“Ta, ta ác độc? Cô ta thì sao? Năm đó lúc mẫu thân Cầm di nương của cô ta có quyền thế, đã khiến ta nhục nhã như thế nào?” Tiêu Linh bỗng nhiên cố lấy can đảm lớn tiếng nói!
Đâu phải nàng hận người vô duyên vô cớ? Nếu không phải ngày trước Cầm di nương khắp nơi làm khó nàng, cùng với sự khinh thường sỉ nhục của Tiêu Nhu, nàng làm sao có thể sinh ra oán hận lớn như vậy?
“Ta không sợ người khác nghĩ ta thế nào! Có thể làm bản thân vui vẻ, thì cần gì quan tâm đến lời nói kẻ bên ngoài!”
Mấy câu nói này của Tiêu Linh khiến Hoàng Bắc Nguyệt có vài phần tán thưởng, nhưng nàng mãi mãi khinh bỉ Tiêu Linh bởi nàng không dựa vào bản lĩnh của mình để kiêu ngạo, ngày trước Cầm di nương có quyền, nàng đi nịnh bợ người ta, sỉ nhục chửi rủa mẫu thân của chính mình, bị Tiêu Nhu và Cầm di nương coi thường cũng đáng đời!
Bây giờ mẫu thân của nàng ta có quyền, lại cắn ngược chủ nhân cũ, đây là lý do chính nàng khinh thường Tiêu Linh!
“Tốt, đại tỷ có bản lĩnh, nhưng thanh danh của phủ trưởng công chúa vẫn còn, không thể vì tỷ tỷ là người nhà mà không tôn trọng gia quy, đại tỷ đừng nên đến ở trong phủ nữa.”
“Ngươi, ngươi muốn đuổi ta đi? Ngươi dựa vào cái gì? Ta cũng là nữ nhi của Tiêu gia!” Tiêu Linh lớn tiếng quát.
Hoàng Bắc Nguyệt cười khẽ: “Tỷ là nữ nhi của Tiêu gia, nhưng đây là phủ trưởng công chúa.”
“Nương ta ở đây, ta không đi!” Nói không lại, Tiêu Linh bắt đầu cãi cùn.
Con ngươi Hoàng Bắc Nguyệt nghiêm lại, đám người A Tát Lôi đứng ở bên ngoài lập tức đi vào, hung dữ khoanh hai tay nhìn Tiêu Linh chằm chằm.
“Được! Tốt cho Hoàng Bắc Nguyệt ngươi! Ngươi không muốn ta có thứ tốt đúng không? Ta thật vất vả mới có ngày này, mọi thứ đều bị ngươi hủy hoại!” Tiêu Linh đứng lên, hận thù trừng mắt nhìn nàng, nói: “Ngươi chờ! Ta sẽ không để yên như vậy đâu!”
“Xin quận chúa thứ tội, quận chúa thứ tội. . . . . .” Thấy Tiêu Linh khí thế rời đi như vậy, Tả Sử Minh cũng vội vàng đứng lên, vừa cúi đầu nhận lỗi, vừa chạy theo Tiêu Linh.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua bóng dáng của bọn họ, quay lại nói với Phương di nương: “Đại tỷ tỷ có thể gả cho Tả nhị công tử, cũng xem như tỷ ấy may mắn.”
Phương di nương thở dài một hơi, nói: “Đáng tiếc nó không hiểu, đang ở trong sung sướng mà không biết.”
Nhiều năm qua, Phương di nương cũng không còn hi vọng gì ở Tiêu Linh, nữ nhi này một chút cũng không giống do nàng sinh, cũng may nàng suy nghĩ thoáng, không tự mình đa sầu đa khổ.
“Tam tỷ tỷ, cám ơn tỷ, cám ơn tỷ.” Tiêu Nhu khóc lóc quỳ xuống bên chân Hoàng Bắc Nguyệt.
“Không cần cảm ơn ta, Tứ muội muội, cũng không phải ta giúp muội, ta chỉ không thích người ỷ thế ức hiếp kẻ khác, lần này muội chịu khổ, sau này nên hiểu, giữ phép tắc làm người.”
Tiêu Nhu vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, nói “Ta, ta đã biết!”
Hoàng Bắc Nguyệt gật gật đầu, cho người mang Tiêu Nhu xuống rửa mặt chải đầu một chút, nhân tiện mời đại phu đến xem, sau đó mới cùng Phương di nương ngồi lại ăn bữa sáng.
“Đúng rồi, buổi sáng thái hậu phái người đến, mời quận chúa tiến cung, ta không biết ngươi có muốn đi hay không, nên cho người chuyển lời, phải hỏi ý kiến ngươi trước.” Phương di nương dịu dàng nói.
“Ta không muốn đi, ta không thích vào trong cung.” Uống hết một chén cháo, đã lâu không nếm được hương vị đồ ăn nhà, cảm giác thật thoải mái.
Phương di nương cũng không bất ngờ với quyết định của nàng, cười gật gật đầu:”Quận chúa, sức khỏe của thái hậu hai năm nay không được tốt cho lắm. . . . . .”
“Phương di, ta xem di nương như người trong nhà, không cần phải gọi quận chúa xa cách như vậy, gọi tên là được.” Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười cắt đứt lời nàng.