Trên chiến trường, không có ai vĩnh viễn là địch nhân, cũng không có ai vĩnh viễn là bằng hữu, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn. Một thế hệ danh tướng - Hồng Thành Tuyệt, đem điều ấy phát huy đến đỉnh cao của nghệ thuật! Phượng Linh, tháng 11 năm 803, Tây Phượng Quan diễn ra một hồi hỏa tiễn như lời nói đêm phẩm rượi, được hậu nhân truyền thành giai thoại, Tất Quyền Ngọc vĩ đại cùng Hồng Thành Tuyệt vĩ đại ở trong một hồi đại chiến, song thắng....
[Phượng Linh tạp đàm]
Đặc Sứ Trịnh Đồng Hòa trở về phòng, triệu tập vài tên tướng rảnh rỗi đến, nói với bọn họ về kế sách hai mặt giáp công Tây Phượng Quan, sau đó hỏi: “Chúng ta chọn đánh chính diện hay là đánh lén?”
Một người nói: “Đánh chính diện, chúng ta có tám ngàn tinh binh, bọn hắn chỉ có ba ngàn người, lại có Hồng Thành Tuyệt quấy rối phía sau, cơ hội thắng của chúng ta sẽ rất lớn.”
Một người khác nói: “Đánh chính diện, tổn thất sẽ rất thảm trọng, vẫn là đánh lén sau lưng vẫn tốt hơn, đối phương không giỏi về dã chiến rừng núi, một khi chúng ta thất bại liền rút về núi Tây Phượng sẽ an toàn!”
Trịnh Đồng Hòa nâng tay, ý bảo mọi người im lặng, hắn suy nghĩ một lát nói: “Đánh lén! Nếu thắng chúng ta sẽ xâm nhập được vào phía sau địch quân, trí dũng song toàn! Còn nếu thất bại, chúng ta có thể rúi lên núi, sau đó quy cho Hồng Thành quân công kích bất lực ở tiền phương. Huống chi, nếu chúng ta chọn đánh chính diện, một khi Hồng Thành Tuyệt đùa bỡn chúng ta, ở hậu phương căn bản không muốn đem quân tới xứng hợp, vậy chúng ta tất nhiên sẽ tổn thất thảm hại!”
“Đại nhân anh minh!” Các quan tướng lập tức đồng ý.
Trịnh Đồng Hòa nói: “Chọn ra sáu trăm tinh binh chờ đợi lệnh, lần này nhất định phải danh lợi song thu!”
Cho mọi người lui xuống, Trịnh Đồng Hòa lập tức múa bút viết quân báo gửi về hoàng cung, đương nhiên viết chính hắn đốc thúc Hồng Thành Tuyệt dụng binh, định ra mưu kế giáp công, vì đoạt lại đất mất của Xích Châu nên muốn tự mình dẫn binh tấn công vào hậu doanh của quân địch, vân vân, đem hắn diễn tả thành một người trung dũng không sợ chi tâm biểu đạt vô cùng nhuần nhuyễn....
Ngoài ra còn viết, Hồng Thành Tuyệt tham luyến nữ sắc, đối với nam nhân không hề có hứng thú....
Mà Hồng Thành Tuyệt sau khi tắm rửa trở về tẩm cung, Nguyệt Linh quả nhiên đã tẩy rửa sạch sẽ đang nằm chờ ở trên giường...
Hồng Thành Tuyệt đi đến bên giường, vừa sờ cổ Nguyệt Linh vừa ngửi, nói: “Quả nhiên là hương vị Tây La hoa!”
Nguyệt Linh giúp Hồng Thành Tuyệt cởi ngoại sam, cho nàng sấp xuống, mát xa cho nàng:“ Trước kia vương gia đều không muốn cho ngoại nhân biết ngài thích nữ tử, nhưng nay sao lại không một chút cố kỵ tiết lộ cho cho một tên quan nhân chức tước lớn như vậy biết?”
Hồng Thành Tuyệt hơi hơi nghiêng đầu khẽ cười nói: “Đế vương vô tình a... Hoàng đế muốn tước vương vị của ta, thu hồi Bạch Đà thành. Việc ta thích nữ nhân có thể làm cho hắn yên tâm một chút? “
“Vì cái gì? Chuyện ngài thích nữ tử tuy không phải là chuyện gì đại sự, nhưng trong giới vương công quý tộc cũng là chuyện không hay! Vương gia, ngài không sợ Hoàng thượng sẽ gây phiền toái cho ngài sao?” Nguyệt Linh một bên nhẹ nhàng ấn lưng cho Hồng Thành Tuyệt một bên nói.
