Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng
không ai không cảm thấy Thời Việt và người phụ nữ xa lạ bên cạnh anh
đúng thật là một đôi tương xứng.
Hai người họ tuy không mang khí chất của người trong giới giải trí.
Nhưng Thời Việt trong giao tiếp lại sảng khoái cởi mở, xử sự như một
người từng trải, chu đáo mà thỏa đáng, không hề khiến người khác cảm
thấy mình lọc lõi hay gian trá. Anh dường như nhớ kỹ tên và sở thích của từng người, dù là nam hay nữ, dẫu là với người đại diện xảo quyệt của
các ngôi sao hay là các ngôi sao lớn nhỏ nổi tiếng, anh đều có thể gãi
đúng chỗ ngứa của bọn họ.
Còn Nam Kiều thì nói năng thận trọng, lễ nghi khéo léo, lãnh đạm mà khí
chất, lúc Thời Việt gặp gỡ mấy người sản xuất cùng với đạo diễn thì sẽ
thuận tiện giới thiệu Lập tức phi hành với họ, nhưng cũng không tiết lộ
đầy đủ tên họ và thân phận của Nam Kiều. Nam Kiều chỉ nói vài câu giới
thiệu sản phẩm của Lập tức. Nếu như đối phương có nhã ý muốn hợp tác thì sẽ gọi Q Ca qua.
Thi thoảng cũng sẽ có mấy người phụ nữ đến bắt chuyện với Nam Kiều muốn
dò xét tìm hiểu cô hoặc muốn mượn cô tiếp cận Thời Việt. Còn Thời Việt
xem Nam Kiều như sở hữu của riêng mình, mọi thứ đều thay cô từ chối: “Cô ấy không phải là người trong giới”.
Thời Việt nhìn Q Ca ở phía xa đang bị vây giữa không ít người trao đổi
số điện thoại và danh thiếp, nói với Nam Kiều: “Ai nói em không biết
giao tiếp vậy, anh thấy em vừa rồi làm rất tốt đấy”.
Nam Kiều thản nhiên nhìn anh, anh đang khích lệ cô. Nhưng cũng bởi có
anh bên cạnh giúp đỡ mà chuyện giao tiếp với người khác dường như cũng
không mấy khó khăn.
Thời Việt giơ tay lên lau khóe miệng cô: “Trang điểm lại một chút”.
Lúc nãy mới ăn mấy thứ không cẩn thận nên son hơi trôi. Nam Kiều nhíu mày: “Em đi giải quyết”.
Thời Việt mỉm cười: “Đi thôi”.
“Thời tiên sinh!”
Susie cuối cùng cũng tìm được cơ hội tiếp chuyện, cô tươi cười trong sáng bước lại chỗ Thời Việt.
“Em là Susie, là diễn viên ký hợp đồng với công ty Á Ngu”. Cô ta nghiêng đầu cười, dí dỏm nói: “Anh chắc cũng biết em, em diễn vai Cẩm phi trong “Truyền kỳ Minh cung””.
“Vậy sao”, Thời Việt lịch sự mỉm cười, “Tôi biết hoàng thượng rất sủng
ái cô ta, lại còn xem cô ta như là quân cờ hy sinh. Tôi rất thích vai
diễn này của cô”. Anh suy ngẫm một lát rồi nói: “Rất tự nhiên, khắc họa
rất tốt sự ngây thơ và đấu tranh trong nội tâm”.
“Thật vậy sao?!”, Susie thật sự rất ngạc nhiên vui vẻ, ngay cả Chu Nhiên đôi lúc chê cười cô nói cô đời này chỉ cần an tâm làm bình hoa di động
là được rồi, nhưng Thời Việt lại khen cô diễn tốt! Cô vốn dĩ rất dụng
tâm vì vai diễn này, bây giờ nghe Thời Việt nói như thế liền có cảm giác như gặp được tri âm cho nên ánh mắt nhìn anh cũng khác đi rất nhiều.
“Thật vậy”, Thời Việt chân thành mỉm cười gật đầu. Đúng lúc này có một
phục vụ viên bưng khay cốc vội vã lướt qua, Thời Việt lịch sự kéo vai
Susie sang một bên: “Cẩn thận”.
