Nam Kiều cúi đầu liếc nhìn vòng tay đeo trên cổ tay trái: 17 giờ 43 phút 24 giây.
Đã qua giờ hẹn giữa Thường Kiếm Hùng và cô 3 phút 24 giây.
Nhưng Thường Kiếm Hùng vẫn chưa xuất hiện. Điều này khiến Nam Kiều nhíu mi.
Từ khi Nam Kiều mười sáu tuổi qua Đức du học, cô và Thường Kiếm
Hùng cũng chẳng mấy gặp nhau. Tính đến hiện tại, cũng đã mười năm có dư
rồi.
Thời gian trước, Thường Kiếm Hùng có gửi tới cô một bưu kiện,
nói cho cô biết anh đã kết thúc thời hạn năm năm nghĩa vụ ở Tây Tạng,
sau cùng đổi sang công tác tại công ty vận chuyển vũ trang của bố cô.
Nam Kiều không thích giao tiếp lắm, thậm chí phải nói là chán
ghét. Dẫu cho có đơn phương gặp, đối với cô mà nói cũng là một áp lực
lớn.
Cũng may, Thường Kiếm Hùng cũng không tính là người ngoài. Anh đến Bắc Kinh hẹn gặp cô, cô không từ chối.
Cái nơi Thế Mậu Thiên Giai này là do Thường Kiếm Hùng chọn, Nam
Kiều ở Bắc Kinh đã ba năm, nhưng lại chưa từng đến những khu CBD như
này, mặc dù chồng sắp cưới của cô là Chu Nhiên công tác ngay tại tòa cao ốc thương mại trong nước.
*CBD (Centre Business District): Khu trung tâm thương mại dịch vụ
Lúc này, bốn phía mênh mang mờ mịt, sắc trời u ám, trời nổi gió, từng hạt tuyết rơi xuống mặt đất khô ráo, rơi cả vào trong cổ áo cô. Cô hơi do dự, cuối cùng vẫn cài cổ áo bông lại.
Nam Kiều liếc nhìn di động, lo lắng có nên tìm số của Thường Kiếm Hùng hay không.
Càng gần đêm giáng sinh, người đến Thế Mậu Thiên Giai dần nhiều hơn.
Bên cạnh vang lên một giọng nói trong trẻo: “Mẹ ơi, mẹ xem chị gái kia kìa, vẫn còn dùng Nokia!”
Nam Kiều: “…”
Cô không biết nên vui vì đứa trẻ kia gọi cô là chị gái, hay là nên buồn vì dùng di động lỗi thời.
Người mẹ trẻ vỗ vỗ quở trách đứa trẻ, hướng ánh mắt áy náy về phía Nam Kiều.
Đúng vậy, vào cái thời kỳ dùng toàn điện thoại cảm ứng như này,
mà cô vẫn còn dùng Nokia 3120, chính xác là một người kỳ dị.
Thế nhưng, nếu như có người chú ý đến chiếc vòng tay trên cổ tay trái của cô, tất sẽ biết cô gái trẻ trung cao gầy này, tuyệt không phải là một thứ đồ lỗi thời, ngược lại còn là chiếc vòng có kỹ thuật khoa
học tối tân nhất của Geek.
Nam Kiều theo thói quen ấn cho điện thoại sáng lên, màn hình trống trơn, không có bất kỳ tin gì từ Chu Nhiên.
Đêm Giáng Sinh, Chu Nhiên nói với cô anh phải tăng ca.
Cô biết Chu Nhiên làm ở những cơ quan quốc tế này, một tuần làm
trên trăm tiếng đồng hồ là chuyện bình thường, đêm giáng sinh tăng ca,
cũng chẳng có gì lạ. Huống chi cô cũng bận chuyện của riêng mình, hai
người liền vui vẻ thành giao.
Chiếc điện thoại di dộng này, là bảy năm trước lúc Chu Nhiên bắt đầu theo đuổi cô đã mua, bên trên cũng chỉ có số của Chu Nhiên.
Cô lười biếng, bình thường rất ít khi đặt khóa màn hình, lúc
muốn liên lạc với Chu Nhiên, chỉ cần ấn vào chỗ liên hệ khẩn cấp.
Thường Kiếm Hùng vẫn chưa đến.
Nam Kiều rúc vào áo bông, thong thả bước giữa những cột đá cẩm
thạch, bỗng thấy ở phía trước có một chiếc Audi A8 lướt đến, rồi lại
nhanh chóng phanh lại giữa trong gió tuyết, dừng trước khu vực cấm.
Nam Kiều kinh ngạc.
Cô không chỉ quen thuộc tiếng phanh xe phóng khoáng sắc bén này, thậm chí ngay cả chiếc xe kia, cả biển số xe, cô cũng đều rất quen
thuộc.
Chu Nhiên?
Bước xuống xe là một người đàn ông anh tuấn, hiên ngang, nở một nụ cười ôn nhu mê người.
Chỉ là lúc này, nụ cười này không phải bởi nhìn thấy cô.
