Nam Kiều bước vào thang máy, tay ấn vào tầng 15, chợt phát hiện cái nút không phát sáng.
Nam Kiều bèn từ tầng B3 ấn đến tầng 24, phát hiện tầng 16 sáng lên.
Hóa ra đây chính là thang máy dành riêng cho Lucid Dream. Nam
Kiều vẫn còn đang mãi suy nghĩ về tầng này, bên trong đã vang lên một
giọng nam trầm:
“Lucid Dream”
“Hoan nghênh bạn đã đến Thanh Tỉnh Mộng Cảnh”
“Lucid Dream”
“Hoan nghênh bạn đã đến Thanh Tỉnh Mộng Cảnh”
“Lucid Dream”
“Hoan nghênh bạn đã đến Thanh Tỉnh Mộng Cảnh”
Thêm ba lần như vậy nữa, đồng thời ánh đèn cũng chớp sáng. Nam
Kiều ngẩng đầu, không biết âm thành này từ đâu đến, như có như không,
hệt như nhà thôi miên đang nói chuyện vậy.
Đèn thôi nháy, Nam Kiều mới nhìn thấy rõ trên thang máy cótrang
trí bức họa “Cá và Chim” kết hợp theo nguyên lý hình học phi Euclid (1) . Chim và cá cùng sinh tồn, cùng dung hợp, dần biến hóa. Thiết kế như vậy khắp sáu mặt thang máy, khiến Nam Kiều hoa cả mắt.
Thang máy vừa mở, tiếng ầm ĩ đã đập vào mặt, xen lẫn cả tiếng đàn ông vui cười, tiếng phụ nữ thét chói tai.
(1) Hình học phi Euclid là bộ môn hình học dựa trên cơ sở phủ nhận ít nhất một trong số các tiên đề của Euclid. Hình học phi Euclid
được bắt đầu bằng những công trình nghiên cứu của Lobachevsky và được
phát triển bởi Bolyai, Gauss, Riemann.
Một nhân viên ăn mặc lịch sự nho nhã lập tức tiến đến đón: “Tiểu thư có đặt chỗ trước không?”, đó là một cậu trai trẻ rất anh tuấn.
Nam Kiều lấy ra thẻ, nhân viên phục vụ mỉm cười cúi người chào,
dẫn cô vào bên trong. Bên cạnh có hai ba phụ nữ đang túm tụm lại, một
người véo một cái vào hông của nhân viên phục vụ, cười ha hả. Người nhân viên nghiêng người tránh bị véo lần nữa, cúi đầu khom lưng cười nói:
“Xin lỗi, đụng phải quý cô”.
Lúc âm nhạc tạm ngưng, Nam Kiều hỏi: “Sao cậu lại xin lỗi”.
Nhân viên phục vụ thấp giọng nói: “Là quy định của ông chủ. Chỗ
chúng tôi là chỗ ăn chơi có nề nếp, nhưng cũng không thể nào đắc tội
khách được”.
Nam Kiều nhìn quanh bốn phía, quầy bar quả thực rất lớn, ở giữa
có một sân khấu hình chữ thập, sô pha và rượu quây thành nửa vòng tròn.
Sàn nhảy về đêm vẫn chưa bắt đầu, chỉ có mấy người đàn ông cường tráng
và phụ nữ dáng vẻ nóng bỏng đang vặn vẹo bên trên, câu dẫn tuyến thượng
thận của những người ở dưới đài bùng phát.
A12 cách vũ đài hơi xa, góc nhìn vừa đủ. Hai người Hầu Dược và
Cơ Minh đều đã đến, uống đã được mấy bình, tai nóng rần cả lên. Họ mặc
áo polo, tướng mạo cũng xem như là đoan chính. Hầu Dược thảnh thơi, Cơ
Minh dựng thẳng cổ áo, tóc dùng keo xịt, bóng loáng.
Họ vừa thấy Nam Kiều, liền nhiệt tình bắt chuyện, kéo cô xuống
ngồi giữa. Nói là bắt chuyện, chi bằng gọi là ép buộc. Cơ Minh rót cho
cô một ly rượu đầy, Hầu Dược đặt tay lên lưng cô, ngón tay không an phận vuốt vuốt mái tóc dài của cô.
