viêm Sa đã sắp chạy đến Hổ Khiếu thành...
Mà lúc này, Tất Quyền Ngọc đang mai phục ở bên phải Hổ Khiếu thành, rất xa, Viêm Sa quân đang chạy lại đây. Tất Quyền Ngọc gắt gao nhìn chằm chằm quân đội đang tiến đến gần...
Năm trăm thước...
Ba trăm thước...
Một trăm thước...
Ba mươi thước...
Tiến vào vòng vây...
Tất cả mọi người nắm chặt binh khí đang bị mảnh vải đen bao bọc lại. Tiếng tim đập càng ngày càng lớn. Nhưng trong ầm ầm tiếng bước chân của quân địch, hết thảy đều phải che dấu. Chỉ còn bóng đêm nồng đậm vô tận.
Ba, hai, một... Tất Quyền Ngọc yên lặng, phía trước chính là dày đặc các khe rãnh, tuy không sâu, nhưng cũng để địch quân gặp phiền toái.
"A..." Tiếng kêu thảm thiết, tiếng rống giận vang lên, quân Dương Đỉnh Du thế tới rào rạc, xông vào mảnh bình nguyên vốn dĩ bằng phẳng phía trước, lại đột nhiên rơi vào chiến hào... Tiếng động kinh hô vang lên tứ phía, rất nhiều binh lính rơi vào chiến hào, binh lính đằng sau nghe được kinh hô, nhìn vào cạm bẫy đen tuyền ở phía trước, nhưng càng nhiều đồng đội ở phía sau đã muốn vượt lên, không phải bản thân muốn ngừng là có thể ngừng được.
Chiến hào có vẻ khoan, cũng rất sâu, dù sau thời gian làm ra cũng rất ngắn, trong lúc các bing lính xung phong kiều chết, nhưng người có võ nghệ cao cường một chút liền nhảy qua, hổn hển chạy về phía trước, nhưng binh lính phía sau không có nhãn lực cùng vận khí tốt như vậy, một mạch xung phong liều chết, càng nhiều người rơi vào bẫy, thẳng đến khi khẽ rảnh dần được lắp dầy, nhưng cho dù khe rảnh càng ngày càng nông, không còn khả năng tạo ra uy hiếp nhưng những binh lính bị ngã vẫn không thể đứng lên được, bởi vì đằng sau càng có rất nhiều người vượt lên, dẫm nát thân thể bọn họ...
Tiếng hét phẫn nộ, âm thanh chửi bới, khóc lóc, bi thiết, âm thanh các xương cốt gãy vỡ... Đan xen ở tại một mảnh bình nguyên rộng lớn này, đây chính là địa ngục.
Một khe rảnh đã được lắp đầy nhưng trong đêm, đội hình quân Viêm Sa đã hỗn loạn, vì phải tránh chiến hào phía trước, làm loạn đội hình trước đó, nhưng chạy đến bên kia lại bị rơi vào một khe rảnh khác...
Mấy khe rảnh nho nhỏ đã làm cho quân Viêm Sa tổn thất cả ngàn binh lực, cùng với đội hình dày đặc và nhuệ khí trước đó.
Trên tường thành Thiết Thạch Khoan gắt gao nhìn chằm chằm vào mảnh bình nguyên - sắc trời thật tối, không thể thấy rõ quân địch, chỉ có thể dựa vào tiến bước chân trầm trọng, cùng với sát khí dày đặc mà phỏng đoán khoảng cách của quân địch, Thiết Thạch Khoan cố gắng phân biệt, ngón tay hơi hơi giật, thẳng đến khi hắn xác nhận được quân địch đã tiến vào vòng vây của quân Phượng Linh, mới vung tay, gã binh lính to lớn phía sau liền cầm dùi đánh thật mạnh vào trống quân.
Tất Quyền Ngọc cầm Viêm Phượng thương bạo khởi, tiến thẳng đến quân địch. Một bộ thương pháp Tất gia đã được nàng dung nạp toàn bộ vào bộ thương pháp mà Băng Hồn Lão Ni đã truyền thụ - một thanh thương này, giống như một con độc xà hung mãnh mà đói khát, ở trong quán Viêm Sa lại như một thanh thiết thái bàn thu gặt đầu của địch quân.
Mà lúc này, tiếng chém giết đã muốn bạo khởi, từ hai bên sườn Hổ Khiếu thành nguyên bản đen kịt, mười vạn quân dũng mãnh tiến đánh tiêu diệt Viêm Sa quân, quân Viêm Sa còn không biết đang xảy ra chuyện gì, đã bị quân mai phục hai bên sườn giáp công. Trong lúc nhất thời, quân Viêm Sa chỉ cảm thấy hai bên sườn có vô số binh lính Phượng Linh dũng mãnh đánh tới, tiếng 'sát' do mười vạn binh lính kêu lên làm quân Viêm Sa cảm thấy, khắp nơi đều là quân Phượng Linh, hướng bọn hắn dũng mãnh tấn công.
