Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 247: Chương 247: Âm Mưu Tính Toán (7)




Bộ dáng người này rất tốt, thoạt nhìn rất thần thánh, cho dù không mặc quần áo, mọi người cũng đều có cảm giác hắn là thần thánh không thể xâm phạm.

“Ngươi không muốn biết bí mật của khối hắc ngọc này sao?”

“Ta muốn biết nhưng cũng không nghĩ đến việc bái ngươi làm sư phụ!” Ở trong lòng nàng, tất cả đều được phân định rất rõ ràng, không phải cứ dụ hoặc nàng là có thể đạt được mục đích!

Đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, trong lòng nàng cũng đã có tính toán, không thể cứ thế nhập làm một, nàng không thể vì muốn biết bí mật của hắc ngọc mà bỏ đi nguyên tắc vốn có của mình.

Ánh mắt của Linh Tôn nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Nguyệt, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng lạnh nhạt lên tiếng: “Vậy ngươi không muốn cứu Thái tử sao?”

Vừa nói, hắn vừa đưa bàn tay lên, một ngọn lửa chậm rãi bùng cháy trong lòng bàn tay hắn.

Trừng phạt chi hỏa!

Mới vừa rồi Hoàng Bắc Nguyệt vẫn còn lạnh nhạt, khi thấy khối lửa đang chiếu sáng, ánh mắt nàng đột nhiên ánh lên một tia sáng như ngọc.

Linh Tôn nhìn thấy bộ dáng của nàng có chút nhăn mày, rồi đột nhiên thu hồi trừng phạt chi hỏa, liền xoay người bước đi mất.

“Ta cho ngươi thời gian ba ngày để cân nhắc, sau khi cân nhắc rõ ràng thì hãy tới tháp thứ bảy tìm ta.” Thanh âm lãnh đạm theo sau thân ảnh màu đen cùng nhau biến mất ở nơi sâu thẳm trong rừng.

Ba ngày, vừa đúng là kỳ hạn cuối cùng phát tác độc tính của Thôn Thiên Hồng Mãng, mặc kệ là linh đan diệu dược gì có thể áp chế độc tính trong thân thể của hắn, chỉ cần sau ba ngày thì độc tính sẽ tiến vào lục phủ ngũ tạng, tổn thương nội tạng của hắn.

Đến lúc đó, cho dù có là trừng phạt chi hỏa, Chiến Dã cũng chưa chắc có thể qua khỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt đứng ở nơi đó, im lặng suy nghĩ trong chốc lát, ba ngày, chỉ còn có thời gian ba ngày để cho nàng tìm kiếm phương pháp giải độc. Trên đời này, chẳng lẽ ngoài trừng phạt chi hỏa ra không còn bất cứ biện pháp nào có thể giải được độc của Thôn Thiên Hồng Mãng sao?

Nàng chính là người luôn luôn không thích cảm giác bị người khác uy hiếp!

“Hoàng Bắc Nguyệt, thật ra nếu ngươi nhận lời hắn, cũng đâu có gì là không tốt?” Yểm chậm rãi mở miệng.

“Quả thật là không có gì không tốt, tuy nhiên bái một kẻ đáng ghét làm sư phụ, luôn luôn có cảm giác không tốt.” Hơn nữa sư phụ chân chính trong lòng nàng, cho tới bây giờ chỉ có một thôi.

Yểm cân nhắc một chút, có chút gian trá nói: “ Ngươi có thể giả vờ bái ông ta làm thầy, lợi dụng một chút, giải độc cho Thái tử Chiến Dã, biết được bí mật của hắc ngọc, nhất cử lưỡng tiện, thật ra thì ngươi cũng không có tổn thất cái gì.”

Nghe Yểm nói xong, Hoàng Bắc Nguyệt cũng âm hiểm nhếch khóe miệng: “Đúng là ta cũng nghĩ như vậy!”

“Hừ, tuổi còn nhỏ mà lại âm hiểm giảo quyệt như vậy!” Yểm hừ lạnh một tiếng, đối với hành vi này của nàng hết sức khinh thường.

“Ta với ngươi không giống nhau sao?” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên, trên thế giới này, làm gì có nhiều người quang minh lỗi lạc như vậy? Chỉ cần lòng nàng ngay thẳng, không hại người tốt, nàng sẽ không cảm thấy áy náy quá nhiều.

Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi thong thả bước đến sân tỷ thí, cuộc tỷ thí của Quốc Tử Giám và Võ Đạo viện đã kết thúc.

Nàng cùng công chúa Anh Dạ tham gia hai trận tỷ thí, đều là giành được thắng lợi, chỉ có Lạc Lạc là thua, hai thắng một thua, lần này Quốc Tử Giám sau bao nhiêu năm đã có một lần có được thành tích chói lọi.

Quách viện sĩ thì vui mừng không biết để đâu cho hết, những đệ tử của Quốc Tử Giám cũng đều hân hoan vui sướng, nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt liền chạy tới chúc mừng.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn lướt qua trên thính phòng, người của gia tộc Bố Cát Nhĩ đã rời đi, nghĩ tới việc Lạc Lạc để thua trận tỷ thí này, cảm giác đã mất hết mặt mũi, ngượng ngùng đi xuống, mang theo người của mình rời đi.

Công chúa Anh Dạ và Chiến Dã cũng rời đi rồi, phần lớn người ở trên thính phòng nàng cũng không muốn kết bạn, bởi vậy nàng cũng không muốn ở lâu, dự định về nhà nghiên cứu phương pháp giải độc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.