Phượng Linh Kỷ

Chương 19: Chương 19: Tình hình ở kinh thành




Đầu tháng sáu, trên bầu trời kinh thành tràn ngập nhiệt khí của đầu Hạ, sắc hoa đã sớm héo tà, khắp kinh thành chỉ còn lại lá xanh um tùm, đợi khi đến thu liền héo rũ.

Thành Quân dưới sự tiến cử của đám người Tất Trạch Việt, tiếp nhận vị trí bộ binh tham sự, tiền nhiệm chính thức đã nửa tháng, thật sự là quá bận rộn, chủ yếu là làm quen với những việc vặt vãnh ở bộ binh hàng ngày.

Cho nên, nửa tháng nay không thể đến chỗ Thiết Thạch Tuệ cũng như Tiếu Tiểu bên kia - dự theo ý tứ của Tất Quyền Ngọc, Thành Quân cùng hai người này càng ngày càng thân thiết.

Theo lời của Tất Quyền Ngọc, hai nữ tướng môn đầy bụng quân sự, tài hoa, một thân võ nghệ này, bởi vì là nữ tử nên không có cơ hội nhập quân ngũ mà thôi.

Có đôi khi, Thành Quân nghĩ, thiên hạ này, đối với nữ nhân thật bất công! Có tài hoa mà không có đất dụng võ, chỉ có thể dựa theo quy cũ ở nhà thành gia lập thất, sau đó giúp chồng dạy con, cũng biết các nàng rất là không cam lòng chịu cảnh như vậy!

Vì thế mấy ngày nay, Thành Quân hàng ngày làm theo công việc của mình, hôm nay hắn phải chạy nhanh đuổi chậm, bắt tay xử lý xong mọi việc cùng đồng nghiệp làm việc. Sau đó, liền chạy đi tìm Thiết Thạch Tuệ.

Thành Quân đi dưới thái dương tháng sáu, một bên đổ mồ hôi, một bên tự mình vui vẻ. Một phần vì hắn rốt cuộc cũng vào được bộ binh, một phần còn lại là bởi vì Tất Quyền Ngọc. Tin tức Tây Tuyến dùng tiểu thương vong đoạt được được Tây Phượng quan đã truyền vào hoàng thành, gần đây trong thành, việc này trở thành đề tài bàn tán sôi nổi nhất. Tất Quyền Ngọc lấy thân phận một tiểu binh lính lập được công lớn. Chuyện này cũng làm cho Tất gia, trong một khoảng thời gian ngắn ít nhiều chịu sự chú ý của triều đình, mà Tất Quyền Ngọc cũng trở thành đối tượng được nhiều người nhiệt liệt thảo luận - Nếu hắn thật sự là một tiểu binh, đương nhiên sẽ không được mọi người chú ý như vậy, quan trọng là, hắn là hậu nhân của Tất gia, là con của Tất Trạch Việt tướng quân.

Toàn bộ đế quốc Phượng Linh, Tất gia chính là một mặt cờ xí, mà mặt cờ xí này trong lúc, đế quốc nguy nan, chưa bao giờ ngã xuống, dòng họ luôn sinh ra rất nhiều anh hùng, trong một triều đại, tất nhiên sẽ xuất hiện ít nhất một tướng lĩnh vĩ đại.

Mà Tất Quyền Ngọc này, chính là một thế hệ - tất cả mọi người đều thảo luận, có lẽ một thế hệ tướng lãnh vĩ đại mới sẽ được sinh ra chính là Tất Quyền Ngọc.

Tuy rằng, Thành Quân không biết vì sau Tất Trạc Việt tướng quân đối với việc này lại tỏ thái độ không cao hứng lắm. Nhưng mà nghĩ đến huynh đệ của mình ở chiến trường lập công lớn, thăng lên làm tiểu đội trưởng, tuy rằng chức quan không lớn, nhưng dù sau cũng thống lĩnh 2000 người, Thành Quân liền cảm thấy vui vẻ.

Nói không chừng không quá vài năm nữa Tất Quyền Ngọc liền trở thành một đại tướng quân! Thật tốt! Thành Quân nghĩ. Bất tri bất giác đã đến Thiết gia.

Thiết Thạch Tuệ ở trong đại sảnh tập võ - buổi chiều chính là thời điểm để nàng luyện võ. Thành Quân ở bên cạnh nhìn, cũng không quấy rầy.

Thiết Thạch Tuệ trong tay cầm một thanh trường kiếm, trong lúc chuyển động, mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, có khi như tuấn mã bàn hùng hậu, có khi như thỏ chạy bàn linh mẫn mạnh mẽ.

