Là diễm độc, thượng cổ kì độc, độc vô khả giải!! Ngân nguyệt thở dài
Oanh!!!!.....như sét đánh ngang tai….kì độc, vô khả giải……Phượng tâm hung hăng co rút lại, này cảm giác tâm như vỡ vụn…
Vô khả giải!! ko thể nào……
Nàng nói suốt đời này bên cạnh hắn
Ái hắn sủng hắn
Ko thể đi như vậy được
Ko khả năng………..
Ngắm nhìn dung nhan ái nhân, khuôn mặt nhợt nhạt ko huyết sắc, phượng mâu
đóng chặt…..vươn đôi ngọc thủ khẽ chạm vào nàng, này mi, này mắt, này
mũi…..
Mị….làm ơn tỉnh lại a! ….ngươi ko có ta làm sao bây
giờ…Mị….kia cao ngạo đích ngươi, tài khuynh tuyệt thế đích ngươi như vậy ngốc a, mũi tên đó ngươi thay ta đỡ…. Ngươi đau ta càng đau thập bội,
ngươi nha..ta đáng cho ngươi hi sinh nhiều vậy sao chứ!! ….
Khẽ chạm
nhợt nhạt hắn bờ môi, này bá đạo đích ôn nhu triền miên lưu luyến, Mị…ta đích Mị….ngươi yên tâm dù khuynh hết tất cả ta cũng sẽ cứu ngươi…chúng
ta còn có cục cưng đang chờ ni!! Mị…..Mị….ổn thôi, tất cả sẽ ổn
thôi!!!....
“ Ngân nguyệt, làm ơn cứu nàng……”
“ Ngươi… biết độc vô khả giải …”.Ngân Nguyệt lắc đầu thở dài
“ Nếu ta dùng nguyệt lực ni, Phượng giọng điệu kiên định….mâu quang sắc bén ko nói nên lời đích khí thế
“ Ngươi….”….Ngân Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía Phượng
‘ Ngươi có biết nguyệt bộ tộc mất đi nguyệt lực, đại giới phải trả sẽ như thế nào ko?’ , Ngân Nguyệt than nhẹ….thở dài……….
“ Không sao cả! chỉ cần nàng sống là tốt rồi! tốt rồi!” Phượng cười khẽ….mâu quang vẫn ôn nhu nhìn về phía Mị
“ Nếu như hắn tỉnh dậy biết thì sao đây,” Ngân Nguyệt vấn
“ Là a! nếu nàng biết nhất định sẽ tức giận rồi! !.....cho nên nàng ko
cần biết nha!!..”..Phượng xinh đẹp cười, âm thanh từ than nhẹ cũng
chuyển sang kiên định
Nhìn này kiên định đích Phượng, nữ tử xinh đẹp nằm kia…..Ngân Nguyệt mâu quang phức tạp.
Yêu là chi
Ái là gì?... ......
Ngân Nguyệt hắn sống hơn 200 niên, hắn ko hiểu, ko thấu cũng ko rõ….
Nhìn kia hai người hi sinh cho nhau, luôn nghĩ về đối phương….
Ngân Nguyệt ko rõ nhưng có chút hâm mộ
Nếu có người vì hắn như vậy…..có lẽ hắn chết cũng ko hối hận
“ Ngươi quyết định?” Ngân Nguyệt vấn lần nữa
“ Ân…..ko hối hận” , Phượng xinh đẹp nhãn thần kiên định nhìn Ngân Nguyệt
*****************************************************
Sáng sớm, ko khí có chút sương lạnh…..mang theo mùi hương thanh nhã tinh
khiết của hương đồng gió nội….một vài chú chim nhỏ líu lo…từ từ mặt trời xinh đẹp đích chói mắt nhô lên, ánh sáng nhẹ nhởn nhơ soi dịu khắp nơi, mang hơi thở ấm áp….mọi vật bắt đầu thức tỉnh…..
Một vài tia nắng
nghịch ngợm len lõi chiếu qua khe cửa….mang theo nhàn nhạt ấm áp phớt
nhẹ lên gò má người nằm trên giường….có chút chói mắt khiến cho y nhân
khẽ chớp mắt,….xinh đẹp lông mi rung động…rồi từ từ mở nhãn….xinh đẹp
nhãn thần…như hoằng nước trong suốt câu nhân, phượng mâu cao ngạo, sắc
bén….đôi mắt đẹp chứa đầy anh khí cũng đủ biết chủ nhân nó là kẻ bễ nghễ thiên hạ như thế nào. Mị cảm giác dường như nàng đã trải qua một giấc
ngủ thật dài…..khẽ xoay người cảm thấy một bàn tay níu chặt lấy vạc áo
mình…Mị khẽ cười….nhìn y nhân trước mặt, ngủ vô cùng an tường trông như
tiểu miêu, thập phần khả ái…..ôm chặt hắn vào lòng, cảm nhận hắn nhàn
nhạt mùi thơm thanh khiết khiết cho Mị an tâm nhiều lắm…
Còn nhớ lúc
đó khi mũi tên sắp đâm đến hắn, chưa bao giờ nàng lo sợ đến như thế!!
