“Phu nhân... Cẩm Hà nay đã mười bốn rồi...” Tôn Yến phất phất tay cho gã hạ nhân dâng trà lui ra.
“Đúng rồi, nàng đã mười bốn, chúng ta là quan gia, không thể giống như dân chúng bình thường, cũng phải xem gia đình người ta ra sao đã...” Tôn phu nhân cười, đứa con gái này của nàng lớn rồi, đến mười lăm, mười sáu liền có thể kết hôn, ở gia đình bình thường đến mười bốn đã ổn định việc hôn nhân.
“Thật ra vào mấy ngày trước, phu nhân Võ tướng quân đến bái phỏng, cũng có một chút ý tứ. Lão gia, người xem, người cũng đã biết Võ Sách, trong đám hài tử cùng trang lứa với Cẩm Hà, hắn cũng được xem là người có tiền đồ, trước đó vài ngày, đã đứng nhất cuộc tuyển chọn Thái tử thị vệ, về sau...”
Tôn Yến cười cười phất tay: “Ta đương nhiên biết Võ Sách, hắn là con của Võ Chiêu, nhưng có điều mà phu nhân nàng không biết, chín là hắn không có ngạo khí, lại chẳng có tài cán gì, chỉ biết tự cao tự đại mà thôi, ta vừa mới nghe được tin, sau giờ ngọ hôm nay, hắn giục ngựa trên đường phá nát quầy hàng của các tiểu thương, cùng Thành công tử và Tất gia tam công tử đánh nhau một trận. Về phần tuyển thị, phu nhân, ngươi nên biết, Võ gia cũng là tướng môn, nên trong cuộc thi tuyển Thái tử thị vệ hắn cũng đã chiếm được một chút tiện nghi...”
Tôn Yến uống một ngụm trà. Sự tình ở trên đường ngày hôm nay hắn cũng có biết đến, bởi vì buổi chiều, Võ Chiêu có đến tìm Thành đại nhân cùng Tất tướng quân phân xử, việc này huyên náo không nhỏ - nếu là lúc trước, hai hài tử bình thường đánh nhau, hắn ta cũng chỉ có thể nhẩn nhịn, nhưng nay lại bất đồng. Võ Chiêu cảm thấy Võ Sách so với hài tử của Thành gia và Tất gia không có tiền đóng kia hơn gấp mấy lần, về sau, Tất gia làm sao còn có thể đứng trên bục vinh quang.
“Kia... Ý tứ của lão gia? Nhưng mà có người nào khác tốt hơn sao?” Tôn phu nhân tất nhiên không biết Võ Sách là hạng người gì, nhưng Tôn Yến được xưng là người đứng đầu văn thần của đế quốc, là một trong nhưng nhân vật có nhiều mưu trí, vậy lời nói của hắn còn có thể sai sao?
“Lão tam của Tất gia, ta thấy hắn cũng có chút ý tứ... “ Tôn Yến nhớ tới hài tử kia, không khỏi cười cười. Hài tử của Tất phủ, người như Võ Sách tuyệt đối không thể vượt qua.
“Nhưng ta nghe nói, hắn là một tên vô dụng, thường xuyên nháo sự đánh nhau, không lâu trước đó, còn ngủ gật ở trên trường thi tuyển thị vệ... Văn vẻ cũng chẳng có... Này lão gia... Cân nhắc! “ Tôn phu nhân hơi hơi nhíu mày. Giao Cẩm Hà cho một người như vậy, Tôn phu nhân làm sao có thể yên tâm được.
“Phu nhân có điều không biết...Tất Quyền Ngọc chính là hậu bối mà ta để ý nhất! Tuy rằng ta không biết trong lòng lão quỷ Tất Trạch Việt này muốn làm cái gì, nhưng ta khẳng định Tất Quyền Ngọc chính là được hắn cẩn thận dấu đi!”
“Còn có chuyện này? Mọi người đều muốn thể hiện tài nghệ trước mặt Hoàng thượng, để có thể có cơ hội được trọng dụng, chẳng lẽ Tất gia lại muốn làm ngược lại?” Nghi hoặc Tôn phu nhân nhày càng nhiều.