Nam Kiều chỉ cảm thấy vị trí chính giữa này ngồi chẳng khác gì
bàn chông, không nhịn được dịch về trước. Lúc này âm nhạc về đêm đã vang lên những tiếng lớn, đâu đâu cũng vang lên những tiếng hoan hô đến đinh tai nhức óc. Hầu Dược nhân cơ hội dựa sát lại gần, môi dường như dán
sát vào tai cô, lớn tiếng nói: “Nam tiểu thư xinh đẹp như thế, thật chưa từng nghĩ đến! Trước chỉ luôn thấy Ôn tổng ra gặp đối tác đầu tư, có
phải là khinh thường chúng tôi không?”
Nam Kiều lại dịch về phía trước, Hầu Dược ngồi sát bên cạnh. Cô miễng cưỡng thuận theo nói: “Không hề có ý này”.
Hầu Dược tai đến miệng cô, la lớn: “Nam tiểu thư cô nói cái gì? Tôi không nghe rõ!”
Nam Kiều ngửi thấy mùi rượu khắp thân anh ta, cái tai mập đo đỏ, chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm, dứt khoát hướng vào tai anh ta quát: “Tôi nói tôi không có ý đó!”
Hầu Dược cười to, Cơ Minh rót hai ly rượu trước mặt cô: “Nam
tiểu thư cũng xem như là ôm đàn tỳ bà che đi nửa mặt, ngàn hô nghìn gọi
mới chịu lộ diện, không uống hai ly rượu này, vậy thật là khinh thường
chúng tôi. Mấy người đầu tư như chúng tôi đây cũng khổ lắm, người nào
lập nghiệp cũng liên hệ chúng tôi để đầu tư, chúng tôi cũng xem xét một
chút. Nhưng mà người sáng lập lại chẳng chịu đứng ra, lại phái cánh tay
của mình ra đàm phán, chúng tôi cũng thật khó mà xử lý, Nam tiểu thư, cô thấy có đúng hay không?”
Nam Kiều nhìn hai ly rượu giống như nhìn hai ly nước vậy, bên
trong còn nổi cả đá. Cô nhìn chằm chằm vào bình rượu kia, trên đó viết
“Vodka”.
Nam Kiều cũng không biết số độ của Vodka này là nhiều hay ít,
nhưng đã đến cái nơi này rồi, cô cũng không biết nói gì để giải vây.
Có thể vào lúc này, phụ nữ chỉ cần nhõng nhẽo một chút, tỏ vẻ
yếu đuối một chút, cầu xin một chút, chuyện này hẳn sẽ qua. Thế nhưng
Nam Kiều là một người ngay thẳng, không khom cúi dẫu chỉ một
chút.
Cô phiền muộn uống hết một hơi, uống hai ly Vodka trong yên
lặng, sảng khoái uống sạch, đá trong ly vẫn còn chưa tan hết.
Hầu Dược và Cơ Minh nhìn nhau, ngay lập tức gọi nhân viên phục vụ: “Rót rượu, rót rượu!”
Nam Kiều lúc ngước đầu lên đã bắt đầu muốn xỉu. Rượu nhập khẩu
này rất đậm, khí nóng dưới bụng chợt lan ra toàn thân, toàn bộ thần kinh bị kích thích hưng phấn, sự hưng phấn này khiến cô không cách nào khống chế được, khắp người bỗng trở nên nhẹ bỗng.
Bên giá thập trên vũ đài, ba người đàn ông Đông Âu trang điểm kỳ dị bàn chân thô to, quần lụa đen, nửa người trên quấn một lớp áo da màu đen, để lộ ngực trần. Họ vừa múa vừa hát, vô cùng mạnh mẽ, lại thêm ba
đoàn người kỳ dị như vậy nữa khiến cho bầu không khí bỗng chốc như thiêu đốt.
“Kazuky! Kazuky! Kazuky!”, dưới sân khấu, trai gái hét khèn cả giọng, điên cuồng nhảy múa theo.
Nam Kiều cảm giác bản thân sẽ chết chìm giữa những tiếng gầm thét này.