Nam Kiều đứng ở cột đá cẩm thạch, nhìn Chu Nhiên đi vòng qua
phía bên kia. Cô bởi lạnh mà sắc mặt đã tái nhợt, bây giờ lại phủ thêm
một mảnh âm u.
Chu Nhiên mở cửa xe, hai tay che mắt một cô gái trang điểm trong suốt, dẫn cô ta bước xuống xe.
Cô gái đó mặc một chiếc áo khoác phớt hồng, môi đỏ như anh đào, toàn thân toát ra khí lực thanh xuân phóng khoáng.
Bị Chu Nhiên ôm chặt từ phía sau, che hai mắt, cô ta dùng tay gỡ tay Chu Nhiên ra, khanh khách cười: “Anh làm gì vậy! Đáng ghét!”
Chu Nhiên vô cùng thân mật ấn cô gái đang giãy nãy vào trong lòng, ghé môi sát tai cô ta thầm nói:
“Mười, chín, tám, bảy…”
“Bốn, ba, hai, một”.
Nam Kiều cúi đầu tiếp lời, lẳng lặng nhìn người đến người đi tới Thiên Giai.
“Một”, môi chưa khép lại, Chu Nhiên đã thả tay khỏi đôi mắt cô gái.
Trong khoảnh khắc, hai bên Thiên Giai đèn hoa rực rỡ phát sáng theo thứ tự, tạo nên một khung trời kỳ bí.
Khúc nhạc “As is all around” vang lên, dưới màn trời, người đi
đường vốn rời rạc phân tán, bỗng như được âm nhạc đánh thức linh hồn,
đối mặt với Chu Nhiên và cô gái, ngay ngắn trật tự, cùng nhau hát ca
nhảy múa.
“Litin my fingers,
“ling grows...”
Giống như bộ phim giáng sinh “Tình yêu là trên hết” vui vẻ hát
múa. Vừa mới xuất hiện, liền khuấy động không khí lễ hội của Thế Mậu
Thiên Giai. Bầu trời không ngừng rơi xuống từng đợt hoa tuyết, cây thông Noel treo đầy quà, xe trượt tuyết và con tuần lộc của ông già Noel…
Người qua đường đều dừng chân lại, chụp ảnh liên tục. Ngạc nhiên nhất, tất nhiên vẫn là cô gái kia. Nam Kiều chăm chú nhìn cô ấy, thấy
trong mắt cô ta từ kinh ngạc vui sướng, dần biến thành sùng bái đắm say, xoay người lại đưa hai tay ôm cổ Chu Nhiên, khắp khuôn mặt đều tràn
ngập nhu tình mật ý.
Tiếp đó họ hôn nhau.
Nam Kiều không cần suy nghĩ, cũng biết Chu Nhiên nói những gì bên tai cô gái kia.
“…w I love you I always will,
My mind’s made up l,
There’ing, there’d…”
Nam Kiều cảm thấy buồn cười, nhiều năm về trước, vào cái đêm Chu Nhiên thổ lộ với cô, và đêm nay, cũng không khác nhau là bao.
Không ngờ đã qua nhiều năm như thế, anh ta vẫn còn dùng lại chiêu này.
Cô gái trẻ lúc này, vẫn ăn trúng phải cái vỏ ấy.
Nam Kiều cảm giác được dưới đáy lòng có một loại bóng tối, đang
mục nát ủ thối lan tràn. Cô nghe được tiếng loảng xoảng rơi, đó là tiếng chiếc hộp Pandora khi bị mở ra.
Cô ngửi được thứ mùi đó, là thứ mùi vị đố kị, phẫn nộ, xen lẫn cả cừu hận.
Những thức mùi này đối với cô thật xa lạ. Cô sắp sống tròn hai
mươi bảy năm, cũng chưa từng mạnh mẽ cảm giác được những cảm xúc này,
nhưng không có nghĩa là chúng chưa từng tồn tại.
Phụ nữ luôn tình nguyện tin tưởng người mình yêu.
Vì vậy việc khiến trái tim phụ nữ đổ vỡ, đó là chính mắt nhìn
thấy người mình yêu làm những chuyện đã làm với bản thân mình, lần nữa
làm lại với một người khác.
Nếu như tình yêu cũng có thể sao chép, vậy còn có thể gọi là tình yêu sao?
Nếu như đoạn thân mật này, không phải là của riêng cô và anh,
vậy thì cô chẳng qua cũng chỉ là một trong những phụ nữ anh ta từng chơi qua mà thôi.
Nam Kiều là một người phụ nữ lạnh lùng. Nhưng cũng không có nghĩa là cô không có tâm tình phức tạp.
Đó là tính người, cũng là bẩm sinh, cũng là hạn chế của mỗi một người phụ nữ.
Nam Kiều không phải là thần tiên, cũng không phải thánh mẫu,
nhìn người đàn ông chỉ còn một tháng nữa sẽ kết hôn với mình cùng một
người phụ nữ khác thân thiết bên nhau, không thể nào đè nén được cơn
giận.
