Phượng Mị

Chương 14: Q.1 - Chương 14: THÀNH HÔN






“Chủ thượng……”….Lôi lo lắng chạy về phía Mị,

“Ta ko sao…”…Mị khoát tay, chính là khóe miệng có chút rỉ máu. Này chết tiệt huyết công nàng luyện đến tầng 8 rồi nhưng dường như một cổ nội kình thật lớn áp chế khiến cho nàng ko thể lên đến tầng 9, nguyên nhân sao đâu, Mị nhíu mày thở dài

“Chủ thượng ko nên nóng vội, huyết công nếu quá cấp tốc sẽ tẩu hỏa nhập ma a”, Lôi lo lắng nói

“Ta biết,” Mị thở dài………

“Vũ ko có tin tức sao”, Mị ngồi xuống ngụm một ít trà thanh đạm hỏi

“ Hình như chưa, ko biết lần này là ai như vậy động người của Huyết sát cung cũng dám đụng đâu….”.Lôi tức giận nói

“Có lẽ hắn cũng ko biết Lê Ngạo Nhiên là Chu tước đường chủ sao”, Mị âm thanh có chút đình trệ, là a cái tình huống này nàng còn chưa có nghĩ qua a

“di……”..Lôi kinh ngạc nhìn Mị, chủ thượng nói ko sai, có lẽ có tình huống đó đâu

“ngươi kêu Vũ đều tra quá khứ của Lê Ngạo Nhiên…………..sau đó dễ dàng hơn tìm kiếm”, Mị phân phó nói

“là….chủ thượng”, Lôi xoay người đi

Đào Phượng hiên

Mảnh sân tràn ngập lãnh hương hoa đào, xinh đẹp mĩ cảnh, tại đó có một thiếu niên tuyệt đẹp dung nhan ung dung họa, bạch phát phi dương càng tôn lên cổ khí chất hồn nhiên thiên thành của hắn

“ Tướng gia” Tiểu Khê kêu lên nhưng nhanh chóng bị Mị lắc đầu bảo hắn lui ra, Tiểu Khê ngoan ngoãn lui ra ngoài để lại ko gian cho hai người

“Phượng họa cái gì ân?......Mị cúi sát người, tay ôm lấy mãnh khảnh Phượng thắt lưng, mặt vục xuống hắn đích hõm vai, tư thế thập phần thân mật, phượng chốc lát cứng đờ, xinh đẹp khuôn mặt có chút đỏ

“Phượng hội họa sao?” Mị giọng điệu có chút nghi hoặc

“Ân….”.Phượng ôn nhu cười, đặt bút xuống nhìn tranh

“Thật hảo a, Phượng ngươi như thế thông minh đâu” ,Mị tán thưởng, hắn mới học có vài ngày như thế tốt, hắn đích Phượng quả nhiên là cái thiên tài nha!

“Thật? ………..” phượng âm thanh có chút vui mừng, mâu quang híp lại thập phần vui vẻ

Ân……Mị khẽ cười, mâu quang ôn nhu nhìn hắn

Xinh đẹp đích Đào phượng hiên, hài hòa ấp áp hai nhân, một hồng y tựa hỏa, một bạch y thanh nhã….ôn nhu nhã thần, khuynh thành tiếu dung….tạo nên một bức họa cuộn tròn mỹ lệ…

**********************************************

Hai ngày sau tướng phủ tổ chức linh đình tiệc cưới làm oanh động cả Diễm Nguyệt quốc, lễ cưới vô cùng lớn còn hơn cả hoàng thượng lấy nam hậu đâu

Tướng gia lấy phu làm ko biết bao nhiêu nam nhân, công tử khuê phòng tan nát trái tim đâu……….

Âu Dương Sắc Vi cùng Lãnh Tĩnh đến dự còn làu bầu nhìn Mị, này muội muội thế nhưng ko cho nàng mặt mũi đâu. Lãnh Tĩnh ôn nhu cười nhìn Mị cùng Phượng

Quan viên lớn nhỏ đến dự, chúc mừng lấy lòng đủ loại

Các thành viên của Huyết sát minh cung biết tin chủ thượng của bọn họ thành gia đều thập phần cao hứng, là a cuối cùng cung chủ cũng tìm được người quy túc đâu

Chính là đám cưới thì cao trào nhất là chi a

Chính là động phòng chi đêm nha

Sau khi cho mọi người lui hết, Mị đến bên Phượng mỉm cười nhìn hắn, này nam nhân hắn hôm nay hết thảy thuộc loại nàng a

“Phượng đến chúng ta uống ly rượu giao bôi” , Mị ôn nhu cười

“Ân….” .Phượng ngượng ngùng nói, hắn mặc hỉ bào toàn thân đỏ thẩm tôn lên bạch ngọc làn da, xinh đẹp dung nhan dưới ánh nến mờ ảo huyễn hoặc càng thêm động lòng người, Mị có chút ngẩn ngơ nhìn hắn.

