Phượng Náo Thiên Hạ: Thần Y Vương Phi

Chương 9: Chương 9




Sáng sớm hôm sau BÁCH LÝ MẠCH vẫn như thường ngày chuẩn bị bữa sáng cho mọi người, dọn sẵn trên bàn trong phòng đợi sư phụ và sư muội thức dậy.

Chào buổi sáng, sư huynh hjhj.. Hôm nay NHƯỢC LY mặc y phục màu đỏ, tóc thì dùng 1 cây mộc trâm đơn giản cài lên. Cây trâm này là quà sinh nhật lúc 10 tuổi BÁCH LÝ MẠCH tự tay làm tặng NHƯỢC LY.

Không tự chủ được nhìn tinh linh đáng yêu này. NHƯỢC NHI năm nay đã 13 tuổi rồi, bây giờ đã có dáng dấp của một mỹ nhân rồi. Nếu sau này lớn lên không biết sẽ rung động biết bao người...hắn dám cam đoan nàng sẽ là một tuyệt đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Nếu sau này gặp lại có nhận ra được NHƯỢC NHI? Hắn đang suy nghĩ cái gì ah? NHƯỢC NHI chỉ là một đứa nhỏ thôi. Hắn năm nay đã 25 rồi lớn hơn hẳn 1 giáp ah..

Sư huynh, sư huynh, sư..... Huynhhhhh!! huynh đang nghĩ gì mà ngây ra vậy? Khó chịu ở đâu sao?? Nàng đã gọi hắn vài lần rồi mà hắn cứ ngẩn ra...mặt nàng dính gì sao?? Đưa tay lên xoa xoa trên mặt, không có mà, mặt muội đâu có dính cái gì chứ??

Nhìn thấy động tác đáng yêu hắn không nhịn được phì cười... Thật là chẳng lẻ đã định hắn thua dưới về nàng sao?

Đang làm gì mà nháo như vậy? Con lại chọc cho NHƯỢC NHI giận sao?? Câu đầu nói với NHƯỢC LY, câu sau là hỏi BÁCH LÝ MẠCH.

Nào có! Con làm sao dám chọc giận NHƯỢC NHI chứ.

Xì... Tha cho huynh đó. NHƯỢC LY hất hàm làm dáng như "Ta là đại nhân tha thứ cho tiểu nhân huynh "

Ha ha ha..cả hai đều không nhịn được cười vui vẻ.

NHƯỢC NHI đã ngủ chưa? Huynh mang đồ ăn khuya cho muội!

Chi.. Nha... Của mở ra. Huynh vào đi muội vẫn đang xem sách.

Còn nóng ăn đi. Để mâm lên bàn tròn sau đó ngồi xuống lấy chén múc cháo đưa cho NHƯỢC LY.

Cám ơn sư huynh! Nhận lấy chén cháo bắt đầu ăn. Nàng biết hôm nay sư huynh đến vì cái gì nhưng cũng không mở miệng hỏi. Ăn xong chén cháo tại tiếp một ly trà súc miệng. Thời gian khoảng 2 khắc chung.

Cuối cùng BÁCH LÝ MẠCH Cũng mở lời. Ta phải đi NHƯỢC NHI!

Muội biết!

Ngoài dự đoán nàng không khóc không nháo mà thật bình tĩnh trả lời.

Sao muội lại biết? Sư phụ nói với muội?

Hôm huynh đi đến phòng sư phụ muội đã biết. Chỉ là ko muốn nói mà thôi. Không phải mấy ngày nay trôi qua rất vui vẻ sao?? Đã vậy cần gì phải nói.

Muội không trách ta sao? Ta đã nói sẽ ở cạnh muội nhưng giờ ta lại muốn đi.

Sư huynh! Huynh có lý tưởng của mình ta sao lại trách huynh. Ta vẫn còn có sư phụ yêu thương ta, quan tâm ta. Huynh không cần phải khổ sở tự trách.

Nhìn vào đôi mắt đen long lanh xinh đẹp kia. Hắn bị cuốn hút thật sâu. Muội an tâm dù sao này có chuyện gì xảy ra ta cũng sẽ luôn là sư huynh của muội. Sẽ bảo vệ muội. Ta Vĩnh viễn không thương tổn đến muội. Hắn đưa ra lời hứa hẹn.

Nhưng ai biết thời gian trôi qua lời hứa có còn được như ban đầu...... ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.