Cô tinh tế cảm giác được, phẫn nộ đang cố gắng muốn thay đổi bản thân cô, muốn biến cô trở thành một người cô không muốn trở thành, một
người đàn bà méo mó, xấu xí, không ngừng khóc, chửi ầm lên, đánh nhau.
Cô chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã thấy sợ.
Vì vậy Nam Kiều lựa chọn nhanh chóng rời đi.
Tuyết rơi.
Mọi người đều đang hoan hô.
Đúng thế, một đêm giáng sinh thật tốt, hẳn cũng nên hát bài hát
đêm giáng sinh chứ, hẳn là nên chúc nhau rồi hôn nhau đêm giáng sinh
chứ.
Nam Kiều gỡ mũ áo xuống, tháo nút cột trên cổ. Bên trong ba mùa
đều mặc giống nhau, ăn mặc giản đơn đến cực điểm, áo sơ mi trắng, quần
jean.
Vào đông thì chỉ mang thêm một đôi ủng tuyết vừa mềm vừa cũ.
Ăn mặc mong manh như thế để cô có thể tỉnh táo kiềm chế.
Cô lấy di động ra, gọi vào số của Chu Nhiên.
Xuyên qua dòng người như nước chảy, cô vẫn có thể thấy được Chu Nhiên và cô gái kia đang ôm nhau.
Cô gọi ba lần, Chu Nhiên mới nhận máy.
“A lô”.
“Chu Nhiên”.
“Ừ?”
Nam Kiều ngừng thở, không nói gì. Cô dựa vào một nơi vắng vẻ ở Thế Mậu Thiên Giai, tiếng gió thét gào qua tai.
Chu Nhiên có chút phản ứng, đẩy cô gái ra một chút, dùng tay đè
microphone hòng che đi tiếng người huyên náo, giọng nói bắt đầu trở nên
dịu dàng.
“Tiểu Kiều, anh đang dùng cơm với đồng nghiệp ở ngoài, em đã ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi”. Nam Kiều lạnh lùng nhìn Chu Nhiên từ xa, nhàn nhạt nói.
“Ừm”.
Chu Nhiên ừm một tiếng, Nam Kiều ở phía xa xa, vẫn có thể lờ mờ
thấy được nụ cười trên mặt anh. Cô gái kia bĩu môi, không kiên nhẫn kéo
kéo áo anh ta, liền bị Chu Nhiên giơ một ngón tay lên môi, ý bảo cô ta
yên lặng một chút. Cô gái không vui, vươn bàn tay lạnh như băng cài nút
cổ áo của anh.
Chu Nhiên bất ngờ không kịp đề phòng, lạnh đến mức “A” lên một tiếng.
“Anh sao thế?”, Nam Kiều hỏi.
“…Không có gì, vừa rồi có một đồng nghiệp đùa anh, lon Coca hơi
lạnh chút”, anh ta dịu dàng cười nói, “Bọn anh tí nữa còn phải về công
ty tăng ca, tối nay về sẽ hơi khuya. Em cũng đừng ở công ty quá lâu,
trời đang đổ tuyết, lạnh lắm”.
“Ừm”, Nam Kiều nói. Ngừng một chút, lại lần nữa gọi tên anh ta: “Chu Nhiên”.
“Ừ?”
“Chia tay đi”.
“…”
Chu Nhiên bị dọa cho sợ hãi, lấy điện thoại xuống nhìn qua một
lượt, xác định Nam Kiều không hề tắt máy, mới áp lại bên tai, luống
cuống nói: “Tiểu Kiều, em nói gì thế?”
“Chia tay”, Nam Kiều đơn giản rõ ràng nói lại lần nữa.
“A!”, Chu Nhiên có chút đau khổ thở dốc, “Em đùa gì vậy?”. Thần
sắc ngưng trọng, cô gái kia không nhịn được nữa, bĩu môi, giậm chân,
nhưng anh ta vẫn không để ý, liền tức giận buông tay phải ra, bị Chu
Nhiên nắm cổ tay kéo lại, vỗ vỗ áp đầu cô ta vào trong ngực, cô gái lúc
này mới ngoan ngoãn ôm lấy thắt lưng anh ta, không động đậy.
Chu Nhiên vẫn nghĩ rằng cô nói đùa: “Tiểu Kiều, em không phải là Tiểu Kiều đúng không?”. Anh ta cố làm ra vẻ ung dung cười nói, “Có phải là Âu Dương Khởi không? Lại lấy điện thoại của Tiểu Kiều chơi chứ gì?”
Gió thồi vù vù, một mảnh lạnh lẽo mười thước bên ngoài, một mảnh tưng bừng nhộn nhịp, tiếng người ồn ào.
Chu Nhiên dường như đã nghe được gì từ điện thoại, đẩy cô gái ra khỏi ngực, nhìn xung quanh bốn phía, nghiêm túc hỏi: “Tiểu Kiều, em
đang ở đâu?”
“Anh đẩy nhẹ thôi”.
Nam Kiều lạnh lùng nói.