"Tuân mệnh!" Phó tướng tuân mệnh, lập tức đi an bài, Thiết Thạch Khoan vội vàng rút kiếm phóng tới đông tường, chưa đi được xa, liền gặp phải Tất Quyền Ngọc.
"Quyền Ngọc ngươi đến tây tường nhìn xem, ngoài tây tường là loạn thạch đồi*, nếu địch nhân tấn côn từ hướng tây tường, nhân số sẽ không nhiều lắm, hơn phân nửa là đánh lén, chắc là võ lâm cao thủ trong quân của nàng. Ngươi có võ công tốt nhất, đi thủ tây tường. " Thiết Thạch Khoan vỗ vỗ vai Tất Quyền Ngọc. Vội vàng đi đến đông tường.
(*đồi có nhiều đá nhô lên một cách rối loạn, địa hình khó cho việc di chuyển)
Tất Quyền Ngọc nghe lệnh, liền đề thương chạy đến tây tường.
Trong bóng đêm, trong lòng Tất Quyền Ngọc có chút bồn chồn, người của nàng cũng đã chạy đến chỗ nàng báo cáo về tình hình công thành, nói thật ra, Tất Quyền Ngọc có chút không hiểu Dương Đỉnh Du rốt cuộc muốn làm gì, đánh chính diện, dù sao vẫn là phương thức chiến đấu chính, dù sao cũng tiện cho việc sử dụng khí giới công thành cùng việc đại quân tiến công. Hai sườn tả hữu cũng không hội tụ đủ những điều kiện này.
Bất quá bờ sông Bá Duyên hà bên ngoài đông tường không thích hợp cho đại quân tiến công, nhưng thủy quân Viêm Sa có thể dựa vào vị trí này mà phát huy hiệu quả, nên cơ bản có vẻ cường đại, nếu Dương Đỉnh Du muốn dùng thuyền chiến... Cũng không phải không có khả năng, cho nên, chủ lực có thể ở ngoài đông tường, chính diện có thể lành đánh nghi binh, ngoài tây tường là đánh lén...
Tất Quyền Ngọc cảm thấy tựa hồ vẫn có chỗ không ổn, nhưng vẫn không nghĩ ra là chỗ nào, Dũng Sĩ quân đoàn cùng Tứ Phương quân đoàn dựa theo mệnh lệnh của Thiết Thạch Khoan mà đi về tường thành, Tất Quyền Ngọc cũng vội chạy đến tây tường.
Đêm dày đặc, căn bản không thể nhìn thấy được tình hình bên ngoài thành. Tất Quyền Ngọc vận nội lực, tận lực nhìn ra xa một chút - trong loạn thạch đồi bên ngoài tây tường, quân địch hỗn loạn tiến tới, quả nhiên đều là người có thân thủ lưu loát. Tất Quyền Ngọc nâng tay, lệnh cho cung thủ bắng hỏa tiễn. Trong nhất thời, loạn thạch đồi có chút sáng...
Ánh mắt Tất Quyền Ngọc dừng ở loạn thạch đồi, nhất thời chấn động - Dương Đỉnh Du ở trong đó...
Chủ soái một quân, hẳn là ở nơi có quân chủ lực, Dương Đỉnh Du ở ngoài tây tường, chẳng lễ bên ngoài tây tường mới là quân chủ lực?
Nghi hoặc cùng khiếp sợ của Tất Quyền Ngọc nhất thời tăng lên mấy phần... ở trong bóng tối từ Hổ Khiếu thành không thể phát hiện chủ soái quân địch, nói đúng là Dương Đỉnh Du lựa chọn tây tường tối tăm cùng khó khăn làm nơi chủ công? Nhưng Tất Quyền Ngọc phát hiện số lượng quân địch không nhiều lắm - phía tây quả nhiên là đánh lén! Bởi vì Dương Đỉnh Du võ công không kém, nên tự xếp mình vào đội đánh lén, nàng căn bản không thể tưởng tượng được chủ soái lại xuất hiện ở tây tường mà không phải là đông tường.
Ánh mắt Tất Quyền Ngọc dừng trên người Dương Đỉnh Du - sắc trời thực ám, sắc trời như vậy, Dương Đỉnh Du không thể đối diện Tất Quyền Ngọc, nhưng với một cao thủ, dựa vào trực giác, Dương Đỉnh Du nháy mắt liền ngẩng đầu lên, cơ hồ giao hội với ánh mắt của ta Tất Quyền Ngọc ở trong không trung.
