Phượng Ly Thiên

Chương 37: Chương 37: Hội Săn Mùa Thu (1)




CHƯƠNG 37: HỘI SĂN MÙA THU (1)

Cuối thu trời trong hoa rụng hết, nhạn Bắc bay về phương Nam, cỏ khô cao đến thắt lưng, gấu chưa ngủ đông, đúng là thời tiết tốt để săn bắn.

Hội săn năm rồi không dẫn theo theo nữ quyến, nhưng năm nay thân thể Hoàng hậu vừa khỏe lại, long nhan đại duyệt, nên dẫn theo Hoàng hậu cùng vài phi tử có địa vị cao đi cùng, mà Hoàng hậu lại dẫn thêm cả Thượng Quan Tư Di.

Hoàng tộc, triều thần, võ tướng, đệ tử thế gia, hoa mươi người tham dự võ khoa cùng với Ngự Lâm quân hộ giá, cả đoàn người chậm rãi bước vào khu vực săn bắn.

Thượng Quan Tư Di ngồi trong xe ngựa, vén màn xe nhìn ra bên ngoài. Hoàng đế và Hoàng hậu ngồi trong liễn xa kim bích huy hoàng, Thái tử và nhóm Hoàng tử đi phía trước mở đường. Hiên Viên Cẩm Mặc vận y phục Thái tử màu vàng nhạt, cưỡi một con Thanh Thông mã cao lớn dẫn đầu đoàn người, khí tức đạm mạc vô tình khiến bóng lưng của y khác hẳn với đám Hoàng tử kẻ thì hưng phấn kẻ thì trầm mặc đi xung quanh, dáng người anh tuấn lại mang theo một cỗ quý khí trời sinh. Thượng Quan Tư Di đột nhiên cảm thấy, cho dù thân mặc áo vải, nam nhân này vẫn sẽ là vương giả quân lâm thiên hạ.

Tới khu vực săn bắn thì đã gần buổi trưa, lều trại đã được dựng lên sẵn, đồ dùng bên trong cũng rất đầy đủ, lúc này bọn người hầu đang vội vàng sắp xếp vật phẩm tùy thân của chủ nhân, nhóm đầu bếp thì đưa ngọ thiện tới các lều trại. Sau khi Hiên Viên Cẩm Mặc đến lều chính thỉnh an phụ hoàng mẫu hậu xong thì trực tiếp trở về lều của mình.

Tối hôm qua phải xử lí việc bố trí khu vực săn bắn, gần như không được ngủ, mà mới chợp mắt một lát, thì trong đầu chỉ toàn cảnh tượng Phượng Ly Thiên ôm hôn tiểu quan kia, buổi sáng lại phải gấp rút lên đường, nên hiện giờ y đúng là có chút mệt mỏi. Vẫy lui hạ nhân, Hiên Viên Cẩm Mặc nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, xoa xoa huyệt Thái Dương bởi vì ngủ không đủ giấc mà cứ nhức nhối âm ỉ. Từ trong ngực lấy ra hộp gấm đựng trà Xuân Hinh Lộ, hoa văn bằng chỉ vàng đan xen vào nhau lấp lánh dưới ánh nắng chính ngọ, thật giống với đôi mắt của người kia, đẹp đến mức khiến người ta đui mù.

Nhẹ nhàng mở nắp hộp, cũng không có mùi thơm ngát tản ra như lá trà bình thường, mà gần như không ngửi thấy mùi vị gì cả, Ám Cửu nói trà này có công hiệu thư giãn an thần, trầm tư một lát, Hiên Viên Cẩm Mặc đặt hộp gấm lên bàn con, khép hờ mắt lại. Tạm thời không suy nghĩ đến vấn đề của Phượng Ly Thiên, người kia thật thật giả giả làm cho y thật mơ hồ, không phân biệt nổi khi nào mới là thật, khi nào lại là giả.

Y biết Phượng Ly Thiên có chuyện quan trọng đang gạt mình, nhưng mỗi lần hỏi, Phượng Ly Thiên chỉ biết ôm y nói: ”Mặc, ngươi chỉ cần biết rằng ta vĩnh viễn sẽ không làm chuyện tổn thương ngươi là được, chuyện này về sau ta sẽ nói cho ngươi biết.” Nguyên nhân khiến y không hỏi tiếp chẳng phải gì khác, chính là vì trong giọng nói của Phượng Ly Thiên ẩn ẩn lộ ra chút bi thương, khiến lòng y cũng theo đó mà quặn thắt. Người kia luôn có thể dễ dàng ảnh hưởng đến cảm xúc của y, khiến y quên mất việc phải tìm kiếm chân tướng mọi chuyện.

