Trời trong xanh, gió thanh thanh, ko khí thập phần mát mẻ, dễ chịu lòng người cũng toát lên một cỗ thả lỏng
“Công tử ngài có thể tiến vào,” Trầm công tử đang chờ ngài, một gã sai vặt cung kính nói
“Cảm ơn vị này đại ca” , Vô Ưu ôn hòa mỉm cười, hắn từ ngày được cứu ra khỏi sơn trại liền bỏ hết xuống quá khứ bắt đầu làm lại từ đầu, hắn thật sâu cảm kích vị này tướng gia trong truyền thuyết, toàn bộ nam nhân được
cứu ra khỏi đó được an bài tốt lắm, nhiều người có chí thì được an bài
công việc, người thì về quê được cấp lộ phí cho nên hắn cảm thấy vị này
tướng gia cũng ko đáng sợ như trong lời đồn, sáng nay có người báo hắn
có người muốn gặp hắn, ko ngờ là người trong phủ tướng gia, hắn nghi
hoặc đi về phía trước
Chỉ thấy khung cảnh bên trong tựa như thế ngoại đào nguyên, thập phần xinh đẹp đặc biệt mảnh sân đào hoa rực rỡ càng tô thêm vẻ diễm lệ, dưới những tán đào xinh đẹp xum xuê có một nhuyễn
tháp, cái nhuyễn tháp thực sự tinh xảo nhìn cũng biết rất quý giá, tại
đó một thân bạch y lười nhác an tĩnh ngỗi, ngũ quan xinh đẹp, kia dung
nhan quả thật hiếm có chính là như vậy gây cho hắn cảm giác quen thuộc
đâu
Thiếu niên bạch y mở mắt ra nhìn lam y thiếu niên trước mặt, màu
tím xinh đẹp câu hồn con ngươi nhu hòa nhìn người trước mặt thập phần
thân thích
“Ngươi là……”…Vô Ưu giật mình nhìn về phía người đối diện
“Mộng ca ca”, Phượng khẽ kêu, âm thanh tràn đầy vui sướng mỉm cười nhìn người đối diện
Vô ưu kích động chạy đến, này chẳng phải Phượng nhi hay sao, tiểu thiếu
niên ôn nhu xinh đẹp luôn hướng mình mỉm cười, ngày đó chia tay hắn thập phần lo lắng hôm nay lại gặp hắn chỗ này a, Vô Ưu từ lâu xem phượng như đệ đệ, luôn chiếu cố thương yêu cho nên lần đó hắn liều mạng giúp
Phượng chạy trốn a
“Phượng nhi, đích thực Phượng nhi a, ngươi thế nào có hay ko hảo”, Vô Ưu kích động nhìn phượng
“Ân, ta tốt lắm, mộng ca ca ngươi có hay ko khỏe” , Phượng ôn nhu mỉm cười nhìn hắn
“Ta tốt lắm, ngươi đừng lo”, Vô Ưu gật đầu nói
“Đúng rồi sao ngươi lại ở trong này”, Vô Ưu nghi hoặc hỏi, này nghe đồn tướng gia giận giữ vì lam nhan nên mới đem Ngõa Long toàn bộ diệt sạch ko
lẽ……..
“Ta……”…Phượng thì thầm
“Hắn là người của ta” , âm thanh băng lãnh vang lên, một đạo bóng dáng từ từ tiến vào
Chỉ thấy một thân hắc y đặc biệt phá lệ mê hoặc, chỉ vàng thêu hùng ưng
càng tăng lên sức quyến rũ cùng của nàng ngạo khí, kia xinh đẹp dung
nhan, tuấn mỹ vô trù làm cho Vô Ưu ko khỏi phút chốc có chút ngẩn ngơ
nhưng rất nhanh khôi phục trong mắt một mảnh thanh minh, đều này làm cho Mị đặc biệt đối hắn có hảo cảm
“Ngươi như thế nào ăn mặt như thế
phong phanh a”, Mị khẽ nhíu mày đem ngoại bào bao bọc lấy Phượng đem đặt ở mình trong lòng, ôn nhu đối đãi, Phượng thì thẹn thùng đỏ mặt, cúi
xuống ko dám ngẩng đầu, Vô ưu kinh ngạc nhìn hai người, chậm rãi khóe
miệng có chút mỉm cười, xem ra đồn đãi thật ko sai, nàng đối Phượng
dường như tốt lắm hắn cũng an tâm a, nhưng Phượng chẳng phải luôn tìm
kiếm cái kia chủ nhân miếng tiểu ngọc sao, chẳng lẽ…………………….
