Tay Hồng Thành Tuyệt dừng giữa không trung, rượu từ trong chun làm bằng gỗ lim trên tay ánh lên, 'hổ phách bóng đêm' đến từ Xích Châu Bạch Đà thành, là danh rượu nổi tiếng khắp đại lục Phượng Linh, nhẹ nhàng gột rửa, đó là hương rượu mãn ốc say lòng người.
"Hổ phách bóng đêm, được xưng mỹ nhân Xích Châu, Hồng Thành vương gia, hảo hưởng thụ!" Môi Tất Quyền Ngọc gợi lên nụ cười, buông bức màng của doanh trướng xuống, loan thân mình, bước vào trong doanh trướng.
"Đã lâu không gặp!" Cánh tay trắng nõn của Hồng Thành Tuyệt nhẹ nhàng thả xuống, chun rượu được nàng đặt lên án thượng. Một cái đối mặt, nàng mới từ trong kinh ngạc khi thấy Tất Quyền Ngọc bình tĩnh lại, sau đó nghiêng thân mình, lấy một cái chun khác từ trên giá, mở ra nút bầu rượu giống như bán luân trăng rằm, rót rượu mời Tất Quyền Ngọc.
Nàng ta tựa hồ vĩnh viên mang theo quý khí hoàng gia, ánh mắt nhẹ nhàng dừng trên chun rượu, ánh mắt cụp xuống, không có khí thế bức nhân, mà là ngạo khí hồn nhiên thiên thành.
"Đúng vậy, đã lâu không gặp cho nên mới muốn tìm đến để gặp ngài, chính là hôm nay ta đến rất đúng lúc, cư nhiên có thể uống hổ phách bóng đêm nổi tiếng thiên hạ, thử hỏi người Tất gia nào lại có lộc ăn như ta chứ..." Tất Quyền Ngọc mỉm cười nói, thân hình cao ngất đã đi đến ngồi đối diện Hồng Thành Tuyệt.
"Vài năm không gặp, Tất đại tướng quân lại càng nổi danh, công phu cũng gia tăng không ít, rất tiện để giết người..." Hồng Thành Tuyệt đậy nắp rượu, bưng chén rượu nhẹ nhàng lay động, hương khí say lòng người kia liền theo chun rượu tràn ngập bay ra - Xích Châu Bạch Đà thành, là thành chuyên sản xuất rượu nổi tiếng nhất thiên hạ, vài năm nay, lại vì vương gia mỹ nữ Hồng Thành Tuyệt cùng với đám mỹ nữ nên cạnh nàng ta mà càng thêm nổi tiếng hậu thế, sau này được gọi là hương thành...
"Hồng Thành vương gia quá khen, nếu võ công của ta không tiến bộ, thì làm sao có thể trong thiên quân vạn mã mà gặp được Hồng Thành vương gia ngài đâu? Nếu không thể gặp được Vương gia, vậy thiên ngôn vạn ngữ trong lòng ta làm sao có thể nói hết cho vương gia ngài?" Tất Quyền Ngọc tiếp nhận chun rượu từ tay Hồng Thành Tuyệt, đặt vào mũi nhẹ nhàng ngửi, hương thơm xâm nhập vào trong tâm, Tất Quyền Ngọc nhắm mắt, khóe đuôi lông mày nhẹ nhàng cười: "Vương gia quả nhiên là người biết hưởng thụ, giữa đại quân mà còn có nhã hứng như vậy!"
Hồng Thành Tuyệt gật đầu, cầm chén rượu của mình lên, cũng không nhìn Tất Quyền Ngọc, khóe môi hiện lên chút tươi cười bất đắc dĩ: "Tất đại tướng quân có thể nói là kiệt xuất ở nhân tài so với những thanh niên đồng trang lứa ở Phượng Linh, binh pháp võ công mọi mặc đều là trò giỏi hơn thầy... Hôm nay gặp lại quả nhiên phải nhìn với cặp mắt khác xưa, Hồng Thành Tuyệt ta sinh ra từ dòng dõi Vương gia Xích Châu, sống an nhàn sung sướng, bản thân không có chí tiến thủ, chỉ có tiếng chứ không có miếng, là người quen hưởng lạc, chưng từng nghĩ sẽ ở nơi như là soái trướng này..."
Tất Quyền Ngọc bưng rượu, mỉm cười nhìn Hồng Thành Tuyệt, ánh mắt sáng ngời cười tủm tỉm nhìn Hồng Thành Tuyệt, như nhìn lão bằng hữu nhiều năm.