Sự cẩn thận chu đáo này chạm vào thân thể nhỏ bé khiến tim Susie đập
loạn lên. Khuôn mặt Susie nhỏ nhắn xinh xắn, khung xương cân xứng tinh
tế, trước mặt Thời Việt cao to trông chẳng khác chi một con thỏ nhỏ. Cô
ngẩng đầu nhìn dung mạo tuấn tú của Thời Việt, gương mặt ửng hồng.
Một người đàn ông không những hiểu được mình mà còn khen ngợi mình, phụ
nữ sao có thể không động tâm đây? Susie cũng chẳng phải kẻ ngu, cô biết
Chu Nhiên giàu có thấy cô tuổi trẻ xinh đẹp nên chỉ muốn chơi đùa một
chút mà thôi, vốn chẳng muốn kết hôn với cô, thật sự thì cả hai đều có ý đồ của riêng mình. Nếu uốn chen vào được giới giải trí thì vẫn là phải
tự mình kết giao với các đạo diễn hoặc nhà sản xuất, vân vân…
“Thời tiên sinh, anh có cảm thấy chúng ta có cơ hội hợp tác không?”.
Susie nở một nụ cười mê người. Cô bắt đầu thể hiện ra mọi kỹ xảo quyến
rũ người khác của mình. Diễn viên được đào tạo chính quy ấy mà, giơ tay
nhấc chân đều có sự kiểm soát đặc biệt, luôn biết được bản thân khi nào
thì động lòng người nhất.
Thời Việt vẫn duy trì nụ cười lịch sự: “Tôi đã nhìn thấy người đại diện
của công ty cô, Á Ngu rất xem trọng việc hợp tác với Thời Gian Hải, hy
vọng có thể được nhìn thấy cô trong show”.
Nghe vậy Susie vui đến không biết trời đất, nhìn thấy chung quanh đã có
vài người bước ra sàn khiêu vũ liền không còn dè dặt chi nữa, mạnh dạn
đưa ra yêu cầu: “Thời tiên sinh, có thể khiêu vũ với nhau một điệu
không?”
Thời Việt mỉm cười: “Tô tiểu thư nguyện ý cùng khiêu vũ với Thời Việt
tôi, đó là vinh hạnh của tôi, nhưng chỉ e là bạn trai cô lại không vui
thôi”.
Susie quay đầu, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt đen thui của Chu Nhiên đang cầm ly rượu cách đó không xa.
Thời Việt hướng cô nâng ly, cười nhẹ: “Bạn gái tôi tới rồi, Tô tiểu thư, hẹn gặp lại”.
Nam Kiều và Thời Việt bước vào vũ đài.
Nam Kiều bám vào vai anh, chầm chậm cùng anh nhảy theo nhịp, thản nhiên nói: “Anh thật có kinh nghiệm dụ dỗ phụ nữ”.
Thời Việt khẽ cười nói: “Ghen à?”
Nam Kiều nhìn về phía bên kia đã mỗi người một hướng: “Thà phá mười đền miếu, chớ phá nhân duyên người[1]”.
Thời Việt nói: “Anh là vì tốt cho người ta thôi mà”. Anh cười, nụ cười mang theo cả ý say.
Nam Kiều tỉ mẩn nhìn khuôn mặt anh, cảm thấy anh cười lên trông rất đẹp, nói: “Lúc em vừa mới gặp anh không hề nghĩ anh thích cười đến thế”.
Thời Việt kéo cô lại sát hơn, nói: “Người đẹp trong lòng, tất nhiên phải cười rồi”.
Nam Kiều thờ ơ nói: “Anh lại vô sỉ”.
Thời Việt mặt dày nói: “Anh thấy em rất vui mà”.
Nói rồi tay anh khẽ men dọc theo xương sườn cô.
Nam Kiều khẽ run, nở nụ cười, giọng nói có chút tức giận:
“Thời Việt!”
“Em xem, em cũng cười rất vui vẻ đấy chứ?”