“Ha ha... Hồng Thành Tuyệt ta là hậu duệ duy nhất của Hồng Thành gia, nay ta thích nữ nhân có nghĩa là Hồng Thành gia sẽ phải tuyệt hậu... Hoàng thượng vui còn không kịp, làm sao sẽ đến quản ta”
“Vương gia, ngài thích nữ nhân, vậy ngài không sợ sẽ tuyệt hậu thật sao? Đó là điều đại bất hiếu!” Nguyệt Linh ngừng tay, giương to mắt hỏi Hồng Thành Tuyệt.
“Ha ha....Tuyệt hậu? Thế thì thế nào? Nếu ngươi không thích nam nhân mà lại ép buộc bản thân ở cùng một chỗ với nam nhân, thế mới bi ai! So với tuyệt hậu càng bi ai hơn!” Hồng Thành Tuyệt cười khổ nói.
“Vương gia ngài thật sự thích nữ nhân sao?” Nguyệt Linh chần chờ một chút, lại hỏi.
“Đúng vậy, từ nhỏ ngươi đã ở cùng ta, thì phải biết chuyện ta đối với nam nhân không có nữa điểm hứng thú chứ” Kĩ thuật xoa bóp của Nguyệt Linh không sai, Hồng Thành Tuyệt có chút buồn ngủ.
“Nhưng Nguyệt Linh chưa thấy vương gia đối với nữ tử nào động tâm... Nguyệt Linh...đối với vương gia hết sức chân thành, cùng vương gia đồng giường cộng chẩm, nhưng vương gia chưa lần nào thật sự đối với Nguyệt Linh... “ Nguyệt Linh càng nói giọng càng nhỏ.
Hồng Thành Tuyệt im lặng, đôi mắt buồn ngủ lặng lẽ mở ra, không có tiêu cự nhìn phía xa xa: “Có lẽ...còn chưa gặp được đi. Nữ tử khắp thiên hạ này đều làm ta thích....nhưng có thể làm cho ta yêu thì...có lẽ là chưa gặp...”
Nguyệt Linh im lặng nói: “Khắp thiên hạ này, nữ tử có thể xứng đôi với vương gia, thật sự không nhiều lắm sao...”
“Được rồi, ngủ đi, ta cũng mệt rồi!” Hồng Thành Tuyệt nói xong, xoay người, nhấm mắt lại.
Thiên hạ này, nữ nhân có thể lọt vào mắt của nàng chỉ có vài người?
Nếu Tất Quyền Ngọc là nữ nhân, thì có thể xem là một người trong số đó, đáng tiếc, hắn lại là nam nhân. Trong suy nghĩ của Hồng Thành Tuyệt hiện ra diện mạo của người kia, thân ảnh nhỏ gầy, kiêu ngạo cười, ánh mắt nguy hiểm... Đó là một người có sát khí có khí phách!
Nếu nàng là nữ nhân!
Hồng Thành Tuyệt đột nhiên mỉm cười, đứng dậy - kỳ thật, nàng luôn cảm thấy Tất Quyền Ngọc là nữ nhân! Khuôn mặt trắng nõn, tuy ngũ quan khắc sâu, thân thể cũng coi như cường tráng, những không có nữa điểm nào thuộc loại nam nhân tục tằng, ngày ấy khi thấy hắn, cổ của hắn không có hầu kết, thanh âm khi nói chuyện cũng không khàn khàn giống nam nhân...
Nếu thật sự là nữ nhân! Nàng có lẽ nào sẽ thích hắn hay không? Có lẽ có, cũng có lẽ sẽ không, hắn giống một con ngựa hoang không ai có thể khống chế được...
Không ai có thể khống chế.... Chính nàng cung không!
- ------
Tất Quyền Ngọc ngồi trên lỗ châu mai, trong tay cầm bầu rượi, ánh mắt hướng về phía xa. Khuôn mặt đầy vẻ tiều tụy, ghi lại những ngày đêm bị dày vo vô cùng đau đớn.
Cẩm Hà vào cung.... đã được ba tháng. Thời tiết biên quan càng ngày càng lạnh, bông tuyết ngẫu nhiên tung bay, đem gió tây sơn mạch đẹp thượng ngân trang, trong hô hấp đã nồng đậm sương mù, không biết trong thâm cung bây giờ như thế nào. Nàng ấy...có tốt không? Có tưởng niệm nàng không? Nàng ấy có hay không....được Hoàng thượng lâm hạnh không?
Nghĩ đến đây, trong đầu liền hiện ra hình ảnh, nàng cởi áo tháo thắt lưng quấn quýt cùng nam nhân khác, ngực đột nhiên giống như bị búa tạ hung hăn đập vào, đau đến tột đỉnh...
Vốn dĩ nghĩ, thời gian có thể làm cho nàng chậm rãi chết lặng, thời gian có thể làm cho nàng dần chấp nhận, thời gian có thể làm cho nàng dần quên đi, nhưng cố tình, thời gian lại giúp Cẩm Hà, một lần lại một lần chà đạp tâm nàng cho đến nát....