Dương Đỉnh Du vung tay, mở miệng hạ lệnh, nhất thời, Viêm Sa quân ở loạn thạch đồi nhanh chóng tiến đến dưới thành. Công thành sắp bắt đầu.
Mà Tất Quyền Ngọc ngoắc tay, kêu Hoắc Sơn cùng Tiếu Tiểu lại.
Hai người tiến đến bên người nàng, ánh mắt Tất Quyền Ngọc vẫn như cũ tập trung trên người Dương Đỉnh Du, rồi sau đó nói với Hoắc Sơn cùng Tiếu Tiểu: "Nhân số không nhiều lắm, nhưng có chủ soái, các ngươi dác quân bảo vệ tốt tường thành! "
Hoắc Sơn cùng Tiếu Tiểu gật đầu nhận lệnh, còn chưa hiểu được ý của Tất Quyền Ngọc, đã thấy trong bóng đêm, Tất Quyền Ngọc cười, sau đó cả người bay lên trời, giống như liễu bàn tơ lướt qua tường thành, bay vào trong bóng đêm bên ngoài thành...
Hoắc Sơn cùng Tiếu Tiểu kinh hô một tiếng, lập tức khắc chế khẩn trương cùng lo lắng trong lòng - trong bóng đêm, trên loạn thạch đồi đều là quân địch, Tất Quyền Ngọc cứ như vậy mà nhảy xuống...
Hoắc Sơn cùng Tiếu Tiểu nhìn nhau, hai người gật đầu một cái, Hoắc Sơn liền cầm kiếm chạy vào bóng đêm, nàng là người trong giang hồ, võ công đương nhiên tốt hơn so với Tiếu Tiểu, cho nên, nhiệm vụ hộ chủ liền giao cho nàng, mà tây thành liền giao cho Tiếu Tiểu.
Trong bóng đêm, cùng lúc đó, không ai chú ý đến, một bóng đen cũng bắt đầu nhập vào trong bóng đêm, đây đương nhiên là bóng dáng Mộ Trường Sinh nay được cho là hộ vệ của Tất Quyền Ngọc.
Mộ Trường Sinh không đánh giặc, bởi vì sát phạt không thuộc loại của hắn, truyền nhân của thiện đạo, từ khi xuất thế, hắn đã qua thời kì sát phạt, nhiệm vụ bây giờ của hắn là bảo hộ.
Dưới tường thành, trong một mảnh bóng đêm, ánh mắt Tất Quyền Ngọc tập trung vào người Dương Đỉnh Du. Sau đó giống như ám dạ linh miêu, tấn công Dương Đỉnh Du. Dương Đỉnh Du dù sao cũng không phải người bình thường, xuất thân là hậu duệ kiệt xuất của Dương gia, từ thời khắc Tất Quyền Ngọc nhảy xuống tường thành, nàng đã dự cảm được cực độ nguy hiểm. Tức khắc, Dương Đỉnh Du không cần nghĩ ngợi, liền giao quyền chỉ huy trong tay cho một phó tướng, bản thân bắt đầu nhập vào trong bóng đêm...
Chạy điên cuồng trong bóng đêm, đây là thời điểm hắc ám nhất trước khi bình minh lên.
Khinh công của Dương Đỉnh Du không bằng Tất Quyền Ngọc, nên khi Tất Quyền Ngọc vừa nhảy xuống loạn thạch đồi liền lệnh và người tấn công. Bị những người này vây công, đối với tầm nói cũng không phải là chướng ngại gì, vài cái hít thở liền giải quyết xong những người tấn công nàng, mà Dương Đỉnh Du cũng đã chạy thật xa.
Trên môi Tất Quyền Ngọc hiện ra chút cười lạnh, tiếp tục đuổi giết Dương Đỉnh Du - thật không rõ, nếu đã sợ nàng đến như vậy, tại sao còn khiêu chiến nàng?