Lúc này có một nhân viên phục vụ có chút khác với người thường
bước đến, mang âu phục tây trang, là một người đàn ông khá tuấn tú. Nam
Kiều không hề biết, ở cái nơi như Lucid Dream này, tiêu tiền đến một mức độ sẽ đạt thành tiêu chuẩn, sẽ được quán bar chiếu cố, quản lý sẽ đến
tự mình tiếp đãi.
Hầu Dược và Cơ Minh cười ha hả, đẩy Nam Kiều qua: “Chúng tôi lúc nãy đều đã xem qua, bây giờ đến lượt Nam tiểu thư!”
Lúc đứng lên, Nam Kiều bỗng đầu váng mắt hoa, suýt thì ngã nhào
vào người quản lý quầy bar. Một đôi tay ấm áp đỡ dưới xương sườn cô, dìu đỡ cô dậy.
“Cẩn thận”, người quản lý kia lãnh đạm nói, thanh âm trầm thấp, nhưng trong huyên náo lại vô cùng rõ ràng.
Hơi thở mát mẻ của người đàn ông lướt qua mặt cô, mang theo mùi
hương bạc hà, cô nhạy cảm nghe ra được còn có chút vị thuốc lá.
Nam Kiều khá kém trong việc khống chế bản thân lúc say, liền cười ra mấy tiếng “ha ha”.
Người quản lý quầy bar vẫn duy trì nụ cười lịch sự tao nhã,
nhưng có thể nhìn ra được, nụ cười của Nam Kiều khiến anh ta cảm thấy kỳ quái.
Nam Kiều một tay ôm bụng, một tay lắc lắc: “Thất lễ rồi… Anh đừng chạm vào tôi, thật sự…Nhột chịu không nổi”.
Những lời này bị tiếng nhạc hãm xuống, Hầu Dược và Cơ Minh ngẩn
người nhìn quản lý quầy bar và Nam Kiều, còn tưởng người quản lý đang
nói chuyện cười gì.
Nam Kiều mở to mắt nhìn người quản lý quầy bar này, liền cảm giác người này cũng không tồi.
Nếu nói Chu Nhiên khi trưởng thành tuấn tú, người này so ra còn tốt hơn mấy lần.
Bởi trên người anh ta không hề có nửa điểm “tận tâm” nào, mà lại thoải mái, thông thấu, chỉnh tề.
Cái cảm giác “tận tâm” này, cả người sẽ cảm thấy ngấy, giống như khi sờ một cái, trên tay dính đầy dầu vậy.
Nam Kiều nói: “Tôi hình như đã từng gặp anh”.
Người quản lý quầy bar cười nhạt nói: “Vậy sao?”
Nam Kiều khó nhọc nhớ lại, nói: “…nhưng thật sự không nhớ là gặp ở đâu”.
Cô bỗng nhiên ý thức được bản thân có chút ngớ ngẩn, đây rõ ràng là bắt chuyện mà?
Nam Kiều đời này vậy mà lại đi bắt chuyện người ta?
Cảm giác đầu tiên, chính là có chút xấu hổ, may mà trên mặt phủ một tầng rượu, không nhìn ra được vẻ ngượng ngùng.
Người quản lý quầy bar rất nhanh liền hóa giải cảm giác xấu hổ này của cô. Hắn giơ tay ra: “Thời Việt”.
Nam Kiều cũng giơ tay ra: “Nam Kiều”.
Đầu ngón tay vừa chạm, tay của Nam Kiều không tự chủ được liền
run lên một cái, loại động chạm này có chút nhột, khiến tay cô có chút
vô lực.
Thời Việt đưa một bao da cho cô. Nam Kiều lật xem, bỗng nhiên như bị điện giật.
“Có thể nào rẻ chút hay không?”
Trên người cô mang theo ba nghìn đồng. Ôn Địch khi đó đã kín đáo đưa cho cô, cô nghĩ đó là khoản phí chiêu đãi, đó có thể xem như là một khoản tiền lớn.
Một bình rượu ở đây còn mắc hơn cả hệ thống điều khiển máy bay
cô cực nhọc nghiên cứu ba năm trời, lúc này Nam Kiều đã có chút say, rất muốn mượn rượu ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của ông chủ quán
bar này.