“Lão đại!” Hoắc Sơn ngồi ở chân tường huých huých mắt cá chân Tất Quyền Ngọc.
“Ân?”
“Ngươi thích nàng, vậy nàng có biết ngươi là nữ nhân không?” Hoắc Sơn ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tái nhợt có chút bệnh trạng của Tất Quyền Ngọc. Mấy ngày nay, nàng ấy vì nữ nhân kia mà gầy đi rất nhiều.
“Không biết” Tất Quyền Ngọc cười khổ nói.
“Vậy ngươi nói, nếu nàng biết ngươi là nữ nhân, vậy có còn thích ngươi không? “ Hoắc Sơn lại dùng chuôi kiếm thống thống mắt cá chân Tất Quyền Ngọc.
“Không biết” Tất Quyền Ngọc cúi đầu nói. Chính nàng từng nghĩ đến vấn đề này vô số lần nhưng vẫn không có đáp án.
“Vậy ngươi có muốn biết không?” Hoắc Sơn đột nhiên bật dậy, hai mắt giống như sao sáng, lòe lòe nhìn Tất Quyền Ngọc.
“Muốn... “ Tất Quyền Ngọc nhìn Hoắc Sơn, trong mắt hiện lên dao động cùng đau đớn, không thể che dấu...
“Lão đại, ngươi suốt ngày luôn nhớ tới nàng, đó là vì ngươi thích nàng, nành cũng thích ngươi, nhưng nếu nàng biết ngươi là nữ nhân liền không thích ngươi nữa, vậy ngươi sẽ quên nàng phải không? “ Hoắc Sơn thuyết lí nói.
“Tình cảm, là phải lưỡng tình tương duyệt, nếu nàng bởi vì ta là nữ tử mà không thích ta, thì ta cũng sẽ không trách nàng, nàng nên có cuộc sống tốt đẹp riêng của mình, thế mới tốt, còn ta, ta sẽ luôn nhớ nàng, thích nàng...nhưng cũng sẽ buông tay...” Tất Quyền Ngọc thở dài một tiếng nói.
“Cho nên! Lão đại, ta cảm thấy ngươi tốt nhất là nên nói cho nàng biết ngươi là nữ nhân, nếu nàng biết ngươi là nữ nhân liền không thích ngươi nữa, vậy ngươi không cần phải đau khổ mà nhớ tới nàng!” Hoắc Sơn nghĩ nghĩ, lại nói: “Cho nên, ta cảm thấy, hay là ngươi nên trở về kinh thành một chuyến, nghĩ biện pháp gặp lại nàng... Vô luận như thế nào, cũng tốt hơn bây giờ!”
Tất Quyền Ngọc nghiêng đầu đi, trong bóng đêm, áp lực không nói nên lời.
Đột nhiên trong lúc đó, Tất Quyền Ngọc xoay người, nhảy xuống lỗ châu mai, hô lớn một tiếng: “Địch tập kích!”
Hoắc Sơn tiến lên vài trước vài bước, nhìn trong bóng đêm...đêm tối đen, không thể nhìn rõ, nhãn lực của Tất Quyền Ngọc, nàng căn bản không thể bì kịp.
Binh lính tuần tra trên tường thằng đẹt núp vào lỗ châu mai, có người muốn đi đánh trống cảnh báo lại bị Tất Quyền Ngọc ngăn cản: “Lập tức đi thông tri ba phân đội lên đây, không cần kinh động địch nhân!”
Mà lúc này, quân địch còn chưa tiến vào tầm mắt - dù ở trong bóng đêm, thị lực của Tất Quyền Ngọc cũng vượt xa tầm bắn của binh lính cung tiễn bình thường.
Yên lặng, không một tiếng động, ba phân đội coi giữ Tây Phượng Quan lập tức vận khôi giáp, lấy binh khí, xong lên đầu tường...
“Hỏa tiễn!” Tất Quyền Ngọc hạ lệnh nói.
Nhất thời, một loạt hỏa tiễn được bắn ra, trên mỗi mũi tên đều được quấn bông tẩm hỏa dược, dùng đuốc đốt cháy, trong nhất thời, đầu tường một mảnh sáng ngời - đối phương còn chưa tiến vào tầm bắn.
Tất Quyền Ngọc lại hạ lệnh: “Bắn!”
Hỏa tiễn hưu hưu bắn tới quan tiền ( phía trước Tây Phượng Quan), trong nhất thời, xung quanh cũng được chiếu sáng...
Mà lúc này mới thấy được địch nhân dầy đặc phía trước...
Tất Quyền Ngọc thân cao thẳng tắp, khôi giáp màu đen trong ánh lửa hắt ra u quang hắc ám....
