“ Các ái khanh có việc gì bẩm tấu ko thì bãi giá” , uy nghiêm ko thể xâm phạm cao ngạo một giọng nói vang lên.
“ Bệ hạ, chúng thần lẫn xin ngài lập hậu như thế hậu cung mới có người
quản lí” , một đại thần khẩn cầu nhìn trên kim phượng điện uy nghi bọn
họ nữ hoàng bệ hạ
“ Các khanh gia, trẫm sẽ suy nghĩ sau…” nếu ko có việc gì bãi triều
Âu Dương Sắc Vi cố kiềm chế cơn tức giận muốn chạy xuống bóm chết người,
phất tay áo oai phong lẫm liệt rời đi. Hừ hừ…bọn đại thần chết tiệt suốt ngày cứ lôi chuyện lập hậu ra nói khiến cho nàng điên lên được
“ Mị, ngươi đến” , Âu Dương Sắc Vi đang trong cơn bực tức bỗng sáng mắt vui
mừng nhìn từ trong điện bước vào hỏa y cô gái, nàng đúng hơn chỉ một
tiểu cô nương chừng 14, 15 tuổi. Hỏa y rực diễm, ba ngàn tóc đen tùy ý
sơ chải bởi một thanh bạch trâm, tùy ý phiêu dật càng tăng thêm của nàng mỹ, yêu diễm mắt phượng mang một cổ sức quyến rũ mê người….chính là hơi thở chứa đầy băng lạnh cùng một cổ sát khí nồng đặc, nàng dơ tay nhấc
chân toát ra cao quý khí chất, bá ngạo bao trùm cả thiên hạ
Vừa nhìn
thấy Âu Dương Sắc Vi chạy ra, với bộ mặt rất chi là gian trá Mị hơi chút hòa hoãn, phượng mâu toát ra chút ôn nhu nhìn y nhân trước mặt
“
Ô….ô…Mị ngươi biết bọn đại thần đó luôn bắt ta lập hậu đâu, ta chính là
ko muốn a” ,Âu Dương Sắc Vi lôi Mị vào lắc tay nũng nịu, mâu quang tràn
đầy ai oán
“ Ngươi cũng 18, 19 đâu, cũng nên lập hậu…” Mị mỉm cười nhàn nhã lại chỗ nhuyễn tháp nằm, bộ mặt chẳng liên quan sự
“ Ta chính là ko thích bọn nam nhân thối đó, một bộ đoan trang hiền thục
nhưng sau lưng là đấu đá chí chóe” , Sắc Vi chu môi làm nũng
“ Ta
biết, cho nên bọn họ chỉ đành cô đơn độc thủ ko thê ai oán ngươi gần 4
năm” , Mị khẽ cười. Này Sắc Vi tính tình nàng biết rõ hơn ai hết, suốt
đời chỉ nguyện nhất thế một đôi nhân cho nên nàng ta rất cố chấp, dù
liệt hỏa công tâm vẫn ko chạm vào người mà nàng ko thích, có một lần một nam nhân hậu cung cho nàng ăn mị dược, kết quả sắc vi đem hắn đi tống
lãnh cung còn mình thà bị dục vọng dày vò chứ nhất quyết ko chịu, nàng
đành vận công đều hòa cho hắn, cũng may mị hương này ko phải loại ko
giải được đâu
“ Vậy ngươi thích người như thế nào đâu” , Mị ôn nhu hỏi nhìn Âu Dương Sắc Vi
“ Ân…..uh….ta cũng ko rõ” , Âu Dương lắc đầu thở dài
M ị, ngươi nhất định phải giúp ta nha….., giúp ta…âu dương ra vẻ ủy khuất nói
“ Ngươi a!!!..” .Mị chỉ hắn chút cái trán, có chút sủng nịnh thở dài cười
“ Ngươi tự tìm cho mình đi, cho ngươi 3 tháng xuất cung tìm âu yếm ngươi nhân” , Mị cười cười nói
“ Ân…ân..ta đi.” Mị cảm ơn ngươi, Âu Dương Sắc Vi sáng mắt nhìn Mị, gật
đầu như gà mỗ thóc, nhanh chóng dùng tốc độ nhanh nhất phi ra ngoài, một bộ dáng quen thuộc, dường như vị hoàng đế này thường xuyên xuất cung
nha . Cũng phải từ lúc đăng cơ vi đế, một năm 2, 3 nàng ta thường bắt Mị dẫn hắn xuất cung, mỗi lần đi là một hai tháng, chính sự trong triều
lộn tùng phèo cả lên, đại thần nhiều người bất mãn chính là vị tả thừa
tướng bí ẩn kia luôn giải quyết tốt lắm cho nên đại thần cũng dần này
quen làm biếng hoàng đế.