“Ngươi là Thanh Mộng”, Mị giọng điệu có chút mềm lại, nàng ko nghĩ ở trước mặt phượng có chút băng sơn đâu
“Là……”..Vô Ưu cúi đầu, “ gặp qua tướng gia,” thái độ hoàn toàn ko siểm ko nịnh
“Ngươi cứu Phượng, ta thiếu ngươi một mảnh ân tình, nói đi ngươi muốn gì”, Mị vấn
“Ta cứu Phượng nhi vì đối hắn xem như mìn đệ đệ, ko liên quan đến tướng gia vì vậy đa tạ ngài hảo ý”, Vô Ưu mỉm cười đạo
Mị ngẩng đầu nhìn hắn, nam nhân chừng 25, 26 thanh tú dung nhan, thong
dong điềm đạm ko một tia tạp chất, bình tĩnh đại biểu cho một nhất thế
anh tài a, Mị gật đầu nhìn hắn
“Là a, thật hảo thú vị đâu, nàng mấy
ngày nay cho người quan sát hắn, từ ma quật đi ra nhiều kẻ tự sát, người còn sống thì chui nhủi về quê, chỉ còn 3 người kiên định làm việc, quên đi quá khứ, mà hắn lại đại biểu trong số đó
“Phủ tướng gia của ta thiếu một nhân tổng quản ngươi có hay ko hứng thú”, Mị lên tiếng
Vô Ưu kinh ngạc nhìn Mị, Phượng có chút vui vẻ nếu như Mộng ca ca ở lại hắn có người bầu bạn đâu
“Ta người bên cạnh ko có kẻ bất tài, ngươi nếu tự tin thì nhận lấy, ko thì tiễn”, Mị ko hờn giận nói
“Là…….Vô Ưu tuyệt đối ko để cho tướng gia thất vọng”, Vô Ưu mỉm cười nói, thong
dong mà điềm đạm, hắn nhất định phải oanh oanh liệt liệt làm tốt này
việc, hắn phải chứng minh này đây thế giới nam nhân cũng có chính mình
bản lĩnh
“Hảo…………”..Mị nhếch môi cười, bễ nghễ ngạo khí bao trùm cả thiên hạ
“Vũ……”…Mị lên tiếng, một đạo bóng dáng nhanh chóng vụt ra, cung kính nhìn về phía Mị
“Chủ thượng” ………
“Hắn giao cho ngươi”, Mị lên tiếng
“Là…………”..Vũ xoay người đi, mang theo Vô Ưu biến mất
“Sao vậy?” Mị khẽ cười nhìn Phượng
“Mị……….ta ko biết cầm kì thi họa…”..Phượng cúi mặt nói
“Ân”, Mị chính là nghi hoặc
“Ta cũng ko biết nấu nướng, thiêu thùa nha…………”..Phượng càng cúi thấp đầu nói
“Thì sao?” Mị ko hờn giận nói
“Ta ….ta là kẻ bất tài…”….Phượng càng thêm ủy khuất cúi đầu nói
“Ân……….Mị nhìn phượng, một chút rồi phá lên cười, này nam nhân như vậy hảo đáng
yêu đâu, nàng thật sự mê luyến này đơn thuần lương thiện nam tử, hận ko
thể đem hắn buộc chặt bên người a
“Ta ta….ta…..ko biết sẽ học…”…cho nên mị ngươi đừng có hay ko ghét bỏ ta, Phượng càng thêm lo lắng nắm vạc áo Mị vấn
Ân……….Mị ko nói chỉ dùng hành động a, hành động là tốt nhất thiết thực, dùng tay ấn trụ hắn này cổ hung hăng hôn của hắn thần, giảo hoạt mân mê, đầu
lưỡi linh hoạt dây dưa quấn lấy, này hương vị thật ngọt này là cho Mị có chút quyến luyến ko rời, phượng mâu xinh đẹp mang theo khát vọng sâu
