Nói thế nào đi nữa,
La gia ở Đông Ly quốc cũng là gia tộc số một số hai, Tứ Hải dong binh
đoàn La gia, cũng uy danh hiển hách trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, vì vậy
người La gia rất được tôn kính.
Nhưng kể từ một tháng trước,
thúc thúc hắn, đoàn trưởng Tứ Hải dong binh đoàn gặp phải tên biến thái
Quang Diệu điện Hồng Liên, đánh một trận dù may mắn không chết, nhưng
cũng trọng thương khó trị, cũng chỉ sợ là……..”
Nhóm người Tứ Hải
dong binh đoàn nghe tin tức này, liền ngu xuẩn hành động, ý đồ tạo phản, hắn là huyết mạch còn sót lại của La gia, La Tuyệt thúc thúc vì bảo vệ
hắn, mới để cho Viên lão đại mang hắn rời đi.
Nhưng Viên lão đại
cũng không phải là thứ tốt lành gì, dù trong lòng đối với La gia còn tồn tại chút tình cảm, nhưng hắn là người thô tục vô sỉ, dọc đường chỉ cần
gặp dong binh đoàn yếu hơn hoặc đội thám hiểm, đều phải nghĩ biện pháp
cướp bóc, còn lấy danh hiệu Tứ Hải dong binh đoàn, thật là đồ vô sỉ!
“Thần thú, thì ra các ngươi bị thần thú đuổi ra ngoài .” Thanh âm trong trẻo
lạnh lùng phía sau vang lên, mang theo một ít giễu cợt.
“Người
nào?” La Thuần xoay người, chỉ nhìn thấy bóng đen nhỏ nhắn phía sau lều
cỏ lóe lên, hắn chưa thấy rõ ràng, bóng đen kia đã biến mất.
“La Thuần thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì?” lính đánh thuê tuần tra nghe giọng La Thuần, vội chạy tới nhìn.
“Không có, không có gì” La Thuần cũng không dám khẳng định, vừa rồi không phải ảo giác chứ? Động tác nhanh như vậy, chợt lóe liền mất.
“Nhất
định là La Thuần thiếu gia mệt mỏi, hay là trước nghỉ một chút, tối nay
Viên lão đại muốn dẫn chúng ta làm một vụ lớn, cướp sạch của đám đệ tự
đối diện!” lính đánh thuê kia đã nóng lòng muốn thử.
La Thuần chán ghét nhíu mày, chẳng qua hắn chỉ là khách của đội dong binh đoàn này, chuyện của họ khó mà nói nhiều.
Linh Ương Học Viện kia không phải là nơi có thể trêu trọc, dám mang theo
nhóm lớn học sinh đi ra như vậy, nhất định có lão sư thực lực cao cường
bảo vệ, Viên lão đại cũng không chiếm được bao nhiêu chỗ tốt, cứ để bọn
đi nếm trải đi !
Chẳng qua là, từ đó trở đi, Tứ Hải dong binh đoàn đắc tội người Nam Dực quốc, sợ rằng phiền toái không ít.
Dễ dàng tránh thoát sự tuần tra của đám lính đánh thuê, phương thức phòng vệ cổ xưa này nàng không để vào mắt.
Tự do tự tại dạo một vòng bên sông nhỏ, mới từ từ trở về lều.
Mười đệ tử nghỉ ngơi trong một lều, nhưng đãi ngộ với công chúa Anh Dạ lại
không giống, nàng thân phận tôn quý, tự nhiên không thể nhét chung một
chỗ với đám đệ tử kia, để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Vì cùng có quan hệ tốt cùng Bắc Nguyệt quận chúa nên công chúa Anh Dạ kéo nàng qua ở chung.
Vén màn liễu đi vào, nhìn thấy Phong Liên Dực cũng ở trong, từ từ đưa ly trà lên uống, cùng công chúa Anh Dạ nói chuyện.
“Bắc Nguyệt, ngươi đã về ?” Công chúa Anh Dạ ngẩng đầu thấy nàng, liền nói,
“Chẳng phải nói đi hóng gió một chút sao? Sao đi lâu thế ?”
Cặp mắt tím của Phong Liên Dực cũng nhìn về phía nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt bình tĩnh nói : “Đi dọc theo sông một hồi, bất tri bất giác đi xa, cho nên về muộn .”
“Bên kia bờ sông là nơi Tứ Hải dong binh đoàn hạ trại, Bắc Nguyệt quận chúa
một mình đi dọc bờ sông, không sợ bọn họ đột nhiên tập kích sao?” Phong
Liên Dực cười nói.
Lời hắn nói, ngoài mặt là quan tâm nàng, thực tế lại mang theo giễu cợt, biết nàng nói dối công chúa Anh Dạ!