Trước khi quân Viêm Sa gặp trận tập kích bằng hỏa diễm, tuy rằng không có thương vong gì nhưng cũng đã khởi dậy lửa giận trong quân Viêm Sa, tổ chức phản công đã không tốt, mà vừa nãy lại gặp một phen chiến hào đã làm quân Viêm Sa rối loạn đội hình, tụt giảm khí thế, lúc này, mười vạn binh lính Phượng Linh theo tả hữu xông ra tấn công, tiếng 'sát' chấn động cả thiên địa, khí thế mạnh đến mức làm cho toàn bộ bình nguyên như muốn nứt ra, nhất thời làm cho quân Viêm Sa ăn mấy trận đau khổ trước đó như lâm vào tuyệt cảnh.
Chết không đáng sợ, đáng sợ hơn là mạng của mình bị giữ trong tay tử thần, nhìn đồng đội từng người một bị giết, sau vài cái hít thở, không biết tử thần sẽ từ nơi nào buông xuống sau đó đem tính mệnh đã từng bị mình không quý trọng thu gặt.
Tử trận sa trường, là điều mà các binh sĩ biết rõ, nhưng từng binh sĩ đều nghĩ mình sẽ liều chết cùng với quân địch, đây là vinh quan của binh sĩ, là kêu ngạo từ trong huyết mạch của binh sĩ, nhưng không ai lại muốn trong đêm đen, tính mạng của mình bị thu gặt dưới kiếm của quân địch một cách không rõ ràng như vậy.
Tiếng quát mắng, bi thống cùng không càm lòng vang lên trước khi chết, hòa vào âm thanh đao kiếm đem khối bình nguyên này biến thành địa ngục.
Viêm sa quân rất nhanh phát hiện quân Phượng Linh ở hai bên sườn là phục quân, số lượng không rõ, nhưng thế tới rào rạt nhanh chống tấn công bọn hắn, muốn lui cũng không thể lui, chỉ có thể tiến đánh vào Hổ Khiếu thành - công thành trở thành đường sinh lộ duy nhất.
Nhưng thành này dễ công như vậy? Vũ khí dùng để công thành vốn ở đại đội phía sau, nguyên bản bọn hắn chỉ muốn đuổi giết địch nhân tập kích doanh trại với số lượng không nhiều lắm, ngược lại không nghĩ tới truy binh bọn hắn không những tiêu diệt được địch nhân mà còn lâm vào tuyệt cảnh. Cung tiễn binh lúc này hỗn loạn trong bộ binh, không thể phát huy công dụng, càng không thể công thành. Việc tấn công Hổ Khiếu thành chính là đường chết.
Nhưng chỉ còn lại tử lộ dành cho quân Viêm Sa. Đồng đội không ngừng chết đi, bàn tay ác ma hai bên tả hữu giáp công như một thanh kéo sắt bén, cắt lấy toàn bộ người ở bên trong. Mỗi một binh sĩ Viêm Sa đều hy vọng có thể vượt đến phía trước, lao ra khỏi vòng vây, mà mấy vạn bĩnh sĩ Viêm Sa ở phía sau sẽ cuồn cuộn xung phong liều chết tại đây, đem khí lực cuối cùng của quân Viêm Sa mở ra đại môn Hổ Khiếu thành... . Ngôn Tình Sắc
Nhưng ngay sau đó, đại môn Hổ Khiếu thành mở ra...
Không cần xung phong liều chết, không cần hy sinh tính mạng, Đại môn Hổ Khiếu tự mở ra...
Nhưng đằng sau đại môn rộng lớn chính là hàng vạn người lao ra, hò hét - đại quân ở trong Hổ Khiếu thành, lần đầu tiên lấy quy mô như vậy, lấy khí thế như vậy, lao ra khỏi thành, trong ám dạ dũng mãnh chém giết quân Viêm Sa trên mảnh bình nguyên này...
Dương Đỉnh Du ở phía sau đại quân sắc mặt ngưng trọng nhìn trận chiến - tổn thất đêm nay, so với nàng tưởng tượng lớn hơn rất nhiều. Tuy rằng bởi vì đặc điểm của binh sĩ Viêm Sa, nàng không thể ngăn cản phản công, nhưng là, Dương Đỉnh Du trong lòng thở dài, quân Viêm Sa lỗ mãng dấn đến mất tính mạng, nàng rốt cuộc vẫn phạm sai lầm.
"Lui binh!" Dương Đỉnh Du nhẹ nhàng nói một tiếng.