Giang Nam
Tại sao là giang nam, vì theo Âu Dương Sắc Vi nhận định, giang nam là nơi có nhiều nhất mĩ nam nhân a
“ Chủ thượng” , Vũ cung kính cúi đầu
“ Ân……nàng như thế nào rồi,” Mị ngẩng đầu nhìn Vũ, sau đó tiếp tục phê duyệt tấu chương
“ Là….nữ hoàng….ko có thực hiện nhiêm vụ mà chủ yếu dạo chơi cùng hưởng
mĩ thực, trêu gẹo một ít dân chúng…” .Vũ thành thật khai báo, nàng thật
ko hiểu, chủ thượng biết rõ tính của bệ hạ hơn ai hết sao lại thả cho
nàng đi a, thật khó hiểu !!
“ Ta biết, ngươi lui…”.Mị lắc đầu thờ dài, nàng xem ra ko biết có thực hiện được ước định ko vậy trời…
“ Là……”
Nói đến nữ hoàng bệ hạ anh minh thần vũ của chúng ta, nàng gác hết mọi công chuyện giao cho vị bí ẩn thừa tướng rồi cưỡi ngựa xuôi về giang nam, có đều nữ hoàng cứ thong thả dạo chơi, nhấm nháp mĩ thực cho nên hơn một
tháng vẫn chưa tìm kiếm được cho mình mỹ nhân a
Trên mặt hồ, sóng
xanh lưu chuyển, vầng kim ô lóe sáng ko gay gắt mà tỏa thứ ánh sáng nhè
nhẹ hiu hắt phản chiếu lên mặt hồ tạo nên một dãi lụa óng ánh xinh đẹp,
vài cơn gió nhẹ phất phơ lay động thổi vào lòng người thêm thư thái dễ
chịu
“ Hảo a!!” Âu Dương Sắc Vi cảm thán, quả ko hổ mĩ cảnh Giang
Nam, hồ Tuyệt Bích thật sự đẹp, làm cho người ta tâm tình thư thái ko ít
Trên mặt hồ vọng lại âm thanh nhàn nhạt, như ai như oán, là bi thương hay
sầu não, một chút cảm thán, người đánh đàn vì sao lại như vậy ưu thương
!. tuy sầu bi lại có một cổ thanh nhã như u lan, liễm ngọc phong hoa từ
từ rót vào nội tâm người nghe. Âm thanh trầm thấp từ tính, ôn nhu vang
lên:
Hồng trần cuồn cuộn phong hoa
Mấy ai vì một người mà khuynh tẫn
Thế gian mấy ai vì một người mà sở nguyện
Chính là như thế vẫn khát cầu
Cầu người một ánh mắt
Một ôn nhu
Ánh mắt vì ai mà lưu chuyển
Vì ai mà lưu lệ vạn năm
Hoa nở hoa tàn
Được được mất mất
Phương liễm phong hoa
Cuồn cuộn hồng nhan
Vì ai mà sinh vì ai mà tử
Chỉ cầu đời này một tri kỉ
Khuynh tẫn thiên hạ, nhiễm tẫn hồng trần
Ánh mắt vì ai mà lưu tuyến
Một cái nhìn đủ để xoay chuyển cả vạn năm
Rèm mi vì ai mà rơi lệ
Ngoái đầu nhìn lại chỉ còn một mảnh tình si
Tiếng ca trầm thấp mang chút sầu bi lại ko dấu nỗi sự khát khao nóng cháy làm cho Âu Dương Sắt Vi có chút động tâm
“ Hảo!! vị bằng hữu tiếng ca hảo hay, có thể hay công tại hạ quen biết
đâu” , Âu Dương Sắc Vi truyền nội lực nói, một thân khinh công tung
người bay lên chiếc thuyền hoa lệ cất chứa tiếng ca nọ
Hành động như
lưu vân hành thủy, hắc y phiêu diêu tạo nên một đường cung duyên dáng,
tà mị phượng mâu, đỏ mọng môi anh đào, hoàn mỹ vóc dáng tạo nên cảnh
tượng vo cùng huyền mỹ khi bóng dáng ấy đáp xuống thuyền. Phải nói rằng
nữ nhân đứng trước đầu thuyền này, mặt mày tuấn mĩ còn có ko nói nên lời một cổ cao quý khí chất, chiếc phiến trên tay lay động còn tạo nên một
vẻ phong tình. Trong tức khắc, trong cái khoảnh khoắc ấy, hắn tâm dường
như lỗi nhịp….hình ảnh ấy mãi cho đến khi bạc đầu nhớ lại bất giác khóe
môi vẫn cong lên một nét cười ôn nhu
“ Ngươi….ngươi phi lễ, ai cho
ngươi lên thuyền…” một thanh tú hài đồng chừng 14, 15 tuổi xông lên phía trước phùng mang trợn má nhìn Âu Dương Sắc Vi