Mị một thân hỏa y, chỉ vàng thêu phượng càng phá lệ tuấn mỹ cao ngạo, một cổ tà khí càng thêm trong trẻo mê người, Phượng có chút si mê nhìn Mị, kiểm có chút đỏ nha!

Hai người uống ly rượu giao bôi xong chính là ko nói, chỉ yên lặng nhìn nhau

10 năm yêu thương

10 năm quyến luyến

10 năm chờ đợi………..rốt cục có ngày hôm nay a

Tay khẽ chạm hắn khuôn mặt, nhẹ nhàng, ôn nhu cùng quyến luyến….nhãn thần si ngốc nhìn nhau như nhắn dùm đối phương ái tình của mình

Từng mảnh y phục nhẹ nhàng rớt ra, để luận xuân quang vô hạn….nến đỏ dập tắt….tất cả chìm vào đêm tối dấu đi trong trướng kiều mị cảnh xuân, diễm lệ ái tình. Chỉ còn nghe âm thanh nỉ non trầm thấp, tiếng thở dốc gấp gáp, rên rỉ…..phá lệ hoặc nhân

Bên ngoài, nguyệt nhi nhô cao tỏa ánh sáng nhè nhẹ, thanh phong mang theo lãnh hương nhàn nhạt đào hoa vào phòng, tấm sa lụa mỏng manh nhẹ nhàng theo vũ điệu của gió

Một vài tia nắng nhẹ nhảy nhót qua khe cửa, hất nhẹ qua gò má ai kia cũng tạo nên một cổ nhu tình khó nói.

Rèm mi nhẹ rung, mâu quang hé mở…….nhìn dung nhan mỹ kiều ngay bên cạnh mình Trầm Phượng có chút rung động, nhớ đến cảnh cuồng loạn tối qua hắn mặt bỗng chốc đỏ bừng

‘Tỉnh?’ Mị mở mắt mỉm cười nhìn hắn

‘Ân…’…….Phượng ôn nhu cười

‘Mệt ko?’ Mị nheo nheo mắt hỏi, tay vẫn ôm chặt hắn vào lòng, ko cho rục rịch

‘Ân……’ Phượng chính là có chút ngượng ngùng lắc đầu

‘Đi thôi, chúng ta dùng chút thiện’ , Mị ngồi dậy giúp hắn mặc y phục

‘Đừng….để…để ta…’..Phượng có chút ngượng ngùng nói

‘Biệt lộn xộn’, Mị quát khẽ, tay nhỏ bé tiếp tục giúp hắn đồng thời ma trảo cũng tận dụng ăn đậu hủ Phượng a. Chính là hắn chỉ thẹn đến độ mặt chín hồng cũng ko dám cục cựa mặc cho Mị dở trò, chính là vì hắn đáng yêu như thế cho nên thời gian mặt y phục cũng gần cả tiếng đâu

‘Tốt lắm đi thôi’, Mị thấy hắn như thế đáng thương nên buông tha trêu đùa, ôm hắn ra khỏi phòng. Phượng thân hình mềm mại yêu mị nên Mị rất thích, mê luyến ko muốn buông tay a, chính là thật mọng suốt ngày ôm hắn bên cạnh đâu, nhưng mà nàng cũng còn nhiều sự chưa làm, cũng ko thể luôn luôn bên cạnh hắn. Mị thực ra rất mâu thuẫn, vừa thích suốt ngày cùng Phượng đồng thời cũng thực thích tranh đấu, đấu trí thủ đoạn, chính là thực sự rất hưng phấn đâu, cho nên hắn càng mong loạn thế tha hồ tung hoành nhưng mà cũng mong có nhiều thời gian ngoạn cùng Phượng a

‘Chủ thượng……’……Lôi tủm tỉm cười nhìn Mị, ây da! chủ thượng thực quá sức đâu, xem công tử như thế mệt nhọc a, thật là……………

‘Ân?......’..Mị liếc xéo nhìn lôi, này tiểu tử ngày càng to gan cũng dám cười nàng a, xem ra dạo này hơi dễ dãi với bọn họ đâu. Thấy Mị mắt lạnh quét mình Lôi im bặt, mặt khôi phục vẽ lãnh tĩnh bộ dạng vô cùng nghiêm túc chính là bờ vai có chút run run a

‘Muốn cười cứ việc cười…’…….Mị nhếch miệng nhìn lôi, hừ dám cười thử xem

‘Ko ….ko thuộc hạ ko dám’ , Lôi trợn mắt, chủ thượng mỗi lần nhếch miệng cười tức là ko có chuyện gì tốt a, giỡn sao nàng còn chưa kiếm được mỹ phu như ý a, …….

‘Chủ thượng,’ Vũ về, Lôi bình tĩnh nói, bây giờ có chuyện quan trọng đâu.