Ánh mắt Hồng Thành Tuyệt ở trong không trung nhẹ nhàng cùng Tất Quyền Ngọc huých một tiếng, có chút vô lực tiếp tục mở miệng: "Tất đại tướng quân, ngươi có thể bất động thanh sắc mà xâm nhập vào doanh trướng của ta, có thể bất động thanh sắc mà giết ta, cũng có thể bất động thanh sắc mà giết Đan Lạc Dung Hợp, đồng dạng, tiểu quốc Xích Châu ta không xuất hiện lớp lớp nhân tài như Viêm Sa đại quốc, nhưng ta tin tưởng, dùng thực lực của Tất đại tướng quân, lấy thủ cấp Dương Đỉnh Du trong thiên quân cũng không phải việc khó... Tất Quyền Ngọc ở đông tuyến có giống như lời đồn hay không, việc Phượng Linh liên tục thất bại lui binh, ta cảm thấy thật hoài nghi, mà ngươi cũng đã đến tây tuyến này đồng nghĩa với việc ta cũng bị đánh bại, cho nên, Tất Quyền Ngọc, mặc dù ở mặc quân sự, ta hận ngươi, nhưng theo cá nhân Hồng Thành Tuyệt ta bội phục ngươi... Ở Phượng Linh đại lục, ngoại trừ Tất Quyền Ngọc ngươi, Hồng Thành Tuyệt ta còn lo lắng gì chứ... Nói đi, lần này Tất đại tướng quân đến đây là có chuyện gì?"
Hồng Thành Tuyệt thở dài một tiếng, hơi hơi híp mắt, chén rượu trong tay đưa đến bên miệng, miệng nhỏ nhẹ nhàng uống một ngụm.
Ánh mắt Tất Quyền Ngọc nhìn Hồng Thành Tuyệt trở nên thâm thúy một ít, lúc này nàng đột nhiên cảm thấy, đều là danh tướng trên đại lục Phượng Linh nhưng Hồng Thành Tuyệt lại lợi hại hơn Dương Đỉnh Du rất nhiều... Nàng có thể biết được tình hình trước mắt, biết được thực trạng ở đông tuyến, người như vậy, cho dù là bằng hữu hay đối thủ không phải đều cảm thấy rất đáng yêu sao?
Tất Quyền Ngọc nghĩ đến đây, ý cười trong ánh mắt thâm thúy hơn một chút, uống một ngụm rượu, nhìn Hồng Thành Tuyệt cười nói: "Đông tuyến đương nhiên đã định, tâm Hồng Thành gia quả nhiên sáng như gương, Quyền Ngọc không dám múa hoa gương trước mặt Hồng Thành vương gia. Nhiều nhất nửa năm, Dương Đỉnh Du sẽ hoàn trả lại những thành trì mà nàng ta đã chiếm về cho Phượng Linh ta, ngoan ngoãn trở về Viêm Sa"
"Vậy thì không biết Tất đại tướng quân ngầm dặm xa xôi đến Hồ Lô trấn này là để làm gì?" Ánh mắt Hồng Thành Tuyệt không chút sợ hãi đối diện Tất Quyền Ngọc. Ánh mắt cơ trí dù trong đang ở trong tình cảnh yếu thế nhưng vẫn không che dấu ngạo khí làm thâm tâm Tất Quyền Ngọc không khỏi khâm phục - nữ nhân như vậy dù ở trong tình huống nào, vô luận ở nơi nào, đều không thể che dấu hào quang của mình.
"Phượng Linh cùng Viêm Sa khai chiến là do nước thứ ba châm ngòi, Hồng Thành vương gia nghĩ, đó là nước nào?" Ánh mắt Tất Quyền Ngọc hơi mị mị.
Ánh mát Hồng Thành Tuyệt hơi trầm xuống, nội miễn trong nháy mắt vẫn không tránh được ánh mắt của Tất Quyền Ngọc, sau một lát, nàng ngẩng đầu lên đối diện với Tất Quyền Ngọc: "Nếu là châm ngòi, đương nhiên không phải do Viêm Sa làm, sự việc này Xích Châu cũng không thể làm, Thanh Hà cũng không làm, nếu là do Xích Châu Thanh Hà làm, vậy Hồng Thành Tuyệt ta cùng Đan Lạc Dung Lạc sao lại xuất hiện ở Hồ Lô trấn, chúng ta phải đang ngủ ngon ở nhà, chờ đông tuyến đánh túi bụi, tốt nhất là chờ đến khi Tiếu Trí Lực được điều động đến Đông tuyến để viện trợ, lúc đó chúng ta liền thừa cơ xông vào..."
Hồng Thành Tuyệt lắc đầu, bậc cười nói: "Nếu sớm biết như vậy, ai lại chạy đến Hồ Lô trấn giá rét để chịu tội thế này..."