Tất Quyền Ngọc vận đủ công lực, vội chạy ở trong loạn thạch đồi, trên đường đi gặp vài chỗ cản trở, nếu không, sớm đã bắt được Dương Đỉnh Du. Dương Đỉnh Du vẫn đang lần trốn, nàng rất kinh ngạc, võ công của Tất Quyền Ngọc độ nhiên tăng mạnh - mấy tháng trước mới gặp hắn, trận đấu của hai người ngoài Hổ Khiếu thành, tuy là nàng thua, nhưng vẫn còn một trận chiến lược, nhưng hôm nay, Dương Đỉnh Du cảm thấy Tất Quyền Ngọc chỉ tập trung vào nàng, vô luận nàng chạy như thế nào, vô luận binh lính phía sau cản trở như thế nào, hắn tựa hồ vẫn bám sát nàng, làm nàng không thể nào trốn thoát được...
Cảm giác trí mạng... Dương Đỉnh Du cảm thấy trên ót mình đã chả ra một trận mồ hôi!
Ra khỏi phạm vi của quân Viêm Sa, Dương Đỉnh Du có chút hoảng không biết phải đi đường nào, liền chạy vào rừng rậm, Tất Quyền Ngọc đuổi theo phía sau càng ngày càng gần... Dương Đỉnh Du thậm chí cảm giác được hơi thở của hắn.
Đã biết khủng hoảng? Đã biết chạy trốn? Trong lòng đột nhiên dâng lên hai vấn đề phức tạp khó phân. Dương Đỉnh Du đột nhiên cảm thấy kêu ngạo của nàng nháy mắt bị Tất Quyền Ngọc phá vỡ, nàng chưa từng sợ hãi cái chết, từ khi chinh chiến đến bây giờ nàng đều nghĩ, vì nước quên thân mới là chính đạo của nàng... Nay cư nhiên khủng hoảng, sợ hãi, quan trọng nhất là nàng là chủ soái một quân, cư nhiên lại trốn chạy?
Dương Đỉnh Du đột nhiên đình chỉ cước bộ, giang rộng hai tay làm nàng giống như linh điểu, mà dưới chân dừng lại đột ngột chạm phải một phiến cỏ xanh.
"Không chạy?" Tất Quyền Ngọc hỏi, ở trong ám dạ, khôi giáp đỏ của Dương Đỉnh Du cũng không bắt mắt lắm, nhưng ánh sáng của ngân giáp Tất Quyền Ngọc ở trong hắc ám lại có vẻ chói mắt, khóe môi hắn nhẹ nhàng giơ lên ý cười, một chút tươi cười khó hiểu, tràn ngập hương vị nhẹ nhàng bâng quơ.
Dương Đỉnh Du không tự chủ nắm chặt quyền, tiếng khớp xương vang lên ba ba.
"Không chạy..." Dương Đỉnh Du buông lỏng tay, làm chi bản thân thả lỏng một chút, hơi suy ngẫm - hắn ta có thể lấy mạng nàng hay không?
Sẽ không! Một Dương Đỉnh Du rất đáng giá, hắn có khả năng sẽ bắt sống nàng, sau đó dùng để đàm phán với quân Viêm Sa, khiến trận chiến này dừng lại.... Nhưng một khi trở thành tù binh của Tất Quyền Ngọc, Dương Đỉnh Du còn là Dương Đỉnh Du sao? Nếu kết cục là như vậy, trong lòng Dương Đỉnh Du âm thầm thề, gặp gỡ Tất Quyền Ngọc là kiếp nạn của nàng, nhưng muốn bắt nàng làm tù binh thì nàng nguyện lấy cái chết để chống đỡ.
"Ngươi xem... Trăng cao gió lớn... Là đêm thích hơn để giết người a..." Tất Quyền Ngọc cười khẽ một tiếng, ngồi xuống tảng đá bên cạnh, tư thái cư nhiên thập phần thoải mái.
Hắn ngồi xuống, đem Viêm Phượng thương đỏ rực đặt ở phía sau, thậm chí hơi hơi dựa vào đại thụ ở phía sau tảng đá, mỉm cười nhìn Dương Đỉnh Du.
"Muốn mạng của ta thì cứ đến lấy, không cần dong dài..." Dương Đỉnh Du mạng miệng, trên thực tế, thời khắc Tất Quyền Ngọc thu hồi thương, tâm Dương Đỉnh Du cũng thả xuống một ít - hắn không muốn lấy mạng nàng...
