Thượng
uyển, nơi diễn ra yến tiệc, ko khí thập phần náo nhiệt. Lúc này mọi ánh
mát đều rơi vào trên bàn Mị, mọi nam nhân, công tử đều nóng bỏng, ôn
nhu, ngượng ngùng nhìn về vị thừa tướng phong hoa tyệt đại trong thiên
hạ, ai nấy đều tỏ vẻ si mê, trong khi đó Mị vẫn thong dong lạnh nhạt tỏ
vẻ ko có việc gì. Còn Phượng có chút ngượng ngùng a, rất nhiều ánh mắt
nhìn chằm chằm về phía hắn, thăm dò, ghen tỵ, hâm mộ……làm cho Phượng có
chút bất an lo lắng. Mị biết nên trấn an ôn nhu cầm tay hắn nở một nhụ
cười vô cùng xinh đẹp. Chính là làm cho nhiều quan lại hút khí, trời ạ
!! bọn họ ko nhìn lầm đi, ác ma thừa tướng như vậy ôn nhu cười sao, chắc chắn là mơ a……nhiều công tử thì mê muội ngây ngốc nhìn, hận ko thể mọc
cánh bay đến bên đó a, chỉ là sau nụ cười ôn nhu đó là mắt lạnh quét
ngang bọn họ làm cho ko khí bữa tiệc có chút xuống độ, cho nên ai ai
cũng ko dám nhìn qua đó, ách bọn họ còn hảo hảo muốn sống tốt đâu
“Nghe nói tướng gia phong tư hơn người, tài hoa tuyệt bậc, về cầm âm cũng là
cao thủ, có hay ko tướng gia cho Mặc Vân có cơ hội thưởng thức đâu”, mềm nhẹ giọng nói vang lên phá đi ko khí xấu hổ bữa tiệc. một thân nguyệt
nha xinh đẹp dung nhan, phong phạm hoàng gia đích thị tam hoàng tử của
minh quốc Mộ Dung Mặc Vân nhìn về phía Mị, hắn có nghe qua về vị thừa
tướng nổi danh này a, hôm nay diện kiến quả là cốt cách hơn người đâu,
chính là đều hắn cảm thấy thú vị là nam nhân bên cạnh nàng đâu, quả là
trương dung nhan hiếm có, có hơn chứ ko kém hắn a.
Mọi người hoan hỉ
nhìn về phía Mặc Vân , lại e dè nhìn về phía Mị, phải nói là cầm âm của
thừa tướng đại nhân tuyệt mĩ thiên hạ bọn họ cách đây 1 năm có nghe
trong ngày đại hôn của nữ hoàng chính là ko có cơ hội nghe được tiên âm
đó lần hai, cho nên thật chờ mong đâu
Mị nhìn về phía Mặc Vân, tam
hoàng tử Minh quốc tài cao hơn người, dung nhan cũng thật ko sai, nhưng
muốn đánh đàn cho hắn nghe thật xa xôi đâu. Mị lại nhìn về phía Phượng,
trong mắt hắn có chút chờ mong, khiến Mị bật cười, này ngu ngốc nam
nhân, muốn thì cứ việc nói như vậy làm chi ngốc đâu, chỉ cần hắn muốn
cái gì là ko được a
“Hảo……”…Mị đạo, ôn nhu nhìn Phượng
Này cao
ngạo thừa tướng thế nhưng như vậy sủng nịnh với vị bạch y công tử a, hảo hảo lấy lòng vị công tử kia mới được, quan lại âm thầm nghĩ. Mộ Dung
Mặc Vân có chút xấu hổ, ách….tướng gia quả thật sủng phu a, hắn cũng có
chút hâm mộ đâu!!
Cổ cầm mang ra, kia âm thanh tuyệt mĩ vang lên,
trong như suối chảy mưa reo, âm thanh như ngọc rơi châu vỡ, trong thanh, uyển chuyển lay động tâm tư, khi bá đạo mãnh liệt khi lại ôn nhu mềm
nhẹ, rồi âm thanh mị hoặc vang lên:
Ánh nguyệt quang, lãnh hương đào hoa nhàn nhạt
Giọt lệ đoạn kiếm, tình có bao sâu
Quên đi ngươi bao nỗi thống khổ ko nói nên lời
Hồn cô đơn tùy gió phiêu lãng
Ai muốn được làm si tình nhân
Nơi chiến trường trên chốn hồng trần
Giữa thiên quân vạn mã ai là người xưng vương
Ái tình này ai có thể vượt qua
Vọng minh nguyệt tâm thật thê lương
Hận thiên cổ nỗi đau luân hồi
Khi nhắm mắt ai mới là kẻ si cuồng
Thế đạo này thật vô thường
Khiến cho người dám yêu một đời phải bi thương
Tiếng ca nỉ non, âm thanh dung hợp tạo nên cầm âm tuyệt luân cầm khúc, quả
nhiên ko hổ phong hoa tuyệt đại tả thừa tướng đâu. Mọi người như say như túy chìm vào xoay mê
Khúc hết, cầm âm dứt mà mọi người như sực tỉnh
“Hảo a, tướng gia quả danh bất hư truyền, Mặc Vân bội phục, Mộ Dung Mặc Vân
ung dung nói, ánh mắt chứa ái mộ cùng si mê, xem ra vị này quả thật
phong hoa tuyệt đại đâu
“Hoàng tử quá khen” , Mị gật đầu nói lấy lễ
“Thật hảo hay…”...Phượng lẩm bẩm nhìn về phía Mị, cổ tà khí mị hoặc nhân tâm
càng khiến hắn có chút mê muội, đây là Mị thuộc loại hắn nha, suốt đời
đau hắn, sủng hắn, nàng như thế vĩ đại đâu……….