"Cho nên đầu xỏ gây nên đương nhiên là Hà Xuyên hữu quốc của Phượng Linh ta, đông tuyến ổn định nhưng vẫn duy trì ở thế bại trận, là để dụ Hà Xuyên lộ ra bộ mặt thật, vì nước ta với Hà Xuyên là lễ nghi chi bang, mấy trăm năm nay đều lấy thành tín mà đối đãi, nếu không có chứng cớ, ta không thể phát binh với nước bạn?"
Hồng Thành nhìn Tất Quyền Ngọc, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên văn thư, sau đó mở miệng cười nói: "Ý của Tất đại tướng quân là?"
"Hồng Thành vương gia cảm thấy nếu ta chống lại Thượng Quan Phi thì như thế nào?" Tất Quyền Ngọc hỏi.
"Tất thắng!" Hồng Thành Tuyệt không chút do dự nói. Thượng Quan Phi đệ nhất tướng quân ở Hà Xuyên, cũng là danh tướng ở Phượng Linh. Chẳng qua so với Tất Quyền Ngọc, hắn hiển nhiên không có ưu thế, điều này Hồng Thành Tuyệt có thể khẳng định.
"Vậy Hồng Thành Tuyệt ngươi đối đầu với Đan Lạc Dung Hợp thì sao?" Ánh mắt Tất Quyền Ngọc sâu thẳm.
Hồng Thành Tuyệt nhìn Tất Quyền Ngọc, ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, thật lâu sau, Hồng Thành Tuyệt rốt cuộc mở miệng: "Cho ta cái lý do!"
"Xích Châu Thanh Hà cũng không có giao tình thâm sâu gì, mấy trăm năm nay đều muốn nuốt trọn đối phương, chẳng qua nuốt không được đối phương mà thôi, huống chi một khi Xích Châu Thanh Hà khai chiến, chưa kịp nuốt đối phương đã bị Phượng Linh Hà Xuyên thâu tóm, cho nên Xích Châu Thanh Hà chỉ có thể an tường vô sự, coi như là quan hệ môi hở răng lạnh, cũng giống như quan hệ giữa Hà Xuyên và Phượng Linh, nhưng nay là múc đại lục Phượng Linh tẩy bài, phía đông Phượng Linh ta đã bình yên vô sự, mà Phượng Linh ta cùng Hà Xuyên trước sau gì cũng sẽ xảy ra chiến tranh, đến lúc đó, Xích Châu không một ngụm nuốt trọn Thanh Hà thì còn đợi đến khi nào?" Âm thanh Tất Quyền Ngọc nhỏ xuống, nhưng lại mang theo uy áp cùng kiên quyết kiến người ta không thể phản bác.
Hồng Thành Tuyệt nhìn Tất Quyền Ngọc, thu lại ánh mắt của mình, mỉm cười nói: "Tất Quyền Ngọc quả nhiên suy nghĩ chu đáo, tình huống phía đông Hồng Thành Tuyệt ta chỉ suy đoán được một góc băng sơn, mà Phượng Linh cùng Hà Xuyên nếu như khai chiến, Tất đại tướng quân tất nhiên không hy vọng Xích Châu Thanh Hà ở bên cạnh như hổ rình mồi. Dù sao Hà Xuyên cũng là đại quốc, xảy ra đại chiến với Phượng Linh cũng có thể hiểu được, nhưng Tất đại tướng quân ngươi lại nghĩ đến việc bàn chuyện này với ta, còn muốn bán đi mặt mũi của ngươi? Lợi ích ngươi kiếm được từ chỗ ta cũng nhiều lắm, một trận chiến ở Tây Phượng Quan đưa ngươi lên làm đại đội trưởng, cho ngươi thâm chịu hoàng ân, một hồi vây công Hồ Lô trấn, khiến Võ Chiêu bị trọng thương, đưa ngươi lên vị trí quân đoàn trưởng Tứ Phương quân đoàn... Ngươi cái gì cũng chưa trả công cho ta, nay lại không biết xấu hổ muốn ta để cho Tây tuyến yên ổn?"
Tất Quyền Ngọc buông chun rượu cười ha ha: "Hồng Thành vương gia thông minh như thế, như thế nào không biết hôm nay ta đến là để báo đáp giao tình ngày xưa với ngươi?"
"Nga? Nói như thế nào?" Hồng Thành Tuyệt chọn cao mi nhìn Tất Quyền Ngọc.