“Ta cũng không hiểu được a... Không rõ... “ Tôn Yến thở dài, lắc đầu nói: “Bất quá, kẻ này ta đã để ý, chỉ sợ không phi tắc đã, Nhất Phi Trùng Thiên mà thôi... Ngày mai, khi vào triều, ta còn muốn cùng Tất tướng quân tâm sự. Hắn cũng rất muốn kết thân cùng chúng ta, nhưng lại muốn Cẩm Hà gả cho Tất Quyền Sinh... Hài tử này, phẩm tính tuy rằng không tệ, nhưng luận về tiền đồ cùng trí tuệ so với Tất Quyền Ngọc lại cách xa một khoảng lớn. Cẩm Hà nhà chúng ta phải được gả vào chỗ tốt nhất.”
Hai người đang nói chuyện thì Tôn Cẩm Hà nhấc váy, tiến vào nói: “Ai ta cũng không lấy! Chỉ muốn sống cả đời với phụ thân cùng mẫu thân mà thôi!” Nành vừa mới từ bên ngoài trở về, lúc đi ngang qua đây, vừa vặn nghe được Tất gia muốn nàng gả cho Tất Quyền Sinh... Mà vừa rồi, nàng mới cùng Quyền Ngọc tự định chung thân, liền quýnh lên, cũng mặc kệ cấp bậc lễ nghĩa, xong vào.
“Cẩm Hà, ngươi có thể nói chuyện như vậy mới phụ thân sao?” Tôn Yến tức giận đến tái mặt tiến đến giáo huấn Tôn Cẩm Hà: “Hôn nhân đại sự chứ đâu phải là trò đùa? Nam lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, đó mới là thiên lý, cha mẹ mệnh ước chi ngôn, ngươi chỉ cần hảo hảo đọc sách, học giỏi nữ hồng, mới là chính sự...”
“Tốt lắm, tốt lắm... Cẩm Hà ngươi lại nói ngốc cái gì, đều là người nhà của nhau, thấy mặt liền nháo, thì còn ra thể thống gì nữa, Cẩm Hà ngươi mau trở về phòng đi...” Tôn phu nhân vội vàng đến hòa giải.
Tôn Cẩm Hà cũng hiểu được lời lẽ nàng nói vố phụ thân như vậy là không đúng, liền hành lễ rồi lui ra ngoài.
Mà Tất Quyền Ngọc sau khi cung Tôn Cẩm Hà tách ra, cũng không trở về Tất gia, trên đường đi liền gặp phải nét mặt của Thành Quân.
“Ngươi sao vậy? Sau lại đi khập khiễng như thế này?” Tất Quyền Ngọc thấy Thành Quân chạy về phía nàng, tư thế kia, thật giống bộ dạng hai cân gắp trứng. Không khỏi ôm bụng cười ha hả.
“Ngươi còn cười, ta đây không phải là bị đánh sao?” Thành Quân sầu mi khổ tâm trách cứ Tất Quyền Ngọc.
“Ai đánh ngươi? “ Tất Quyền Ngọc thẳng lưng đi đến xem, nhìn bộ dáng của Thành Quân, thật không nhịn được cười.
“Còn khổ phải vì tên vương bát đản Võ Sách hay sao!” Thành Quân phẫn hận nói ra ngọn nguồn sự việc.
Nguyên lai, Võ Sách bị thiếu mất nửa cái lỗ tai, lập tức trở về Võ phủ tìm đại phu đến trọ liệu, trong nhất thời khiến Võ phủ gà bay chó sủa, thương thế của hắn tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng dù sao cũng ảnh hưởng đến diện mạo của hắn, trong rất dọa người, tuy rằng bực tức nhưng hắn cũng không dám đi nói cho lão gia tử biết. Nhưng hắn làm sau có thể nhẫn nhịn.
Võ Chiêu vừa hỏi, Võ Sách đành phải tránh nặng tìm nhẹ, đem sự tình buổi chiều nói cho hắn biết, Võ Chiêu đương nhiên không tin Thành Quân cùng Tất Quyền Ngọc lại có bản lĩnh cắt bỏ một bên lỗ tai của Võ Sách, nhưng sự thật xảy ra nơi đó theo lời Võ Sách nói, thì hắn tất nhiên sẽ nghĩ, đây là kế hoạch do Thành Quân cùng Tất Quyền Ngọc bày ra, kêu người của bọn hắn đến ám toán Võ Sách!
Thật ra Võ Sách chỉ hy vọng lão cha cho hắn xuất khẩu ác khí (được chửa cho thỏa thích). Nói cho cùng hắn biết hắn cũng chẳn có bao nhiêu đạo lý, cũng không nghĩ đến với khả năng của cha hắn lại có thể nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy hắn đầy một bụng tức tối, vũ nhục này, vết thương này là ở trên mặt.