Lan Tiến ở bên cạnh, đầu đầy đại hãn, vội vàng thổi kèn lui binh.
Trong một mảnh đen kịt, quân Viêm Sa ở phía sau còn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy một tiếng 'sát' từ phía trước truyền đến, sau đó, là hiệu lệnh lui binh. Mà binh lính phía trước nghe thấy quân lệnh lui binh lập tức xoay người, cấp tốc lui lại.
Thời điểm lui lại cũng là thời điểm quân tâm tan rã, quân Phượng Linh sau khi nghe kèn rút quân của Viêm Sa, lập tức thu nhỏ vòng vây, tấn công quân Viêm Sa còn sót lại ở phía sau...
Không đến nửa canh giờ, từ lúc bắt đầu phục kích đến lúc quân Viêm Sa rút khỏi vòng vây, có tướng lãnh muốn thừa thằng xông lên truy kích lại bị Thiết Thạch Khoan ở trên thành ngăn cản dựa theo kế hoạch trước đó lập tức thu binh, quân Phượng Linh cấp tốc lui về Hổ Khiếu thành.
Trận chiến lần này, mà một trận lấy ít đánh nhiều - một trận thắng lớn!
Tất Quyền Ngọc một thân đẫm máu trở về Hổ Khiếu thành. Thiết Thạch Khoan đã hạ lệnh cho các bộ tập trung, kiểm kê thương vong... Sau đó Thiết Thạch Khoan mang theo Thiết Thạch Tuệ từ tường thành đi xuống.
Thiết Thạch Khoan vội vàng đi tìm Tất Quyền Ngọc - trong lòng hắn lúc này đây tràn đầy kích động, chỉ có Tất Quyền Ngọc mới có thể hiểu được.
Đây là lần phản công đầu tiên từ khi Phượng Linh cùng Viêm Sa khai chiến, cũng là trận thắng lớn đầu tiên từ khi hai quân giao chiến đến nay, nâng cao khí thế của quân Phượng Linh, hạ thấp kiêu ngạo của quân Viêm Sa. Tất Quyền Ngọc nhìn Thiết Thạch Khoan đang đi đến từ phía xa. Trong mắt vị tướng quân này thoáng hiện qua ánh sáng kích động. Khi ánh mắt hắn rơi xuống một thân y phục dạ hành dính đầy máu của Tất Quyền Ngọc, có chút nói không ra lời, chỉ có thể đi đến bên người Tất Quyền Ngọc, hai tay đặt lên đôi vai đơn bạc người người trẻ tuổi này, vỗ thật mạnh, gật gạt đầu, sau đó nói: "Ngươi chính là kiêu ngạo của quan đội đế quốc ta, là lá cờ cho nam nhi Phượng Linh ta!"
Tất Quyền Ngọc còn chưa biết máu tươi của quân địch còn dính trên mặt nàng, lộ ra tươi cười nói: "Cũng không tệ lắm, hẳn là diệt được hơn một vạn địch quân... Nếu đối phương thật sự công thành, vậy tổn thất sẽ càng nặng nề thêm, bất quá, Dương Đỉnh Du là người như thế nào, sao có thể công thành như vậy, phỏng chừng đột lúc đêm nay cũng là do quá bất ngờ, tướng lãnh trong quân coi thường Phượng Linh ta, nên mới nhanh chóng phản kích, thiếu khuyết tổ chức. Bất quá theo lý, Dương Đỉnh Du không nên phạm lỗi như vậy, nhưng vô luận như thế nào, chuyện như đêm nay chỉ có thể xảy ra một lần, không có lần thứ hai. Sĩ khí được tăng lên rất mạnh, nhưng cũng không thể dùng được cho lần thứ hai" Thiết Thạch Khoan gật gật đầu: "Viêm Sa quân vốn ra kiêu ngạo, nên mới trúng kế, lần sau bọn chúng sẽ cẩn trọng hơn. Quyền Ngọc ngươi có bị thương không?"
"Loạn quân bên trong, nhưng cũng muốn chừa lại một chút kỷ niệm... Bất quá cũng không vướng bận!" Tất Quyền Ngọc cười: "Cánh tay cùng bả vai có chút vết thương, nhưng cũng không nghiệm trọng."
"Nhanh đi cho quân y băng bó..." Thiết Thạch Khoan nghe Tất Quyền Ngọc bị thương vội vàng lôi kéo nàng đi tìm quân y, Tất Quyền Ngọc vội vàng ngăn lại, cười nói: "Tướng quân quên rồi sao, thị vệ Hoắc Sơn bên người ta rất là khéo tay, giao cho nàng là được, vẫn nên để quân y xem cho binh lính bị thương! "
Đùa hay sao, cho quân ý khám, không phải thân phận bị giấu diếm nhiều năm của nàng sẽ bị lộ hay sao?