"Hồng Thành vương gia từng cho ta một đoạn tiền đồ, Tất Quyền Ngọc ta đương nhiên phải báo đáp cho Hồng Thành vương gia một đoạn tiền đồ lớn hơn, cái gọi là 'bánh ít cho đi bánh quy cho lại', Tất Quyền Ngọc ta đương nhiên hiểu được đạo lý đó, cái mà Tất Quyền Ngọc ta muốn tặng cho Hồng Thành vương gia là biến vương gia thành bệ hạ..." Âm thanh Tất Quyền Ngọc nhỏ xuống, ánh mắt lại khóa trụ Hồng Thành Tuyệt.
Ánh mắt Hồng Thành Tuyệt nhẹ nhàng run lên, tay phải cầm chun rượu nửa ngày chưa nâng lên: "Lời này của Tất đại tướng quân có chút xa... Hồng Thành gia trước giờ đều là trũng thần lương tướng của Xích Châu, ý của Tất đại tướng quân chẳng lẽ muốn Hồng Thành gia ta trở thành tội đồ thiên cổ của Xích Châu?"
"Cũng không phải!" Tất Quyền Ngọc nở nụ cười: "Danh bất chính tất ngôn bất thuận, Hồng Thành gia là trung thần Xích Châu, Hồng Thành Tuyệt tuyệt đối không thể phản, nếu không sẽ vấy bẩn danh nghĩa trung thần của mình, thứ ta muốn cho Hồng Thành gia là một lý do, khiến cho Hồng Thành vương gia có thể danh chính ngôn thuận!"
Tất Quyền Ngọc nhìn Hồng Thành Tuyệt, ánh mắt Hồng Thành Tuyệt có chút phức dừng trên chun rượu, không nhìn Tất Quyền Ngọc, cũng không trả lời Tất Quyền Ngọc.
Tất Quyền Ngọc lại nói: "Hoàng tộc Xích Châu luôn kiêng kỵ Hồng Thành gia, sớm muộn gì cũng sẽ tước đi vương vị của Hồng Thành gia, thu hồi Bạch Đà thành, điều này chỉ sợ Hồng Thành vương gia so với ta càng rõ ràng hơn, hai chữ trung nghĩa, ta hiểu được, Tất gia cũng là trung thần của Phượng Linh, tình cảnh của Hồng Thành gia, người khác không biết, nhưng Tất Quyền Ngọc ta có thể hiểu rõ."
"Vậy Tất đại tướng quân định đưa ta cái gì?" Hồng Thành Tuyệt cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, trong mắt là một mảnh yên tĩnh.
"Đưa ngươi một tướng quân uy vũ - Trịnh Đồng Hòa..." Tất Quyền Ngọc cười nói: "Đúng vậy, hoàn hảo hắn vẫn còn sống, đang sống ở một nơi mà người khác không biết, một khi ta thả hắn về hoàng thành Xích Châu, chỉ cần hắn mở miệng, dặm thêm mắm thêm muối chuyện năm đó tại hạ cùng Hồng Thành vương gia nâng cốc ngôn hoan ở đêm Tây Phượng Quan, không đánh mà thắng, bệ hạ Xích Châu đương nhiên là muốn dùng lý do này để diễn trừ Hồng Thành vương gia, mà Hồng Thành vương gia lại là thế đại trung thần, nay lại chịu khuất nhục như vậy, cho dù Hồng Thành vương gia ngài đồng ý thì binh lính Hồng Thành gia cũng không đồng ý!"
"Hảo cho một cái Tất Quyền Ngọc!" Hồng Thành Tuyệt thở dài một tiếng: "Hồng Thành Tuyệt ta còn có lựa chọn nào khác sao?"
"Không có lựa chọn... Bởi vì Tất Quyền Ngọc ta cũng không có lựa chọn! Hồng Thành vương gia, thiên hạ này, ta muốn tìm một người thông minh để làm chiến hữu, cũng chỉ ngươi mới có thể. Hồng Thành Tuyệt ngươi giúp ta bình định Xích Châu Thanh Hà, làm cho ta yên tâm thu thập Hà Xuyên, ngươi có thể nhận biết được thế cục trước mắt, biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm, làm cho ta không lo những chuyện phía sau, ta cũng không lo lắng ngươi lật lọng, bởi vì, ngươi là một người thông minh, sẽ không làm chuyện điên rồ..." Ánh mắt Tất Quyền Ngọc nhìn Hồng Thành Tuyệt tràn ngập tin tưởng đối với chiến hữu.
Hồng Thành Tuyệt nhìn Tất Quyền Ngọc nhẹ nhàng nói: "Có thể được Tất Quyền Ngọc đánh giá như vậy, là vinh hạnh của Hồng Thành Tuyệt ta! Hồng Thành Tuyệt ta đương nhiên sẽ nhận phần tình cảm này của Tất Quyền Ngọc ngươi..."