Vô luận như thế nào, nếu đã làm con trai bảo bối của hắn bị mất một bên lỗ tai, Tất Quyền Ngọc cùng Thành Quân chắc chắn không thoát khỏi can hệ, nhất là Tất Quyền Ngọc!
Cho nên Võ Chiêu liền đi tìm Thành đại nhân cùng Tất Trạch Việt nói pháp.
Tất Trạch Việt ở chỗ của Thần Sách Quân nhìn thấy thương thế của Võ Sách, chỉ có thể kêu đội trưởng xử lý vụ việc đến, lại lặp tức kêu người đến công bộ gọi Thành đại nhân đến, đồng thời cũng phái người đi tìm Tất Quyền Ngọc.
Tiểu đội trưởng tường thuật lại toàn bộ sự tình, rốt cuộc tản đá trong lòng Tất Trạch Việt cùng Thành đại nhân cũng được buông xuống.
Bất quá, Thành đại nhân tuy biết Thành Quân không phạm lỗi gì nặng lắm, nhưng làm Võ công tử người ta mất đi một bên lỗ tai cũng như cho phụ tử Võ Chiêu một bậc thang đi xuống.
Vì thế, hắn liền đem Thành Quân ra hảo hảo mắng một trận, nói, Võ Sách giục ngựa trên phố xá đương nhiên không đúng, nhưng quốc có quốc pháp, loại chuyện này, nếu như lẽ thường xử lý một cách công bằng thì Thành Quân đánh nhau ở đầu đường, cho nên phải bị phạt, cũng nên bị đánh. Coi như cho Võ Chiêu cùng Võ Sách một cái công đạo.
Nguyên bản, nếu Tất Quyền Ngọc mà có ở đó, chắc chắn cũng sẽ bị phạt giống Thành Quân, xem như cho Võ gia một chút mặt mũi, nhưng người được phái đi tìm Tất Quyền Ngọc về báo lại, đã tìm khắp hoàng thành rồi mà vẫn không thấy người, ở quý phủ cũng không, lúc này Võ Chiêu liền không buông tha cho Tất Quyền Ngọc, nói nàng sợ tội nên bỏ trốn. Tất nhiên muốn nói Tất Quyền Ngọc cấu kết với người khác ám toán Võ Sách.
Bất quá, tiểu đội trưởng dù thế nào cũng là đương sự lại có Tất Trạch Việt ở đây hắn còn e ngại Võ Chiêu sao, liền lên tiếng nói: “Tiểu nhân xử lý theo lẽ công bằng, đã biết rõ tường tận mọi việc, cho rằng Võ công tử, Tất tam công tử cùng Thành công tử chỉ là như hài tử bình thường đánh nhau, mà lúc đó Võ công tử cũng có nói, người làm hắn bị thương không phải là Tất tam công tử mà là một cao thủ thần bí, ta mới thả ba người đi, Tất tam công tử tuyệt đối không phải là sợ tội bỏ trốn. Mà là ra khỏi thành đi chơi!”
Võ Chiêu vỗ bàn, cả giận nói: “Nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?”
Tất Trạch Việt cũng phát hỏa, trầm giọng nói: “Hắn là đương sự, đương nhiên có quyền lên tiếng, mà nơi này là nơi Thần Sách Quân sử lý sự vụ, Võ tướng quân chính là đến đòi công đạo, cho nên thỉnh nớ kỹ thân phận của bản thân!”
“Hay thật, nơi này chính là đại bàn của ngươi, nhay cả một tiểu đội trưởng nho nhỏ cũng dám nói chuyện với ta như thế, nếu muốn lấy công xử lý chuyện riêng, thì đã như thế nào?” Võ Chiêu nhìn một bên lỗ tai bị thiếu của Võ Sách, tức điên lên, đây là lỗ tai, không phải tóc hay móng tay.
“Thần Sách Quân ta trước giờ luôn làm việc công chính, đừng nói là một tiểu đội trưởng, cho dù là một binh lính ở đây cũng chính là bạn của Tất Trạch Việt ta, nếu Võ tướng quân thấy cảm Thần Sách Quân ta hành sự bất lwxjcj, không công bằng thì có thể đến tìm Hoàng thượng phân xử, Tất Trạch Việt ta phụng bồi tới cùng! “ Tất Trạch Việt vỗ mạnh lên sấp hồ sơ, âm thanh âm ầm vang lên.