“Hồng Thành vương gia.... đã hơn nữa đêm, ngài còn không ngủ, đến tìm ta nói chuyện phiếm sao?” Tất Quyền Ngọc hướng quan tiền lớn tiếng nói.
“Quyền Ngọc huynh...ngươi nữa đem không ngủ đứng chỗ này đợi ta sao?” Tại quan tiền, Hồng Thành Tuyệt một thân hắc y ngửa đầu đáp lời Tất Quyền Ngọc.
“Này...lần trước quên nói với ngươi, ban đêm Tất Quyền Ngọc ta chính là mèo, nên thường sẽ không ngủ vào, còn có, mắt của ta là mắt mèo, thị lực vào buổi tối rất tốt, giống như nhìn vào ban ngày vậy! Hơn ba tháng không thấy, chắc là Hồng Thành vương gia ngày đêm tưởng niệm Tây Phượng Quan nên không ngủ được cũng muốn tới đây nhìn xem...”
Hồng Thành Tuyệt ha ha cười: “Một cái Tây Phượng Quan nho nhỏ ta thương nhớ nó làm cái gì, ta đây chính là tưởng niệm Quyền Ngọc huynh... ngày đó nhìn thấy, kinh ngạc vì thiên nhân, ở Bạch Đà thành khổ sở chờ đợi nhiều ngày như vậy, cũng không thấy Quyền Ngọc huynh tới. Ta thật sự tưởng niệm đến ăn không thấy vị, ngủ không an giấc, muốn đến đây ngay vào ban đêm...”
“Hóa ra Hồng Thành vương gia tưởng nhớ nam nhân... Biên quan thiên lãnh, cô chẩm nan miên, dễ phàng thích một người là điều hiển nhiên, nếu ngươi theo Tất Quyền Ngọc ta, đương nhiên Tất Quyền Ngọc ta sẽ không bạc đãi ngươi... “ Tất Quyền Ngọc ha ha cười lớn, các tướng sĩ bên cạnh cũng hô hào cười theo.
“Đội trưởng!” Bên cạnh có người bẩm báo: “Quan nội bị địch đánh lén! Có người phóng hỏa!”
Tất Quyền Ngọc xoay người nhìn về phía sau, liền thấy chỗ mấy doanh trướng quả thật bị cháy, bất động thanh sắc nghiêng đầu đối với Hoắc Sơn nói: “Lưu lại cho ta sáu trăm người thủ ở đầu tường, ngươi mau mang quân đến phía sau! Theo Tây Phượng sơn mạch băng quan sẽ không có nhiều người lắm!”
“Sáu trăm người quá ít!” Hoắc Sơn vội la lên...
“Một mình lão tử có thể chống lại một vạn đại quân của nàng ta!” Tất Quyền Ngọc gầm nhẹ.
Hoắc Sơn kêu một tiếng: “Lão đại cẩn thận!” Liền xoay người hướng quan nội chạy đi.
“Không không không... “ Hồng Thành Tuyệt cười lắc lắc quạt lông trong tay: “Người ta nhớ là nữ nhân, cho nên mới tới xem Quyền Ngọc huynh!”
Binh lính Hồng Thành quân cười to - ý là muốn vũ nhục Tất Quyền Ngọc nhỏ gầy giống nữ nhân. Tất Quyền Ngọc kiềm hãm chấn động trong lòng, hay là nàng đã biết ta là nữ nhân? Nhưng nàng vốn thích nữ nhân, nói như vậy cũng là điều dễ hiểu!
“Hồng Thành vương gia nói lời ấy sai rồi, trong quân doanh Tất Quyền Ngọc ta còn được xung là đại lão gia đây, vương gia nếu đã đến đương nhiên sẽ không có về...” Tất Quyền Ngọc cười nói: “Bất quá, Hồng Thành vương gia như hoa như ngọc như vậy... Nếu tự nguyện vào trướng để ta thị tẩm...sẽ không bị người khi dễ đi...”
Binh lính của Tất Quyền Ngọc ở đầu tường dùng giọng đầy ái muội cười to.
Hai bên đều gây ra tổn hại cho đối phương. Tất Quyền Ngọc trong lòng cảm thấy kỳ lạ, phía sau đã châm lửa, mà ánh lửa kia ở phía trước cũng nhìn thấy, nhưng quân đội tiền phương lại không có động tĩnh, vốn dĩ cho dù bị phát hiện, cũng nên cùng đội đánh lén phía sau liên hợp cường công mới phải...
Đêm nguyệt biên quan, hai bên đối chọi, bất động binh đao, chỉ đứng tán gẫu...quả nhiên là chuyện lạ thiên cổ!
Về phương diện này, tất nhiên có văn vẻ!