“Điện hạ.” Giọng nói ôn hòa của Đức Phúc vang lên, Hiên Viên Cẩm Mặc chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Đức Phúc đang chậm rãi đặt từng đĩa thức ăn xuống, “Ngài ăn chút gì đi rồi ngủ tiếp, chiều nay sẽ bắt đầu săn thú, không có thể lực sao được chứ?”

Đức Phúc nhìn Thái tử lại thấy đau lòng, không biết đã xảy ra chuyện gì, từ tối hôm qua đến giờ tâm tình Thái tử luôn rất tệ, chưa dùng thiện đã phải đi xử lý chính vụ, đến giờ còn chưa ăn được bữa cơm đàng hoàng. Ai, nếu Phượng công tử ở đây thì tốt rồi, dù có xảy ra chuyện gì, Phượng công tử vẫn luôn biện pháp giúp Thái tử ăn được ngủ được.

Hiên Viên Cẩm Mặc biết buổi săn thú chiều nay rất quan trọng, thân là Thái tử, biểu hiện của y tuyệt đối không thể kém hơn những Hoàng tử khác, cho nên nhanh chóng ngồi dậy ăn cơm.

Đức Phúc nheo lại đôi mắt hí hỏi: “Điện hạ định săn gì vậy?”

Hiên Viên Cẩm Mặc ngẩng đầu, nhìn Đức Phúc mang vẻ mặt “Ta có ý kiến hay” cười tươi, không khỏi có chút buồn cười: “Ngươi thấy sao?”

“Trời lạnh, nô tài cảm thấy điện hạ có thể săn mấy con hồ ly làm một bộ áo choàng……” Đức Phúc không nói thêm gì đi nữa, chỉ cười nhìn Thái tử.

Khu săn bắn này đúng là có hồ ly thường hay lui tới, ngẫu nhiên còn có thể gặp được mấy con tuyết hồ hiếm thấy, da của tuyết hồ phối với người kia hẳn sẽ rất đẹp nhỉ? Không đúng, mắc gì bản điện hạ phải săn hồ ly cho hắn chứ? Nghĩ đến đây, tâm tình vừa mới tốt lên của Hiên Viên Cẩm Mặc lại biến thành tro bụi. Buông chén đũa, xách theo cung tiễn ra khỏi lều.

Ở một nơi trống trãi trong khu săn bắn có xây một đài cao, phía trên trải một lớp thảm thật dày, trước tấm bình phong vẽ hình kim xong có đặt một lo màu vàn, nhóm phi tần tách ra ngồi ở hai bên, Thượng Quan Tư Di ngồi bên dưới Hoàng hậu, người sáng suốt đều nhìn ra dụng ý của Hoàng hậu, Trấn Viễn tướng quân đã lớn tuổi, sẽ nhanh chóng có một Trấn Viễn tướng quân khác lên thay, Hoàng hậu lại bất mãn với chính phi của Thái tử từ lâu, xem ra là muốn đổi Thái tử phi đây mà.

Hiên Viên Cẩm Mặc là đương sự lại chỉ liếc nhìn một cái, cũng không tỏ vẻ gì. Đệ tử thế gia trẻ tuổi và vài Hoàng tử đã lên ngựa, ngựa đứng trước đài cao nôn nóng dậm chân, lúc nào cũng sẵn sàng phóng đi.

Hoàng đế thong thả đi lên đài, nói: “Hội săn năm nay vừa đúng dịp Thái tử được hai mươi, vậy nên hôm nay trẫm đem Hiên Viên cung truyền cho Thái tử!” Hiên Viên cung là cây cung mà Hoàng đế khai quốc của Huy triều dùng khi đánh hạ mảnh giang sơn này, theo lý phải để lại trong triều, nhưng Thái tổ rất thích cây cung này, không muốn thấy nó bị lãng quên, vì thế trước khi tạ thế đã lập di chúc, cây cung này phải được truyền lại cho mỗi đời đế vương sử dụng.