‘Gọi hắn vào,’ Mị gõ bàn nhẹ, động tác nhàn nhã……….xem ra sắp có việc vui

‘Chủ thượng’ , Vũ cúi đầu hành lễ mị, giọng điệu có chút phập phồng lo lắng

‘Nói……’…Mị nhàn nhã uống trà, động tác thập phần tao nhã tựa như thư sinh chính là hắn chính là kẻ quyền khuynh thiên hạ, hô phong hoán vũ a, chính là kẻ thích loạn phá tan tịch mịch đâu

“Là…Chu tước đường chủ thật ra là con thứ hai của thủ phủ Tô châu Lê Trác Hạ, 4 năm trước bị ép hôn cho nên rời nhà trốn đi sau đó gặp được chủ thượng, hôn phu của Lê Ngạo Nhiên là thái thú Tô châu Triệu Lang…….lần này hình như Chu đường chủ bị người nhà bắt về ép hôn,” Vũ cắn răng nói, mâu quang có chút rực lửa

‘Là a…’..Lê Ngạo Nhiên mĩ mạo hơn người xem ra Triệu Lang thật mê luyến hắn đâu, 4 năm vẫn chờ đợi a, Mị thở dài, nhưng khóe miệng có chút nhếch lên tiếp tục nhàn nhã thưởng trà. Lôi , Phong cùng Điện tủm tỉm cười xem ra Vũ đáng thương bị chủ thượng dở ma trảo a

‘Nghe nói Triệu Lang đã có chính phu cùng hai vị sườn quân rồi’ , Vũ chính là có chút nghiến răng nghiến lợi nói

‘Thì sao đâu, Lê Ngạo Nhiên hắn cũng đã 20 cũng nên xuất giá đi thôi,’ Mị tiếp tục nói

“Chính là hắn ko muốn…”…Vũ có chút ai oán

“Huh, sao ngươi biết…”……..Mị tiếp tục ép hỏi

“Là…là………”..Vũ có chút quẫn bách, nhìn Lôi, nhìn Phong lại liếc Điện, chính là ba người họ tiếp tục ngu ngơ a, coi như ko phải việc của mình, đùa sao, xen vào chủ thượng nhất định hội ngoạn chết bọn họ nha, đành phải hi sinh tỷ muội vậy, Vũ thật có lỗi, ba người có chút mặc niêm….30 giây

“Ân?......”..Mị ghé mắt nhìn Vũ, hắc hắc ranh con ta ko tin ngươi ko nói nha

“Là thuộc hạ chính …..chính là thích hắn…cho nên mong chủ thượng thành toàn……”Vũ cắn răng nói, đầu cúi càng thấp, mồ hôi có chút rớt ra, khổ a sao hắn lại có ngày như thế a, hỏi thế gian tình là chi đâu

“Uh, còn hắn thì sao,” Mị gật gật đầu rất chi bình tĩnh tiếp tục hỏi, nhưng mà mâu quang hiện rõ nét cười, mãnh khãnh bờ vai có chút run run , còn ba người kia cố gắng nén cười, mặt ai cũng đỏ như hồng quả

“ Hắn….hắn cũng ko từ chối……”…Vũ nghiến răng nói, tuấn tú khuôn mặt có chút ngượng ngùng

“Ha…ha……haaa…….ta nói, ngươi này ngốc nha đầu như thế đáng yêu đâu, cứ nói thẳng từ đầu là được cần chi như thế vòng vo a” , Mị ko nhịn được nữa cười lớn, còn ba người kia cũng bật cười ra tiếng, ôm bụng nhìn Vũ. Vũ ban đầu ngơ ngác sau đó hiểu ý có chút nghiến răng nghiến lợi nhìn ba người kia, ai oán ánh mắt vứt cho Mị

“Khụ…ko đùa nữa” , Mị khôi phục bộ dáng nghiêm túc nhìn Vũ, chính là khóe mắt có chút bán đứng a

“Phượng, lại đây…”….Mị thấy Phượng vẫy tay gọi hắn cười cười

“Ân………”..Phượng khẽ chào bốn người kia sau đó đến gần chỗ Mị, Mị lôi hắn vào lòng đặt lên đùi mình, Phượng kiểm có chút đỏ nhưng vẫn yên lặng ko cục cựa, bốn người kia mắt điếc tai ngơ, a di đà phật, phi lễ chớ nhìn a!!

“Có muốn hay ko ra ngoài ngoạn chút a” Mị ôn nhu cười nói hắn

“Ân?....”....Phượng khó hiểu nhìn mị, phượng mâu xinh đẹp khẽ chớp thật giống chú chó nhỏ thật đáng yêu đâu, Mị có chút ham muốn lôi hắn vào lòng hảo hảo gặm hắn một chút a, chính là……..Mị hơi thở dài

“Ngươi giúp ta cùng Vũ đi đến Tô Châu cầu thân”, Mị cười nói

Vũ ngạc nhiên nhìn Mị, mâu quang ẩn ẩn cảm động xem ra chủ thượng sắp xếp hết từ trước a

“ di…” .Phượng kinh ngạc nhìn Mị, càng thêm khó hiểu

“Vũ ngươi tự biết sắp xếp ba” , Mị liếc nhìn Vũ

“ là chủ thượng” , Vũ vui vẻ trả lời

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.