Thành Quân thích xem Thiết Thạch Tuệ luyện võ, phía sau Thiết Thạch Tuệ có một phen thiết cốt hương vị khác, dáng người cao ngất kia, ở phía trước trong thiểm được linh động mà tiêu sái, một loại độc chỉ thuộc về nữ tử tinh tế linh mẫn, kiếm quang cùng thân thể cường tráng đan vào thành một vẻ đẹp khác.

“Ngươi đã đến rồi!” Thiết Thạch Tuệ thu kiếm, tiếp nhận khăn tay từ nha hoàn lau mồ hôi, một bên hướng Thành Quân nói.

“Ân, gần đây bộ binh có nhiều việc, ta cũng vừa bắt đầu làm, có rất nhiều điều không hiểu, cho nên bận chút, thật lâu không đến xem ngươi. Hắc hắc...” Thành Quân vẻ mặt bĩ tướng, đi đến bên người Thiết Thạch Tuệ: “Nữa tháng không thấy, người luyện võ càng thêm đẹp mắt.”

“Tiểu hài tử choai choai, chỉ biết nói năng ngọt xớt!” Thiết Thạch Tuệ đưa khăn cho nha hoàn, thân thủ gõ một cái lên đầu Thành Quân - Thành Quân so với nàng cao hơn một chút, nên đánh cũng không thuận tay cho lắm.

“Yêu, yêu, yêu... còn đánh người đâu? Ta chỉ nói thật thôi! Còn có, không cần lão bảo ta cái gì tiểu hài tử choai choai, ta mười lăm, mười lăm tuổi hiểu chưa? Ở Phượng Linh, mười sáu điều có thể thành thân, đến mười lăm a, thật nhiều người như ta đã đính hôn đây!” Thành Quân cợt nhã nói.

“Lại nói bậy, ngươi đây là cười ta đã mười bảy mà còn chưa thành thân?” Thiết Thạch Ưuệ vừa nghe Thành Quân nói lời này, giá sinh khí, cho kiếm vào vỏ ở eo, sau đó hướng thư phòng mà đi.

Trên thực tế, Thiết Thạch Tuệ xem nam tử ở trong kinh thành này, không ai có thể hiểu được mình, cũng không đáng để nàng để mắt đến nhiều. Nàng yêu chính là đao quang kiếm ảnh, đối với việc thành thân, cũng không có mong mỏi gì. Vì thế, cho dù không lấy chồng thì nàng cũng cảm thấy không có gì là không ổn.

“Nào dám, nào dám...” Thành Quân đi đến bên cạnh nàng, vội vàng nhận lỗi: “Tỷ tỷ chính là mỹ nhân thứ hai ở kinh thành, không thành thân thì chính là người khác không có mắt nhìn, cũng chính là tỷ tỷ chướng mắt hắn mà thôi!”

“Ngươi chỉ biết nói ngọt, bất quá người nói ta là mỹ nữ đứng thứ hai ở kinh thành, vậy đứng thứ nhất là ai?” Thiết Thạch Tuệ xích một tiếng cười rộ lên, bộ dáng của Thành Quân cực kỳ giống mấy kẻ lưu manh ngoài đường.

“Đương nhiên là Cẩm Hà a...” Thành Quân nữa điểm không đi dự mà thốt ra.

“Nàng là người trong lòng của ngươi?” Thiết Thạch Tuệ buồn cười, muốn triêu chọc tiểu tử Thành Quân này một phen.

“Ngươi đừng nói bậy, Cẩm Hà là tẩu tử của ta, như thế nào lại là người trong lòng của ta, nếu nàng là người trong lòng của ta, ta chắc sẽ bị khuynh hướng bạo lực của lão đại đánh chết! Bất quá, ở trong lòng ta, nàng cố nhiên là người đẹp nhất, nhưng người ta thích nhất không phải là nàng.” Thành Quân lè lưỡi thấp giọng nói.

“Nga? Vậy người ngươi thích là ai?” Thiết Thạch Tuệ hé miệng cười. Người được Thành Quân nói đến này rất là thú vị, biểu tình trên mặt thật sự rất phong phú.

“Ngươi không biết?” Thành Quân khoa trương mở to hai mắt, rất là vô tội, rất là bi thương dừng bước, nhìn chằm chằm Thiết Thạch Tuệ

“Ta cũng không phải con giun trong bụng ngươi, làm sao mà biết được chứ?” Thiết Thạch Tuệ cũng dừng lại cước bộ, nhìn biểu tình chàng đậu hũ thất bại của hắn, cảm thấy hắn thật đáng yêu, không khỏi nở nụ cười: “Tốt xấu gì ngươi cũng là tham sự bộ binh, thế nào lại có biểu tình của một tên côn đồ như vậy?”