Hoàng Thượng vừa dứt lời, liền nhìn xuống biểu tình của người dưới đài, hưng phấn, khiếp sợ, ghen tị đều hiện rõ trên mặt mỗi người, có thể nói là đủ loại màu sắc vô cùng sinh động. Biểu tình của Hiên Viên Cẩm Mặc từ đầu đến cuối lại chưa từng thay đổi, chỉ lạnh nhạt thu tất cả biểu tình của mỗi người vào đáy mắt. Xuống ngựa đi lên đài cao, quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, nâng hai tay nhận lấy Hiên Viên cung mang dáng dấp cổ xưa trong tay Hiên Viên Ấp, mọi người cũng theo đó quỳ xuống hô vạn tuế ba lần.

Cây cung trong tay rõ ràng lớn hơn với các loại cung bình thường một chút, phía trên ngoại trừ có khắc một con bàn long màu vàng thì không còn hoa văn gì khác, thậm chí so với các loại cung mà quý tộc hay dùng thì còn có vẻ thô kệch hơn một chút, nhưng Hiên Viên Cẩm Mặc hiểu rõ, đây chính là tốt gỗ hơn tốt nước sơn, phần chuôi của cây cung này rắn chắc hơn bất kỳ loại cung nào khác, cho nên đây mới là vũ khí cần thiết nhất khi lên chiến trường.

Trong rừng cỏ mọc thật cao, thỉnh thoảng có thỏ hoang, gà rừng chạy qua trong đó. Hiên Viên Cẩm Mặc để mặc cho ngựa to do đi lại trong rừng, cũng không nóng lòng săn thú. Mấy đệ tử thế gia kia đều đã sớm mất dạng, ai nấy chạy vào chỗ sâu trong rừng, ý muốn săn được con mồi lớn. Nếu đi với bọn họ, lỗ tai khó tránh khỏi sẽ bị nhét đầy mấy lời a dua nịnh hót ngôn, vì thế Hiên Viên Cẩm Mặc đi ngược hướng với bọn họ.

Hiên Viên Cẩm Mặc không đi sâu vào rừng, mà là đi xuống chân núi, ở chỗ đó thường có hồ ly chạy tới.

“Tam Hoàng huynh!” Nghe thấy có người ở phía sau gọi mình, Hiên Viên Cẩm Mặc khó chịu nhíu mày, nghe tiếng vó ngựa thì hình như là có hai người. Hiên Viên Cẩm Mặc nghiêng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn giục ngựa hai người đang giục ngựa đi đến — Tứ hoàng tử Hiên Viên Cẩm Minh và Nhị hoàng tử Hiên Viên Cẩm Lâm.

“Sao Tam hoàng đệ không đi theo bọn họ a?” Hiên Viên Cẩm Lâm cố tỏ ra ôn hòa, tiếc rằng giọng điệu vẫn cứ kênh kiệu hàm chứa sự ghen ghét không thể che giấu được.

Hiên Viên Cẩm Minh hòa nhã nói: “Một người đi rất nguy hiểm, không bằng chúng ta cùng đi đi?”

Hiên Viên Cẩm Mặc trào phúng liếc bọn họ, hình như đi theo hai người này mới gọi là nguy hiểm nhỉ. Phượng Ly Thiên từng nhắc nhở y, phải cẩn thận với Tứ hoàng tử. Trước kia y chưa từng chú ý đến Hiên Viên Cẩm Minh, nay xem ra là do hắn lòng dạ quá sâu, che dấu vô cùng tốt, có thể khiến y xem nhẹ nhiều năm như vậy.

“Không cần.” Không nhiều lời nữa, Hiên Viên Cẩm Mặc kẹp lấy bụng ngựa, ném lại hai người kia ở phía sau, thong thả rời đi.

Câu từ chối thản nhiên chẳng chút cảm xúc kia khiến cho Hiên Viên Cẩm Lâm siết chặt nắm tay. Từ đầu đến cuối, người kia đều không thèm nhìn hắn một cái, Hiên Viên Cẩm Mặc như vậy càng khiến cho hắn muốn kéo xuống lớp mặt nạ lạnh lùng kia xem bên trong là cái gì. “Hiên Viên Cẩm Mặc, một ngày nào đó ta bắt ngươi phải khóc cầu ta tha thứ!”

Không khí dưới núi mang theo cảm giác lành lạnh đìu hiu, cỏ khô khắp núi càng tăng thêm vẻ cô tịch, Hiên Viên Cẩm Mặc cầm Hiên Viên cung thật nặng, tự giễu nhếch môi, thì ra cô độc vẫn thích hợp với y hơn.

