Phượng Mị

Chương 1: Q.2 - Chương 1: TIÊN TRI




Tân niên, năm mới…trong không khí vui mừng mọi người. Nhà nhà vui vẻ

Pháo hoa bay lượn đầy trời như chúc phúc cho một niên mới bắt đầu

Bỗng một đạo ánh sáng vụt xuống về phía chân trời, vẹt sáng như lưu tinh….xẹt ngang thiên , như một lời chúc mừng…một lời cảnh báo hay ……..một lối rẽ định mệnh…

Không biết ! không rõ! Cũng chẳng ai muốn tìm hiểu, bọn họ đang vui mừng với năm mới, không rảnh bận tâm việc khác, nhưng đối với một số người nào đó thì đó lại là một hồi sự khác

Nhật quốc

“ Bệ hạ, phát hiện thiên thạch rơi xuống”

“Ân…..như thế nào……”….

“ Có một lời tiên đoán”

“ Nói……”……

Tử mâu sơ hiện, nguyệt tộc hiện thế

Yêu nghiệt thiên hạ

Phá thế…….thương sinh

Đại lục một thống

Thịnh thế yên hoa…………

Tử mâu..tử mâu………đại lục một thống…….

Minh quốc

“ Ngươi nói tử mâu……chẳng phải……”…

“ Đúng vậy bệ hạ, trong thiên hạ này, tử mâu chỉ có một người”

“ Vậy ngươi nói phải làm sao”

“ Bệ hạ……ngươi nói phải làm sao ni”

Diễm Nguyệt quốc

“ Mị, lần này …”………

“ Ta biết, mọi việc cứ để ta lo”

“ Ta ko phải nói chuyện đó, ý ta là phượng, an toàn có lẽ sẽ rất nguy hiểm”

“ Hừ! kẻ nào động đến hắn, sát không tha………”…..

Đào Phượng hiên

Trời sang năm mới mang theo hơi lạnh của còn xót lại của tiết đông, từng cánh hoa đào nở rộ, lạc anh theo gió phi vũ, lãnh hương nhàn nhạt tràn đầy như thơ như họa. Dường như cảnh vật nơi đây dù như thế xinh đẹp cũng hoa dung thất sắc trước này thiên hạ. Ôn nhu mang theo không nói nên lời cổ mị hoặc rồi lại trong veo thuần khiết, một thân bạch y phiêu diêu trong gió, một đầu ô phát xinh đẹp phủ dài chấm đất, hắn đứng đó thiên địa như dung hòa, thanh lãnh…xinh đẹp

“ Không lạnh sao” , phủ tấm áo choàng tuyết trắng, âm thanh tuy trách cứ nhưng tràn đầy đau tích cùng sủng nịnh

“ Ân….Mị …..không lạnh, rất thoải mái…”…Phượng xoay người, nghiêng đầu nói, bộ dáng thập phần khả ái

Hắn không biết bộ dáng này của hắn có bao nhiêu mê người đâu, Mị thở dài, của nàng Phượng a, thật muốn đem hắn tàng đứng lên, vĩnh ko cho bên ngoài nhìn thấy rồi

Khẽ ôm lấy hắn, của nàng thiên hạ vẫn như thế gầy a!

Mị…………

Ân…………

Chúng ta bên nhau cũng gần 3 năm rồi đúng không

“ Ân, 2 năm 9 tháng lẻ 3 ngày……”.Mị cong khoé môi

“ Ngươi a! lúc nào cũng đùa được”

Này 3 năm không dài, cũng không phải ngắn. Ba năm này bên cạnh hắn thật hạnh phúc đâu, nàng ái hắn sủng hắn…..ngô! coi như đời này không uổng rồi, phượng cười khẽ

Này 3 năm qua đi, hắn lột xác biến thành càng thêm xinh đẹp, bỏ đi vẻ non nớt niên thiếu, càng thêm sức quyến rũ thành thục. Hắn dung hòa vừa thuần khiết vừa mị hoặc, đối lập nhưng cũng thật hài hòa khiến cho Phượng càng thêm hoặc nhân

Hắn, là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân! Nói cũng ko ngoa a!!

“ Phượng có chuyện gì sao?.”..Mị nghi hoặc hỏi, hôm nay trông Phượng có vẻ kì lạ

“ Ngô…. Ko có gì……”..Phượng ôn nhu cười,…như hoa khai hoa nở,…xinh đẹp mê người bỗng chốc làm cho Mị si mê.

Hắn chỉ cảm thấy, dường như sắp có việc xảy ra, bất an!...ngẩng đầu nhìn Mị. Của hắn thê, của hắn một đời ái, thật mong vĩnh bên cạnh nàng chẳng phân li rồi….nếu như vậy thật tốt……..Phượng khẽ cười……có lẽ hắn nghĩ quá nhiều rồi!!

Mị! nàng như thế giỏi, phải nên tin tưởng nàng mới là…..!!!

Nhưng mà cho dù hắn có tài giỏi đến đâu

Thực lực mạnh như thế nào

Chung quy không thể thoát khỏi trò đùa của số phận

Vòng xoáy định mệnh

Luôn quấn quýt dây dưa

Để rồi, yêu, hận, si, luyến…….

Triền miên, dai dẳng

Hợp…… tan, tan…hợp…..

Này tình, này ái…..

Cũng bắt đầu ……

Viết nên khúc ly ca

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.