“Bởi vì biểu tình này có thể làm người trong lòng của ta cười” Thành Quân chớp chớp mắt một cái, dùng khẩu khí như thật sự là vậy, nói.

“Nói mau, nói mau, là cô nương nhà ai?” Thiết Thạch Tuệ không chịu nổi tò mò, vội vàng hỏi hắn.

“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt” Thành Quân lại chớp chớp mắt, bình tĩnh nhìn chằm chằm Thiết Thạch Tuệ: “Người trong lòng của ta chính là người đứng trước mặt ta, Thiết gia tiểu thư!” Thành Quân nói, hành văn liền mạch lưu loát, ánh mắt không chớp, thẳng tắp nhìn chằm chằm Thiết Thạch Tuệ.

“Được rồi, đừng chọc ta, vui đùa cũng không thể tùy tiện, tuy chúng ta là bằng hữu, nhưng đây là việc nam nữ, không thể nói bậy!” Tâm Thiết Thạch Tuệ nhảy dựng, xem biểu tình ngốc tử của Thành Quân, trong lòng tự nhiên loạn cả lên.

“Ta nói thật!” Thành Quân chân thành nói.

“Chỉ biết nói năng ngọt xớt” Thiết Thạch Tuệ vung thủ, cũng không quản hắn, rất nhanh hướng thư phòng đi đến - đỏ mặt. Ngốc quá, không biết có bị hắn nhìn thấy không nữa? Thật dọa người.

“Ta thật sự thích ngươi!!!” Thành Quân hướng Thiết Thạch Tuệ la lên: “Là thật!!!”

'Oành' một tiếng, cửa phòng đóng lại, Thành Quân nhìn cánh cửa kia xong lại xoay người nhìn mấy nha đầu đang xem náo nhiệt, cười nói: “Hắc... tỷ tỷ, tỷ giúp ta nói vài lời tốt trước mặt tiểu thư nhà ngươi, nếu ta trở thành cô gia nhà ngươi, đến lúc đó đảm bảo có thưởng.”

Vài cái nha đầu xoay người cười nhạo, chỉ chỉ phía sau Thành Quân.

Thành Quân xoay người, chỉ thấy thư phòng đã mở, Thiết Thạch Tuệ đứng ở giữa, mặt đỏ bừng tràn đầy giận dữ: “Còn nói lung tung!” Nói xong lại đóng cửa lại.

Thành Quân bĩu môi quay đầu nhìn đám nha hoàn: “Các tỷ tỷ, các ngươi nói, tiểu thư nhà các ngươi có thích ta hay không a?”

Vài nha hoàn lại cười, thoát cái chạy đi.

Thành Quân lắt đầu, quay đầu nhìn chằm chằm cửa phòng đang đóng chặt, không nắm được trọng điểm.

Trước kia không biết Thiết Thạch Tuệ tốt như thế nào. Nhưng dựa vào sự chỉ đạo của Tất Quyền Ngọc, hắn cùng nàng tiếp xúc một thời gian, chỉ cảm thấy này không chỉ tinh thông binh pháp, võ nghệ cao cường, hơn nữa tính tình lại đoan chính, ngoại hình nhìn cũng tốt lắm. Bất tri bất giác cùng nàng tiếp xúc hồi lâu, liền cảm thấy ở bên nàng hết sức thoải mái. Nữ tử khác cũng không thể khiến hắn có cảm giác như vậy.Có khi không gặp lại cảm thấy nhớ.

Thành Quân nghĩ nghĩ, đặt mông ngồi xuống bậc thang ngoài thư phòng, hai tay bưng má nhớ lại lúc Thiết Thạch Tuệ múa kiếm.

Quả thật rất đẹp!

Suy nghĩ một trận, hắn cảm thấy rất cao hứng, lại sợ hôm nay hắn chọc giận nàng, nên liền ra khỏi Thiết phủ. Tới Tôn phủ gặp tẩu tử.

Thời điểm trước khi Tất Quyền Ngọc gia nhập quân ngũ, đã nhờ hắn chiếu cố Tôn Cẩm Hà. Việc này thật dễ làm, hàng ngày chỉ cần gặp một lần, Thành Quân cảm thấy mình không làm cũng được. Khác không nói, Cẩm Hà thích Tất Quyền Ngọc, chính hắn làm sao lại đi chiếu cố, làm sao so được với một phong thơ của Tất Quyền Ngọc? Đáng tiếc, tên bạc tình kia, cả một phong thư cũng không gửi về cho Cẩm Hà, điều này làm cho Thành Quân rất buồn bực.

Lúc trước đi tìm Tôn Cẩm Hà, Tôn Cẩm Hà cũng không có nhiều hứng trí, nhưng hôm nay lại bất đồng, chính hắn đem theo tin tức của lão đại đến, Cẩm Hà tẩu tử nhất định cao hứng.