trọng áp chế đi xuống, dù sao vẫn chưa là thời điểm này đi xuống, da của Phượng đặc biệt mềm mại, phấn nộn làm cho nàng yêu thích ko buông tay
cho nên dù ko làm gì Mị cũng chính là thực thích sờ sờ Phượng xinh đẹp
khuôn mặt, thon dài tay ngọc đi lên a. Phượng thì chỉ ngây ngốc thẹn
thùng đi xuống, kiểm càng ngày càng đỏ đâu, chính là vùi đầu thật sâu ấm áp này hoài ôm thôi, hắn nhất định ko buông tay này ôn nhu ấm áp
“Đứa ngốc, ngươi chính là ngươi a, duy nhất trên này thế giới là phượng độc
nhất vô nhị, của ta phượng…….”.Mị âm thanh nỉ non thì thào bên tai hắn
“Ân…….”.Phượng mỉm cười nhìn nàng, như mẫu đơn rực nở, mỹ lệ chói mắt nhưng lại thanh thuần như u nhã bích liên đâu
“Ta nghĩ học một chút”, Phượng ngẩng đầu ánh mắt mong chờ nhìn mị, tựa như
hài tử đòi nhận quà thập phần đáng yêu làm cho Mị có chút ko kiềm chế
nổi a, thật hảo khổ đâu!!
“Tốt, chỉ cần ngươi thích là được, ta giáo ngươi”. Mị ôn nhu cười
“Thật sao?” Phượng vui mừng nhìn mị, tự dâng lên mình môi đỏ mọng khẽ hôn, Mị ngạc nhiên này là hắn lần đầu tiên chủ động đâu, mỡ đến miệng mèo ngu
gì ko ăn a, ko ăn chính là có tội cho nên Mị càng thêm điên cuồng cắn
nuốt cho đến khi môi hắn có chút sưng đỏ mới luyến tiếc buông a
“Ngươi này tiểu yêu tinh”, Mị quát khẽ đem hắn ôm hạ, nhàn nhã hai người nằm
trên nhuyễn tháp tắm nắng, lãnh hương hoa đào nhàn nhạt làm xay lòng
người, rất nhanh khiến hai người có chút mơ màng buồn ngủ
“Ai?...” Mị khẽ quát, này đào viên ko được phép của nàng ko ai có thể bước vào, này nhân cũng thật to gan đi, Phượng nhu nhu dụi mắt nhìn về phía trước
“Ha hả, muội muội ngươi như vậy thính đâu” , một đạo bóng dáng đi ra, khí
chất cao quý, nàng một thân hoàng y càng thêm vẻ phiêu dật tuấn mỹ, mắt
đẹp có chú tinh nghịch đáng yêu cười cười nhìn về phía Mị sau đó mắt
dừng lại trên người Phượng
“Mị, chúng ta đến xem ngươi”, ấm áp ôn hòa âm thanh vang lên, một nam tử xinh đẹp bước đến bên cạnh vị nữ tử nọ,
xinh đẹp dung nhan một cổ nhu hòa làm cho người ta cảm thấy thân cận,
hồng y càng tôn lên trời sinh thiên thành bộ dáng của hắn
“Hai ngươi có vẻ rãnh a”, Mị lười biếng tiếp tục ôm Phượng sưởi ấm, ko để ý đến đôi phu phụ kia
“Ô…ô…ngươi này ác ma thấy sắc quên thân, 2 ngày ko gặp ngươi thực nhớ đâu cho nên
đặc biệt xem ngươi, ngươi lại như thế……”…hoàng y cô gái ra sức ủy khuất
tiếp tục diễn trò
“Này…..Mị…nàng”, Phượng có chút lo lắng nhìn Mị
“Ko có việc gì”, mị ôn nhu đối hắn, thở dài nhìn kia lười biếng hoàng đế