"Nói gì thế, ngươi xem, vùng hoang vu dã ngoại, cô nam quả nữ nói chuyện chém chém giết giết, cái gì mà đòi mạng không muốn sống? Tổn hại cảm tình? Thời điểm như vầy, hai tướng lãnh kiệt xuất trên đại lục Phượng Linh, một nam một nữ... Tại hạ cảm thấy, càng thích hợp để trò chuyện phong hoa tuyết nguyệt..." Tất Quyền Ngọc cười rộ lên, trong ánh mắt hẹp dài lộ ra chút trêu chọc, tươi cười, không kiêng kị dừng trên người Dương Đỉnh Du.
Lửa giận Dương Đỉnh Du nhất thời tăng vọt, nhục nhã bậc này, làm cho thiên kiêu chi tử Viêm Sa cảm thấy bản thân bị kẻ vô lại không muốn sống đùa bỡn...
Dương Đỉnh Du vung bội kiếm đến trước mặt Tất Quyền Ngọc, Tất Quyền Ngọc trong miệng kinh di một tiếng, nháy mắt biến mất dưới kiếm Dương Đỉnh Du - kiếm Dương Đỉnh Du mặc dù nhanh, nhưng khi kiếm cách cổ Tất Quyền Ngọc hai tấc, cả người hắn giống như không có xương cốt, nằm xuống tản đá, một kiếm của Dương Đỉnh Du, trong lòng nàng liền dâng lên chút nôn nóng.
Thân mình Tất Quyền Ngọc giống như cá trạch, xẹt qua kiếm của Dương Đỉnh Du, rồi sau đó, ngón tay thon dài mảnh khảnh của nàng giống như quỷ mị bàn xuất hiện trên cổ Dương Đỉnh Du...
Dương Đỉnh Du không hề cử động, cũng không thể cử động, kiếm trong tay vẫn duy trì tư thế đâm ra, mà đầu của nàng cũng chỉ có thể hơi hơi ngẩng lên, ánh mắt nhìn xuống phía dưới sau đó nhìn đến khuôn mặt trắng nõn tinh xảo giống nữ nhân kia...
Tất Quyền Ngọc mắt ngọc mày ngài, ánh mắt hẹp dài mang theo ý cười, hơi hơi loan...
"Mẹ nó, ngươi đích thị là nữ nhân!" Dương Đỉnh Du cũng không biết tại sao đột nhiên mình lại nói ra những lời này, mà sau khi nói ra lời này, tay của hắn trên cổ nàng chuyển động - ngón cái cùng ngón trỏ nhẹ nhàng đặt lên hai vị trí chết người ở yết hầu, chỉ cần hắn ta dùng sức, nàng hoàn toàn có thể mất mạng...
Tất Quyền Ngọc hơi hơi giơ lên lông mi, đột nhiên nở nụ cười: "Ta vốn là nữ nhân!"
"Cái gì?" Dương Đỉnh Du không khỏi đè thấp âm thanh một ít, ánh mắt nhìn thẳng vào người mặc bạch giáp này - đệ nhất thiếu niên tướng quân của Phượng Linh, cư nhiên là nữ nhân?
Đây là chê cười hay là trò đùa.
Dương Đỉnh Du cứng họng, Tất Quyền Ngọc dùng sức, ngón tay dán lên da Dương Đỉnh Du, trong bóng đêm, trên cổ Dương Đỉnh Du đổ ra chút mồ hôi, Tất Quyền Ngọc nhẹ nhàng mở miệng: "Chuyện này không quan trọng, quân trọng là ta muốn nói chuyện với ngươi"
"Nói chuyện gì? Ngươi như vậy mà muốn nói chuyện? Dùng mạng của ta áp chế, ngươi cũng không chiếm được gì..." Dương Đỉnh Du hừ lạnh một tiếng.
"Nga..." Tất Quyền Ngọc bừng tỉnh đại ngộ buông tay đang đặt trên cổ Dương Đỉnh Du ra, sau đó vô cùng thân sĩ làm một cái 'thỉnh' với Dương Đỉnh Du, để cho nàng ta ngồi vào tảng đá lớn.
"Nói đi!" Trong lòng Dương Đỉnh Du trần đầy phẫn nộ cùng nghẹn khuất, nhưng nay mạng nàng nằm trên tay người khác, không thể không cúi đầu.
"Ta muốn cùng ngươi hòa đàm!" Ánh mắt Tất Quyền Ngọc nhìn thẳng vào mắt Dương Đỉnh Du, bên trong là sự chân thành...