“ Ha hả….ta chẳng phải đã hỏi trước rồi sao” . Âu Dương Sắc Vi lay động chiếc phiến xoay người bước đến phía trước, ko xem tiểu thiếu niên trước mặt ra gì
“ Ngươi chính là người ca lúc nãy thủ khúc”, Âu Dương Sắc Vi tiến đến nhìn người trước mặt, cười cười hỏi
“Là…”..thiếu niên ôn hòa trả lời, thái độ thong dong điềm đạm ko siểm ko nịnh mỉm cười nhìn Âu Dương Sắc Vi
Trong phút chốc, Âu Dương Sắc Vi biết thế nào gọi là vân đạm phong khinh, hoa nhường nguyệt thẹn a, thiếu niên trong trẻo như bạch lan, khí chất nhẹ
nhàng nhưng lại khiến cho người ta lưu luyến, nhìn một lần là tham lam
muốn nhìn thêm, hắn một thân tố y đạm bạc, khác hẳn với hoa lệ chiếc
thuyền, nhàn nhã ngồi đó, một cổ cao quý khí chất khiến người ta ko thể
xâm phạm, mỗi nhăn mặt mày cười có thể làm cho bất cứ nữ nhân nào phải
điên đảo a
‘Mỹ, thật sự mỹ a…’..Âu Dương Sắc Vi lầm bẩm khen
“
Khúc ca thật mới lạ, ai oán nhưng ko quá bi lụy lại mang theo nóng bỏng
khát vọng ai cầu…khiến cho ta thật muốn xem chủ nhân của từ khúc, mong
rằng ko quấy rầy nhã hứng của công tử” , Sắc Vi chắp tay nói
Gã thiếu niên tay có chút khẽ run chính là rất nhanh khôi phục trấn định, ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mặt
“ Ko có gì, tiểu thư là người đầu tiên cảm nhận được từ khúc của tại hạ” , thiếu niên ôn hòa cười, thon dài tay ngọc khẽ vuốt phiến đàn, mâu quang buông xuống, che dấu tâm tình phức tạp
“ Vậy cũng có thể coi là tri
kỉ chăng, tại hạ Sắc Vi ko biết công tử chi danh đâu” , Âu Dương vui vẻ
cười nhìn gã thiếu niên trước mặt
“ Ko dám, chỉ là bèo nước gặp nhau, cần chi biết đâu” , gã thiếu niên có chút u buồn trả lời, từ lần đầu
nhìn nàng hắn đã biết nàng ko phải nhân vật tầm thường, nếu đã vô duyên
cần chi vướng bận , hắn ko hi vọng hi vọng nhiều rồi thêm thất vọng
“ Sao công tử lại cho rằng là bèo nước gặp nhau a, biết đâu chúng ta hữu
duyên nha” , Sắc Vi có chút nghịch ngợm trác mắt nhìn y nhân trước mặt.
Chính là hữu duyên cho nên nghe thấy khúc ca lòng nàng sở động, là có
duyên cho nên thấy hắn nàng mới tràn ngập hứng thú…..
“Tiểu thư nói đùa…”…thiếu niên mâu quang có chút kì lạ sau đó cúi đầu nhìn cổ cầm cười nói, ko khí tiếp tục trầm mặc
“ Vậy là công tử ko định cho ta biết tên nga” , Sắc Vi vẫn tươi cười nhìn về thiếu niên trước mặt, phá vỡ ngượng ngùng ko khí
“ Thôi vậy, nếu như lời công tử nói, hữu duyên thiên lí năng tương ngộ,
vô duyên đối diện bất tương phùng, tại hại thật mong chờ đâu…”..nói đoạn hắn xoay người dùng khinh công phóng lên bờ, trên thuyền bắt đầu khôi
phục mảnh yên lặng
Gã thiếu niên có chút giậc mình nhìn hành động dứt khoát của Âu Dương Sắc Vi, phượng mâu xinh đẹp có chút phức tạp, tiếc
nuối, nhưng rất nhanh khôi phục một mảnh quan minh, chỉ là cuối đầu cười khẽ làu bàu….Sắc Vi…Sắc Vi….
“ Công tử,”….gã thanh tú thiếu niên lúc nãy mới bước đến nhìn công tử nhà hắn
“ Ta ko sao, Vãn nhi chúng ta về thôi”. Gã thiếu niên ôn nhu cười, nhưng
cái cười đó lại ẩn chứa bao nhiêu xót xa cùng cay đắng. Gã thanh tú
thiếu niên ko nói gì nhìn chủ tử nhà mình, công tử nhà hắn vốn thanh nhã cao quý, ôn nhu thiện lương nhưng lại là……..thiên bất công …….
“ Hảo thú vị!!” Sắc Vi nhìn về chiếc thuyền xa dần kia cười nhẹ, mâu quang hiện lên tinh quang, hứng thú tràn ngập