Một chút nữa thôi thì nàng sẽ mất hắn rồi!!... nghĩ đến đây Mị tâm tính
thiện lương đau vô cùng. Cũng may, tất cả đã ko sao rồi….ổn cả rồi!! Mị
ôn nhu nhìn hắn
“ Ngô…..!! Mị..?...”.Phượng cảm thấy dường như có ai
đó chăm chú nhìn mình, này nóng rực ánh nhìn, triền miên lưu luyến làm
cho hắn bất giác tỉnh dậy. Kia xinh đẹp đích nàng đang ôn nhu nhìn
hắn….tỉnh, nàng tỉnh rồi….Phượng vui mừng gọi Mị
“ Ân…..Phượng mệt rồi ngủ thêm chút nữa” , Mị vuốt hắn lọn tóc ôn nhu nói
“ Ta ko mệt…”…Phượng lắc đầu…hai tay ôm chặt lấy Mị…xém chút nữa là mất
đi nàng rồi!....Phượng chôn sâu trong này ấm áp hoài ôm….đôi bàn tay
siết chặt….Mị cũng ko phát hiện hắn đôi bàn tay run nhẹ…..nhất nhẹ!!...
“ Đúng rồi! ai cứu ta….” Mị nghi hoặc vấn….ngày đó tự dưng ngất đi, nếu nàng nhớ ko lầm dường như trúng độc rồi…….
“ Ngô….là Ngân Nguyệt” , Phượng nhẹ nhàng nói
“ Ngân nguyệt?......”
“ Hắn là tộc trưởng nguyệt tộc…..” Phượng đem lời Ngân Nguyệt nói cho Mị, đương nhiên là ko tính việc làm như thế nào cứu hắn.
“ Ân…” .ta đây phải cảm ơn hắn mới được, Mị hiểu rõ
“ Ko…ko cần! hắn đi rồi…” .Phượng giật mình nói
“ Sao vậy?” Mị nghi hoặc, Phượng có vẻ rất lạ, dường như đang bất an đều gì đó
‘ Ko có…..chỉ là…’..Phượng âm thanh dần nhỏ lại
“ Mị….”.
“ Ân……”..
“ Hứa với ta một điều được ko”
“ Sao cơ?”
“ Hứa với ta lần sau đừng lấy mạng mình ra nguy hiểm được ko” Phượng mâu quang trong suốt nhìn Mị, kiên định cùng cố chấp. Này phân đau ta ko
muốn chịu lần nữa, đau đến ko thở nỗi……
“ Ko được……” …..môi anh đào nhẹ nhàng phun ra hai chữ nhưng thập phần kiên quyết
“ Mị…”…….Phượng nhìn Mị….nhãn thần nhìn nhau, một ôn nhu cố chấp một bá
đạo kiên định. Ánh mắt giằng co kịch liệt, như vấn như đáp….ko nói nhưng mâu quang tràn đầy lời muốn nói. Vô thanh thắng hữu thanh!!
“ Nếu
thời gian quay lại lúc đó, ta một lần nữa vẫn thay ngươi chắn mũi
tên…” Mị nhẹ nhàng cười khẽ, tay nhẹ nhàng vuốt hắn khuôn mặt
“ Ta luyến tiếc! luyến tiếc ngươi bị thương nha……” .Mị thêm ôn nhu chạm hắn này mắt này mi
“ Cho nên khi an toàn của ngươi đảm bảo, ta hứa với ngươi nhất định ko
cho bản thân bị tổn hại, được ko?..”.Mị nhẹ nhàng nói, phượng mâu tràn
đầy ôn nhu cùng si luyến
“ Vậy còn ta, còn ta ni….chẳng lẻ ngươi ko
biết nhìn ngươi nằm trong vũng huyết , tâm ta biết bao đau” Phượng ngữ
nghỉ đau thương nói
“ Nhìn ngươi nhắm chặt mắt,….nằm đó ta biết bao
nhiêu tuyệt vọng….này đau này xót…..ta ko muốn gánh nha…ta thà ko tồn
tại trên đời này cũng ko muốn ngươi vì ta mà bị thương…”.
“
Ngô……” Phượng lời chưa nói hết đã bị chặn lại, nhẹ nàng triền miên, bá
đạo lại dai dẳng, này hôn như nhắn dùm đối phương có bao nhiêu ái, bao
nhiêu tức giận….nụ hôn như trừng phạt như cảnh cáo…khiến cho đối phương
có chút ngạc thở.!!!
“ Ngươi nói bậy gì đó!” Mị giọng điệu trầm
xuống…… “ nếu như còn nói những lời nguyền rủa về mình thì ngay cả ngươi nói ta cũng ko tha thứ, biết ko. Ta ko cho phép bất cứ kẻ nào gây
thương tổn đến ngươi, ngay cả chính ngươi cũng vậy…ngươi là của ta…này
môi, này mắt, này mi…này thân thể, này linh hồn…tất cả là của ta…của
ta……”…
“ Ngô…Mị…..ta…”.Phượng có chút bối rối
“ Ko sao rồi! tốt
rồi! mọi việc sẽ ổn thôi! Ta sẽ ko cho bất cứ kẻ nào tổn thương chúng
ta…..Phượng…ta đích Phượng….ko cần lo lắng, biết ko. Khẽ trấn an ôm hắn
vào lòng nhẹ nhàng vuốt ve, ôn nhu nỉ non…..”
“ Ân…”…nếu vậy thì tốt rồi…..tốt rồi….thời gian của ta ko còn nhiều lắm!!
Mị! thực xin lỗi thất hứa cùng ngươi rồi!
Ta ko cách nào vĩnh cùng ngươi, chấp chữ tay cùng giai lão
Xin lỗi! thực xin lỗi!.... nhưng ta ko hối, ko oán
Bên ngươi dù ngắn ngủi cũng thật hạnh phúc…
Mị….của ta yêu, của ta ái….Mị….Mị nha.!!!!!!!!