Thành Quân vào Tôn phủ, xa xa liền nhìn thấy Tôn Cẩm Hà đang dựa vào rào chắn của đình, hai mắt không hề có tiêu cự nhìn về phía tây. Nàng cùng Tất Quyền Ngọc ly biệt đã nửa năm, mà nửa năm này, Tôn Cẩm Hà trải qua như thế nào, người khác không biết nhưng Thành Quân lại rõ ràng.

Lúc không có việc gì nàng luôn ngẩng người nhìn về phía tây, tuy Thành Quân không thấy rõ nhưng lại cảm thấy rất khó chịu khi nhìn vào nó, tựa hồ là tưởng niệm, là trách cứ, là chờ mong, là thất vọng...

Mà nàng lại càng ngày càng gầy, cả người phát lên một vẻ tăm tối, làm cho người ta nhìn mà đau lòng.

“Tẩu tử!” Thành Quân sửa sang lại một chút suy nghĩ của mình, kích động hướng Cẩm Hà chạy tới.

“Thành Quân, thật lâu không thấy ngươi!” Cẩm Hà nghiêng đầu nhìn Thành Quân, trên mặt treo một chút ý cười, nhưng nụ cười này lại chiếm hơn một nữa là tiều tụy cô đơn.

“Tẩu tử, Bộ binh vừa mới nhận được Quân báo, lão đại hắn lập công lớn, được thăng chức!” Thành Quân cười, ngồi trước mặt Tôn Cẩm Hà.

“Nga?” Nghe được tin tức của Tất Quyền Ngọc, trong ánh mắt của Tôn Cẩm Hà không tự chủ hiện lên chút vui mừng. Mà phần vui mừng này làm cho Thành Quân rất là cảm khái - ái tình thật sự là một điều không có thể lý giải gì gì đó.

“Đêm Tiếu Trí Lực tướng quân đem bình đi tập kích Tây Phượng Quan, lão đại là người công thành đầu tiên, mở cửa quan trong thiên quân vạn mã của địch nhân. Một trận này, bởi vì sự anh dũng của lão đại, quân ta bất quá chỉ tổn thất hơn trăm người. Là công lớn nhất kiện a” Thành Quân cao hứng, phấn chấn kể lại.

“Đã sớm biết hắn không phải là người bình thường, quả nhiên quân doanh mới là nơi hắn nên đi!” Tôn Cẩm Hà cúi đầu mỉm cười, trong lòng ngọt ngào. Người yêu của nàng vũ dũng như vậy, ngay cả nàng cũng tràn ngập niềm tự hào.

“Còn chưa hết đâu. Sau đó, Tiêu Trí Lực tướng quân ra lệnh thừa thắng xông lên, kết quả khi đến trọng cốc thì quân ta bị trúng mai phục, quân ta như cá nằm trên thớt, lão đại anh dũng vô địch dẫn dắt 100 người đi sâu vào trong, đã cứu một vạn quân của ta! Nay đã thăng lên làm tiểu đội trưởng!” Thành Quân nói đến nước miếng bay tứ tung, quân báo viết cũng không có đặc biệt kể lại chi tiết như vậy, nhưng đối với tình huống đó, vẫn tường thuật tóm lược lại, trong đó hơn phân nửa đều là công lao của Tất Quyền Ngọc được ghi lại rõ ràng.

“Hắn có bị thương không?” Cẩm Hà cũng đã từng đọc binh pháp, cốc chỉ thiên là nơi nào, tuy nàng chưa lần nào nhìn thấy qua, nhưng ở 'Mạnh Đàm lý chí' có nói, khi đi vào sơn cốc kia, nếu như bị phục kích thương vong tất nhiên sẽ rất thảm trọng.

“Bị thương nhỏ mà thôi, tẩu tử yên tâm.” Thành Quân vội vàng giải thích, này cũng là do hắn đuổi theo binh tình báo hỏi.

“Vậy là tốt rồi!” Tảng đá trong lòng Tôn Cẩm Hà cuối cùng cũng buông xuống!

Vậy là tốt rồi, bình an vô sự là tốt rồi! Vô luận ngươi vì cái gì không trả lời thư tín của ta,vô luận như thế nào phủ định quan hệ của chúng ta, ít nhất nếu người đã nói cả đời này, phi ta không cưới... ta liền chờ người thực hiện lời hứa này! Đây cũng là hi vọng cuối cùng của ta.

Sắc hoa đã héo tàn, hi vọng của người Vọng Thiên Nhai, ngày xưa thâm mật thiếu niên lang, hôm nay xa xa trong tin người, nhưng vô Hồng Nhan thư lưu tới, không biết quân tâm vẫn như cũ chăng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.