Thời Việt cũng không vì thế mà thay đổi sắc mặt, vẫn tao nhã nở nụ cười, đổi rượu cho cô.
Ba nghìn đồng, chỉ là giá của một chai rượu hạng trung. Nước
trái cây ở đây cũng phải mấy trăm một ly, nhưng tất nhiên không thể nào
thỏa mãn được hai kẻ đầu tư kia.
Nam Kiều khẽ cắn môi, lấy một chai Agave 2998 đồng. Sau đó lấy từ trong túi ra một xấp tiền giấy, đưa cho Thời Việt.
Thời Việt mỉm cười: “Qúy cô trả tiền?”
Nam Kiều gật đầu: “Tôi mời họ”.
Thời Việt cúi đầu cười. Đôi môi dày, khóe môi sắc sảo, môi dưới
một đường lõm vào. Khi cười, khóe miệng liền vẽ ra một đường cong vi
diệu.
Nam Kiều cảm giác choáng váng, cắt ngang nụ cười của hắn, nói: “Không cần thối”.
Thời Việt ngẩng đầu vừa cười vừa tốt bụng nhắc nhở: “Nam tiểu thư, còn có 15% phí phục vụ nữa”.
“…”
Một đồng tiền khó làm nên anh hùng hảo hán. Nam Kiều rất ít khi
tiêu tiền ở những nơi như thế này. Thi thoảng đi ăn ở bên ngoài, lúc
tính tiền cũng là Chu Nhiên trả, cô chưa bao giờ biết
được những chuyện đơn giản này cũng có thể khiến cô rơi vào tình huống
ngượng ngùng.
Nam Kiều mở miệng rồi lại khép miệng, cố gắng vài lần, cuối cùng khó nhọc lên tiếng: “Vậy tôi chọn bình khác”.
Thời Việt khẽ cười, đóng nắp rượu lại, nói: “Nam tiểu thư lần
đầu đến đây, phí phục vụ được miễn. Nếu để lại số điện thoại, trở thành
hội viên VIP của chúng tôi, sau này sẽ thường xuyên được gửi đến ưu đãi
định kỳ và tin tức biểu diễn”.
Nam Kiều chần chừ một chút, nói: “Tôi không dùng điện thoại”.
Thời Việt cười nhạt, ánh mắt sâu đen thăm thẳm liếc nhìn cô,
không miễn cưỡng nữa, đứng dậy đến chỗ Hầu Dược và Cơ Minh trò chuyện.
Anh ta cùng với hai người kia chuyện trò vui vẻ, hoàn toàn khác với vẻ
lịch sự và xa cách khi đối mặt với cô, cầm danh thiếp và số điện thoại
của hai người họ.
Gần hai phần ba bình Agave bị rót vào bụng của Nam Kiều.
Nam Kiều mỗi khi muốn nhắc đến vấn đề đầu tư, liền bị Hầu Dược
và Cơ Minh ngăn lại. Đến cuối cùng cô cũng nhận ra, nói một câu: “Nam
Kiều tôi tối nay uống nhiều đến thế, chẳng nhẽ còn thiếu thành ý sao?
Bản kế hoạch hai vị cũng đã thấy từ trước rồi, mong hai vị có thể nghĩ
lại một chút”.
Nói xong, cô liền không nói thêm một câu nào nữa, mặc cho bọn họ uống rượu.
Uống nhiều rượu sẽ khiến con người ta nhớ nhiều chuyện ở quá
khứ, ví như về Chu Nhiên. Chuyện quá khứ tràn về càng nhiều, cô cũng
uống càng nhiều. Cứ như thế mơ mơ màng màng chẳng biết đến mấy giờ, Nam
Kiều chỉ cảm thấy xung quanh đều là quỷ nhảy múa, còn cô thì lại giống
một đám mây trắng bị vây hãm vậy.
Rốt cuộc thì cuộc vui cũng tàn, Hầu Dược và Cơ Minh đỡ cô ra
ngoài, còn cô lại vô cùng trấn tĩnh, cự tuyệt bọn họ. Vừa mới giãy ra,
ngay tức khắc cô liền ngã xuống sô pha.
Trước ghế sa lông có hai người đàn ông.
Một người trong số đó nói: “Anh Thời, cô gái này động chạm gì đến anh sao?”