“Tất Trạch Việt, trước giờ ngươi điều đứng trên đầu ta, nay ngươi lại khi dễ trên đầu ta, ngươi cũng đừng vội đứa ý, sớm muộn gì hai đứa con của ngươi cũng sẽ làm cho Tất gia sụp đổ! “ Võ Chiêu tức giận đến nỗi cơ hồ quên đây là quan nha của Thần Sách Quân, ché không phải là nơi đấu võ mồm.
Tất Trạch Việt lại ha ha cười nói: “Đừng tưởng con ngươi là thái tử hộ vệ thì giỏi, bọc mủ vẫn mãi là bọc mủ thôi, Võ Chiêu, Tất Trạch Việt ta cho ngươi một lời khuyên, ở bên trong hoàng thành này, ngươi trèo càng cao thì sẽ chết càng thảm! Thiên hạ này là thiên hạ của Hoàng thượng, không phải của ta càng không phải của Võ Sách hắn, hôm nay hắn phóng ngựa nháo sự trên đường, ngươi phải coi chừng ngày mai hắn có thể sẽ phóng ngựa trong hoàng cung! “.
Võ Chiêu bị một phen trách móc, nhất thời cũng không nói được lời nào. Con của hắn tất nhiên là hoàn hảo, nhưng lời của Tất Trạch Việt cũng đúng, hắn làm quan ở trong kinh thành nhiều năm như vậy thì làm sao mà không biết được!
“Tốt lắm, Võ Chiêu, ta và ngươi cùng làm quan nhiều năm, cũng khneen vì sự tình của maya hài tử mà làm mất hòa khí, nếu Quyền Ngọc không phải là người làm Võ Sách bị thương, thì hắn cũng không có lỗi gì nặng lắm, nhưng nay hắn đã lớn, cư nhiên còn làm những chuyện bất hảo như thế, dám ở trước mặt mọi người đánh nhau, ta đương nhiên sẽ hảo hảo quản giáo hắn!” Tất Trạch Việt dùng giọng điệu phản bác không tha, lên tiếng tổng kết.
Uy thế này làm cho mọi người của Thần Sách Quân, bội phục không thôi. Hớn nữa, một câu kia: 'Đừng nói là một tiểu đội trưởng, cho dù là một binh lính ở đây cũng chính là bạn của Tất Trạch Việt ta.' càng làm cho các quan quân ở đây ngẩng đầu ưỡn ngực! Chỉ sợ trong chuyện này cho dù Tất tam công tử có thật sự làm sai đi nữa, mọi người cũng sẽ lấy việc công là việc tư mà bảo vệ hắn!
Võ Chiêu được phân xử như vậy, nếu còn muốn cái gì tốt, chỉ sợ là không còn cơ hội, hừ một tiếng, liền dẫn Võ Sách rời đi.
Thành Quân nói xong liền cảm khái một câu: “Phụ thân ngươi thật uy phong... “
“Ta nói rồi, phụ thân ta là đại tướng quân, làm sao mà không uy phong đây?” Tất Quyền Ngọc cười nói.
“Trước đây ta có nói là sẽ đi theo ngươi, còn trông cậy ngươi sau khi làm đại tướng quân rồi, ta cũng sẽ được hưởng một chút uy phong, nây xem ra, lão đại ở trong kinh thành này, muốn trở thành một đại tướng quân sợ là cũng không dễ dàng đâu...” Thành Quân thấp giọng nói thầm.
“Aiz...” Tất Quyền Ngọc thở dài một tiếng, u buồn đứng lên: “Chỉ sợ ta không còn ở trong hoàng thành này lâu nữa đâu!”
“Lão đại muốn đi đâu sao?” Thành Quân thấy bộ dáng còn trẻ mà thành thạo u buồn của Tất Quyền Ngọc, không khỏi khẩn trương...
“Tất nhiên là quân doanh. Nếu ta đi rồi, tẩu tử ngươi phải đành nhờ ngươi chiếu cố” Tất Quyền Ngọc nói xong, vỗ vỗ vai Thành Quân.
“Một đời là huynh đệ, lão đại ngươi cứ yên tâm đi!” Thành Quân đáp ứng xong lại suy nghĩ không thấu, vì cái gì lão đại lại đi quân doanh? Ân chuyện tình hắn không nghĩ còn nhiều lắm, tỷ như lão đại rõ ràng là lợi hại hớn Võ Sách gấp mấy lần nhưng hắn lại cố tình chịu thua...
Không hiểu, không hiểu...