Nam Kiều áp chế để không bật cười thành tiếng, âm thầm gắng sức cố đẩy tay Thời Việt ra.
“Chu Nhiên biết sao?”, Thời Việt không chút lưu tâm tới chống cự của cô, thấp giọng ghé tai cô hỏi.
Nam Kiều lắc đầu, khẽ uy hiếp anh: “Buông ra! Không buông ra em tức giận đó!”
Thời Việt lắc đầu: “Thật là không đáng với danh xưng bạn trai chút nào”. Anh cười xấu xa, đôi tay càng không an phận mà phủ lên nơi nhột nhất,
khẽ vuốt ve.
“Ha ha!”, Nam Kiều cuối cùng nhịn không nổi nữa, mất kiểm soát, chỉ đành bật cười. Gương mặt cô trước nay chưa từng thả lỏng đến vậy, càng giãy
giụa hơn. Thời Việt nắm cổ tay cô, người ngoài nhìn vào thì giống như
Thời Việt đang nói gì đó với cô, Nam Kiều cúi đầu mỉm cười, bộ dáng như
là trốn tránh. Ái muội đến mức khiến người ta để ý.
Chu Nhiên thấy thế thì rất ngạc nhiên, ngạc nhiên rồi sau đó biến thành phẫn nộ, ghen ghét, cảm xúc vô cùng hỗn tạp.
Nam Kiều lúc ở bên cạnh anh có lúc nào cười như thế! Nhưng cô ta giờ đây lại vui vẻ cười đùa, liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác, bộ dáng
này trước đây anh ta chưa từng thấy qua!
Mà Thời Việt lại còn ngang nhiên hôn cô, ngay trước mặt mọi người, ngay
trước mặt anh ta, không chút kiêng nể ai mà hôn sâu Nam Kiều trong vũ
đài.
Chu Nhiên sao có thể không ghen ghét dữ dội? Anh ta vẫn luôn cảm thấy
người phụ nữ này là của anh ta, một người phụ nữ cứng nhắc, hiền lành,
không có chút tình thú nào, nếu gia đình cô ta không có bối cảnh tốt thì sẽ có người đàn ông nào ưu tú ngoài anh ta thèm để mắt tới sao? Anh ta
chưa từng ngờ rằng sau khi chia tay anh ta thì Nam Kiều sẽ ở cạnh người
đàn ông khác. Dẫu sao cũng đã bên nhau mười năm, anh ta biết rõ Nam
Kiều, ngoại trừ Lập tức phi hành ra thì cô ta căn bản không có hứng thú
với đàn ông! Cô ta là một sinh vật vô tính!
Nhưng anh ta thật không ngờ rằng hôm nay cô ta lại trang điểm và ăn mặc
phong tình mà mê hoặc đến vậy, lại còn cười đùa trong lòng người đàn ông khác, nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn của người đàn ông khác, khóe miệng nở
nụ cười ngọt ngào. Anh ta không hề biết được người phụ nữ bên anh ta bảy năm qua còn có thể khiến trái tim anh ta điên đảo đến thế.
Không sai, anh ta bôi nhọ Nam Kiều, hãm hại Nam Kiều, đó là bởi vì anh
ta, bởi tận sâu trong trái tim anh ta luôn có một loại định kiến rằng
người phụ nữ Nam Kiều này là của anh ta, bắt đầu ngay từ cái nhìn đầu
tiên khi anh ta gặp cô ở buổi tiệc sinh nhật của bố! Cứ xem như là anh
si mê đi, anh chính xác từng điên cuồng theo đuổi cô, từng thích cô.
Ngoại trừ cô, anh chưa từng có ý nghĩ sẽ sống chung cả đời với người phụ nữ nào khác.
Cho nên anh ta nuốt không trôi cái cảnh cô vui vẻ bên thằng đàn ông khác!
Nam Kiều bước xuống vũ đài, Thời Việt đứng bên cạnh cầm trái cây, Chu
Nhiên đi đến đứng sóng đôi cạnh Nam Kiều, cười lạnh nói: “Ai đây, ngủ
chung với cô à?”
Nam Kiều lạnh lùng nói: “Anh nói gì?”
