Phượng Ly Thiên

Chương 26: Chương 26: Ấm Áp




CHƯƠNG 26: ẤM ÁP

Đức Phúc từ nhỏ lớn lên trong cung, sống đến cái tuổi này, còn việc lạ gì chưa thấy qua. Cho nên, đối với Thái tử phi đột nhiên té xỉu, ông có thể mặt không chút thay đổi bảo người nâng về, chỉ cảm thán nữ nhân này thật là quá ngốc, chút tâm cơ ấy so với Hoàng hậu thật sự là một trên trời một dưới đất Cho nên, đối với mệnh lệnh kỳ quái của Thái tử trước khi vào triều, ông lập tức ngầm hiểu.

Thấy thời gian không sai biệt lắm, Đức Phúc liền mang hộp đựng thức ăn đi vào chính điện Đông cung. Thái tử đã dặn ông, nếu đến khi ăn điểm tâm Thái tử còn chưa trở về, thì vẫn phải đưa cơm canh vào điện. Thật muốn cảm khái Thái tử rốt cục trưởng thành rồi, lúc trước dù là cưới Thái tử phi hay thu nạp tiểu thiếp, Thái tử đều không có mấy hưng trí, hơn nữa còn không biết thương hương tiếc ngọc chút nào, chưa từng thấy y quan tâm ai như vậy, ngay cả điểm tâm cũng lo lắng chu toàn. Đức Phúc vừa suy nghĩ Thái tử đang giấu mỹ nhân thế nào, vừa đẩy cửa đi vào chính điện.

Trong điện trống rỗng, cửa nội thất mở ra, Đức Phúc vừa bày thức ăn, vừa liếc đôi mắt nhỏ như đậu xanh, nhưng không thấy được ai hết. Phượng Ly Thiên ngồi trên xà nhà, hứng thú nhìn Đức Phúc chuyển động đôi mắt nhỏ xíu, xoay người đi đến Thiên điện ôm tới một con chó. Con chó kia chôn mặt trong ngực Đức Phúc, hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ. Đức Phúc để con chó lên thảm, vỗ vỗ đầu nó, cố ý lớn tiếng nói: “Sáng nay phòng chừng điện hạ không về dùng bữa, ngươi tự mình ngoan ngoãn ăn đi, qua nửa canh giờ ta sẽ đến thu dọn.”

Nói xong, Đức Phúc lắc lư cái thân hình béo tròn đi ra ngoài, trước khi đi còn cẩn thận đóng chặt cửa lại. Phượng Ly Thiên nhảy xuống, nhìn nhìn một bàn thức ăn tinh xảo, đây là cho chó ăn sao? Nhịn không được nhếch môi, ấn tượng của hắn với Đức Phúc chỉ dừng lại ở một vị đại Thái giám lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt đau khổ đứng bên cạnh mẫu hậu, thì ra cũng là một người cơ trí.

Phượng Ly Thiên không biết là, Đức Phúc năm đó chỉ khi Hoàng hậu tiến hành giáo dụng kỳ lạ với Hiên Viên Cẩm Thiên thì mới lộ ra bộ biểu tình như vậy.

Cảm thấy trong lòng ấm áp, Mặc vậy mà chuẩn bị điểm tâm cho hắn, Phượng Ly Thiên cong lên mắt phượng lóe kim quang, ngồi xuống, nắm lấy vuốt cục bông xù lông đang nằm ệch ra đất, con chó kia vẫn chưa tỉnh ngủ mà cọ cọ trên thảm, ngẩng đầu căm tức nhìn hắn: “Meo meo ”

Phượng Ly Thiên sửng sốt một hồi, đây là mèo mà! Cho tới giờ hắn còn chưa thấy qua con mèo nào lớn như thế, khó trách lại khiến hắn tưởng lầm thành chó. Mắt mèo màu hổ phách đối diện với mắt phượng lưu chuyển kim quang, một người một mèo đồng thời nghiêng đầu, đều cảm thấy đối phương nhìn rất quen mắt (yêu quá ♥ >///

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.