Đột nhiên, một màu tuyết trắng xẹt qua tầm nhìn, trong bụi cỏ khô im ắng vang lên tiếng sàn sạt. Hiên Viên Cẩm Mặc lập tức rút ra một mũi tên, nhấc cung, kéo cây Hiên Viên cung thật nặng kia thành hình trăng tròn, “Vút!” mũi tên mang theo sợi lông chim ưng cứng rắn lao vút ra ngoài, chính xác đâm vào vật sống màu tuyết trắng trong bụi cỏ.

“U, Tam Hoàng đệ, không tệ nha, vậy mà lại săn được tuyết hồ!” Giọng nói khiến người ta chán ghét của Hiên Viên Cẩm Lâm lại vang lên ở phía sau.

Hiên Viên Cẩm Mặc không để ý đến hắn, giục ngựa đi lên tìm con mồi của mình, ai ngờ Hiên Viên Cẩm Lâm lại giành chạy tới trước, túm lấy con tuyết hồ kia. Hiên Viên Cẩm Lâm nắm tuyết hồ trong tay quan sát thật kĩ, bộ lông màu tuyết không có một sợi hỗn tạp, đúng là tuyết hồ thuần chủng! “Tam Hoàng đệ, tuyết hồ đẹp thế này, tặng nó cho ta được không?” Hiên Viên Cẩm Lâm thấy Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn chằm chằm tuyết hồ trong tay mình, nghĩ chắc là y thích lắm đây, vì thế trong đầu hắn lập tức sinh ra ý niệm muốn cướp lấy nó. Người cao ngạo như Hiên Viên Cẩm Mặc, ngại mặt mũi nên chắc chắn sẽ giao tuyết hồ này cho hắn.

Hiên Viên Cẩm Mặc lạnh lùng liếc nhìn Hiên Viên Cẩm Lâm, không thèm nói một câu đã đoạt lại tuyết hồ, cho hắn? Hắn xứng sao?

Trở lại lều trại, sắc trời cũng đã trở tối, trong lều sáng đèn, mơ hồ ánh lên một bóng người, Hiên Viên Cẩm Mặc bước nhanh vào, lại thấy Thượng Quan Tư Di đang cầm hộp gấm trên bàn có ý muốn mở ra, thấy Hiên Viên Cẩm Mặc đi vào, lập tức lộ ra nụ cười xen chút ngượng ngùng lẫn vui vẻ “Tham kiến Thái tử điện hạ!”

Hiên Viên Cẩm Mặc đi đến trước, lấy lại hộp gấm trong tay Thượng Quan Tư Di: “Ngươi lấy nó làm gì?” Nếu nàng dám nói vì thấy hộp gấm này đẹp mà muốn Thái tử thưởng cho nàng, Hiên Viên Cẩm Mặc không dám cam đoan mình có trực tiếp ném nàng ra hay không.

Thấy Thái tử chẳng những không kêu nàng miễn lễ, giọng điệu còn lạnh nhạt đến vậy, Thượng Quan Tư Di từ nhỏ được cưng như cưng trứng không khỏi cảm thấy có chút tủi thân: “Hồi điện hạ, nô tỳ chỉ muốn pha một ấm trà cho điện hạ thôi.” Nói xong, ngước lên đôi mắt phủ đầy sương nhìn Thái tử, điềm đạm đáng yêu, khiến lòng người sinh thương tiếc.

Hiên Viên Cẩm Mặc liếc nhìn trà cụ đã được dọn xong trên bàn, hỏi: “Ai cho ngươi vào?”

“Cô mẫu bảo nô tỳ mang chút điểm tâm cho Thái tử, nên nô tỳ mới……”

Đau đầu nhìn Thượng Quan Tư Di đã lã chã chực khóc, nếu đây là ý của mẫu hậu, y cũng không thể nói được gì, chỉ có thể dùng giọng điệu nhẹ nhàng hơn nói:”Thay ta cám ơn mẫu hậu, thời gian không còn sớm, ngươi mau về đi.”

Thượng Quan Tư Di bị Hiên Viên Cẩm Mặc làm cho không biết nói gì nữa, những câu từ đã chuẩn bị tốt trước đó đều bị nuốt ngược trở vào:”Thái tử vạn an, nô tỳ…… cáo lui trước.”

Hết chapter 37

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.