“Không ai thèm đầu tư cho nên mới ngủ cùng với tên đó à?”
Nam Kiều nói: “Chu Nhiên, tôi thật sự khinh thường anh”.
Chu Nhiên sờ một cái lên vòng hông trần của cô, nói: “Càng lúc càng thú
vị nhỉ, có phải lần đầu tư sau lại muốn đổi bạn giường không?”
Nam Kiều hất ly rượu vang trong tay lên mặt Chu Nhiên.
“Cô…”
“Có gì thì từ từ nói, muốn động thủ à?”
Câu mắng chửi kia Chu Nhiên còn chưa nôn ra khỏi miệng thì đã bị Thời
Việt cắt đứt, anh kéo Nam Kiều vào lòng nói xin lỗi với Chu Nhiên: “Là
Chu tiên sinh phải không? Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu. Bạn gái
tôi tính khí có chút nóng nảy, anh đừng để ý”.
Thờ Việt mét chín, cao lớn đĩnh đạc, toàn thân toát ra khí tức mạnh mẽ,
Chu Nhiên trước mặt anh ngay lập tức lâm vào thế yếu. Anh ta hừ một
tiếng tức giận rời đi, sẵn tiện cầm lấy tờ khăn ăn của nhân viên phục vụ lên lau mặt.
Dẫu sao thì tâm tình của Nam Kiều cũng không tốt, cô buồn bã uống rượu,
Thời Việt cùng uống với cô, thi thoảng lại nói đùa vài câu chọc cô cười.
Chu Nhiên cùng mấy người anh em uống mấy tợp rượu, cũng bởi chẳng còn
chút hứng thú nào tiếp tục tham gia bữa tiệc nên ra ngoài lái xe rời đi. Ngờ đâu khi đến cạnh hồ nước thì sau gáy liền bị đập một phát đau
điếng, sau đó dần mất đi tri giác.
Nam Kiều đã ngà ngà say muốn về phòng nghỉ ngơi. Cô ở ngoài WC đợi Thời Việt một lúc lâu mới thấy anh rửa tay đi ra.
Cô ngã vào vòng tay anh, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đè cả lên tay
anh, ngửi tới ngửi lui trên người anh, nói: “Ở trong đấy lâu thế, thối
quá đi”.
Thời Việt buồn cười: “Nói bậy”.
Nam Kiều híp đôi mắt thon dài lại: “Không thế thì sao?”
Thời Việt không muốn đấu võ mồm với cô, nửa kéo nửa ôm đưa cô đi đến một căn phòng trong sơn trang. Lúc đi, Nam Kiều bỗng nhiên nghe thấy bên
ngoài có tiếng hét: “Ôi trời ơi! Có người uống say rớt xuống hồ rồi!”
Cô từ lan can nhìn xuống, nương theo ánh đèn trăng trắng của sơn trang
mà lờ mờ thấy được có rất nhiều người đang vây lại bên hồ, loáng thoáng
nghe có tiếng người nói: “Quần áo đều bị lột hết ra ném lên bờ rồi!”
“Uống nhiều quá nên muốn nhảy xuống hồ bơi cho mát hả? Ha ha ha…”
“Ôi trời ơi! Đây không phải là Chu Nhiên sao? Mau mau mau cứu tỉnh anh ta!”
…
Người ở dưới tuy rằng không ai ngang nhiên cười nhạo nhưng Chu Nhiên lõa thể, nửa người nằm trong phao, nửa người gục lên bờ trông thật quá xấu
mặt.
Nam Kiều nhướng ánh mắt chếch choáng say nhìn Thời Việt: “Hả?”. Cô đang
cười, cười rất vui vẻ, cười như đang nói: “Chuyện tốt này là anh làm đấy hả?”
Thời Việt cười ha ha mở cửa đưa cô vào phòng.
Thời Việt nghiêng người bật điện, Nam Kiều vươn tay đẩy anh áp lên cửa.
“Anh thật rất ma tính”.
Ánh mắt cô say mê khẽ nói bên gáy anh.
[1] Nguyên văn: Ninh chiết thập tòa miếu, bất phá nhất nhân hôn.