“Đến rồi thì ngồi xuống đi, Tĩnh đang mang thai ko thể mệt nhọc”, Mị âm thanh nhu lại nhìn hai người
“Ân……”.Âu Dương Sắc Vi nhanh chóng đỡ Lãnh Tĩnh ngồi xuống, bốn người chính là đối mặt nhìn nhau ko nói
“Ngươi là cái này đào viên chủ nhân? “Sắc vi vui vẻ nhìn Phượng vấn. này nam
nhân thật ko sai, kia dung nhan thật hiếm thấy đặc biệt câu hồn nhân tâm màu tím con ngươi càng thêm lệ chất a, này muội muội xem người thật ko
sai
“Là…”…Phượng xấu hổ đáp, này nữ nhân như thế nhìn hắn làm cho hắn có chút ko quen a, trừ Mị ra nữ nhân đều là đáng sợ đối hắn đâu
“Ta
là Âu Dương Sắc Vi là của Mị tỷ tỷ, Sắc Vi vui vẻ giới thiệu, còn đây là của ta phu quân Lãnh Tĩnh”, Vi kéo Lãnh Tĩnh giới thiệu
Lãnh Tĩnh ko nói khẽ mỉm cười gật đầu, này nam nhân đơn thuần thiện lương hắn cũng cảm thấy hảo cảm đâu
“Ta là Trầm Phượng……”..Phượng cúi đầu chào, thì ra là Mị tỷ tỷ a, cho nên hắn cũng có chút an tâm
“Ngươi đến đây có việc gì”, Mị nhìn về phía Vi,
“Ko có gì, đến thăm ngươi sẵn xem vị nào có thể đem cao ngạo tuyệt diễm vô
song đương triều thừa tướng bắt lấy tâm đâu, bỏ cả công việc vui sướng
trong ôn nhu hương a”, Sắc Vi vui vẻ cười cười nói, Lãnh Tĩnh chỉ im
lặng ôn nhu cười, xem ra Vi là đang ganh tị đâu
“Ta…ta”, Phượng có chút bất an nhìn Mị, là hắn khiến nàng bỏ lỡ công việc sao, hắn thật tội lớn nha!!!,
“Đừng nghe nàng nói bậy” , Mị ôm hắn an ủi, trừng mắt nhìn về phía Vi, làm cho nàng ta có chút le lưỡi đâu
“Ngươi hình như nhàn, xem ra tấu chương giải quyết hết rồi”, Mị ôn nhu cười, con ngươi bắn ra đe dọa
“Ha hả……ta đùa a, muội muội đừng tức giận, ta thương tâm đâu” , Sắc Vi mặt dày chạy đến làm nũng
“Biệt nháo loạn,” Mị giọng điệu mềm nhẹ lại có chút sủng nịnh
“Ân, hai ngày nữa trong cung tổ chức yến tiệc hai vị sứ giả, ngươi nhất định phải đến a, còn nữa mang theo Phượng cho vui đâu”, Sắc Vi âm thanh mê
hoặc
“Ta biết”, Mị cười khẽ
Phượng thì bối rối, này chẳng phải
đương kim hoàng thượng sao chứ, hắn phải lễ mới đúng a nhưng mà Mị như
vậy ôm chặt hắn, còn nữa dự tiệc sao, hắn ko quen chỗ đông người a, có
chút sợ…………Phượng gắt gao nắm vạc áo Mị, mâu quang có chút lo lắng
“Ko sao” , Mị sủng nịnh ủng hắn vào lòng, nhìn về phía hai người kia nói
“Hai ngươi về thôi, Vi ngươi như thế chạy loạn, Tĩnh sức khỏe chưa hồi phục ảnh hưởng thai khí, mau đem hắn về tĩnh dưởng a”,
“Là a, ko làm phiền ngươi cùng Phượng nha,” Âu Dương giảo hoạt cười, đem Lãnh Tĩnh mang đi, bộ dáng tựa như trăm năm hồ ly đâu